Lâm Kinh Vũ nghiến răng, kéo Trương Tiểu Phàm chạy tới trước, đuổi theo Đạo Huyền chân nhân, lần này không ngờ không đụng phải đám Ma Giáo nữa, Đạo Huyền chân nhân dẫn bọn họ theo một con đường vắng vẻ bên hậu sơn, sau đó dừng bước ở một ngã ba đường.
bạn đang xem “Tru tiên - Tiêu Đỉnh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm cũng dừng lại, Trương Tiểu Phàm không nói tiếng nào, Lâm Kinh Vũ lại ngước đầu nhìn Đạo Huyền chân nhân.
Đạo Huyền chân nhân quay đầu lại nhìn, chợt thừ người, thần sắc trên mặt tựa hồ rúng động, phảng phất như ý trời xảo hợp, hai người còn đi theo không ngờ lại chính là hai cô nhi Thảo Miếu thôn năm nào.
"Qua khỏi chỗ này là đến thánh địa của Thanh Vân Sơn, 'Huyễn Nguyệt Động Phủ', ta phải đi vào. Các ngươi ở đây canh chừng, không để bất kỳ một tên Ma Giáo nào xông vào! Con đường kia ăn thông tới 'Tổ Sư Từ Đường', các ngươi...".
Lâm Kinh Vũ thần sắc kiên nghị, mạnh mẽ gật đầu, nói lớn: "Chưởng môn an tâm!".
Đạo Huyền chân nhân nhìn gã, nhưng mục quang liền lạc lên thanh "Trảm Long Kiếm" trong tay gã, thấy ánh bích quang của Trảm Long Kiếm lưu chuyển trên mặt đất xanh thẫm ánh núi, phảng phất cũng đang khát vọng nhìn thấy gì đó!
Gã thiếu niên này ngập tràn vẻ kiên nghị và kích động, thấp thoáng có... Đạo Huyền chân nhân chợt xoay mình, nhìn con đường đi đến Tổ Sư Từ Đường, lại không nói gì, xoay sang con đường bên kia, bỏ đi thẳng.
Lâm Kinh Vũ dõi mắt nhìn theo Đạo Huyền chân nhân biến mất trên con đường nhỏ rồi mới xoay người lại, đôi mày kiếm nhíu lại, trong lòng tựa như có gì khó yên, cả hơi thở cũng nặng nề đi mấy phần. Cũng không trách được, giờ này Thanh Vân Môn đột ngột gặp đại nạn, Thương Tùng đạo nhân mà gã luôn luôn coi như cha không ngờ bỗng nhiên tạo phản, làm sao mà không khiến cho gã rúng động thần hồn được.
Trương Tiểu Phàm chầm chậm ngẩng đầu, nhìn về phía Ngọc Thanh Điện dưới núi xa xa, lại chỉ nhìn thấy rừng rậm đen ngòm, cả đỉnh điện cũng không thấy, nhưng trên con đường thông tới Tổ Sư Từ Đường, đằng sau rừng cây, thấp thoáng có dáng dấp phòng ốc, ẩn ước có tiếng chuông đỉnh.
Từ chiến trường cực độ khẩn trương, đột nhiên đi đến một địa phương cực kỳ tĩnh lặng như vầy, hai người bọn họ nhất thời chưa thích ứng mấy, Lâm Kinh Vũ hổn hển hít một hơi dài, từ từ trấn định hơi thở của mình thanh bình trở lại.
Đột nhiên, từ đằng trước núi truyền tới một tiếng gầm dữ như long ngâm, còn cách khá xa, tiếng vọng không ngờ vẫn truyền đến như bài sơn đảo hải, đất trời như vì vậy mà biến đổi cả sắc màu. Hai người đều giật mình, Lâm Kinh Vũ phản ứng trước, mừng rỡ thốt: "Là Linh Tôn!".
Trương Tiểu Phàm cũng nghe thấy, quả nhiên là tiếng gầm của Thủy Kỳ Lân, hiển nhiên là linh thú ngàn năm trấn thủ hộ vệ Thanh Vân Sơn chung quy đã bị kinh động mà xuất thủ.
Nhưng do đó mà cũng không khó gì tưởng tượng được Thanh Vân Môn chiến huống hiện giờ đã kịch liệt đến mức nào!
Bọn họ hai người tâm tư rối như tơ vò, đang đứng ì đó đợi Đạo Huyền chân nhân. Nhưng thời gian bình tĩnh của bọn họ không được lâu, chợt có tiếng bước chân vang lên, hai người thất kinh, trong lòng cứ mong là bọn Tề Hạo đến nơi, nếu không...
Không ngờ trời già cũng chống lại Thanh Vân Môn, sau một hồi, xuất hiện lại là năm giáo đồ Ma Giáo, người cầm đầu không ngờ chính là kẻ giả mạo Thượng Quan Sách hồi nãy ám toán Phổ Hoằng đại sư, thấy bọn họ đứng đó, liền cười hung ác xông tới, có kẻ giương mắt nhìn sau lưng bọn họ.
Lâm Trương hai người thất sắc, Lâm Kinh Vũ trong đầu suy toán, xem năm tên này không phải là tay vừa, đừng nói gì tới thu thập bọn chúng, có thể địch lại năm người bọn chúng hợp lực hay không đã là một vấn đề rồi, nhưng Huyễn Nguyệt Động Phủ sau lưng Đạo Huyền chân nhân hồi nãy đi vào lại vô luận là sao cũng không thể để bọn chúng tiến vào, đắn đo xong, chợt quyết chí bước tới trước, thấp giọng nói với Trương Tiểu Phàm: "Tiểu Phàm, ta dụ dẫn bọn chúng sang bên kia, ngươi ở lại canh ở đây!".
Trương Tiểu Phàm thừ người, còn chưa đồng ý, Lâm Kinh Vũ đã xông tới, Trảm Long Kiếm hóa thành một luồng bích quang quét về phía năm hắc y nhân, thanh thế mạnh bạo, bọn Thượng Quan Sách nhíu mày thất kinh, sắc mặt liền ngưng trọng, tựa hồ không ngờ được tên đệ tử nhỏ nhoi trong Thanh Vân Môn này đạo hạnh lại cao như vậy, lập tức bao vây vòng tròn, chừa lại Thượng Quan Sách giả lược trận, đồng thời chú ý động tĩnh của Trương Tiểu Phàm.
Lâm Kinh Vũ cùng bọn họ giao thủ mấy hồi, quả nhiên đám giáo đồ Ma Giáo đạo hạnh không tệ, ba người trong số cũng chỉ kém gã một chút, nhưng người kia tu hành lại tương đương cỡ gã, bốn người vây công, gã lập tức lọt vào thế hạ phong.
Lâm Kinh Vũ nhíu mày, không ham chiến, lập tức thoát thân hướng về phía con đường bên kia, Thượng Quan Sách giả hơi trầm ngâm, liền dẫn ba người đuổi theo, chỉ lưu lại một hắc y nhân đứng yên tại chỗ với Trương Tiểu Phàm.
Hắc y nhân đó cười lạnh một tiếng, xoay sang phía Trương Tiểu Phàm, chỉ thấy thiếu niên kia hiện giờ phảng phất đang nghe ngóng gì đó, từ từ ngẩng đầu dậy.
Xuất hiện trước mặt hắc y nhân không ngờ lại là một đôi mắt đỏ máu tràn ngập lệ khí hung bạo!
Trong khu rừng rậm rạp tĩnh lặng của Thanh Vân Sơn đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, chim chóc kinh hoàng bay vụt lên.
Xa xa, thấp thoáng lại truyền tới tiếng gầm giận dữ của Thủy Kỳ Lân, vang dội giữa đất trời!
Chương trước | Chương sau