Bóng trúc lay động qua lại, những tia sáng chiếu xuống, điểm điểm di động trên nền rừng trúc.
Trương Tiểu Phàm nhìn sâu vào trong rừng trúc, nói khẽ: "kỳ thật, nhiều lúc ta tự thấy mình rất là ngốc, người mà sư tỷ thật sự yêu thương là Tề hạo sư huynh, ta cũng ...biết như vậy, thế mà lúc đó, nhìn thấy sư tỷ gặp hiểm ở trước mặt quỳ ngưu, trong đầu ta không kịp nghĩ ngợi gì cả, cứ thế xông vào cứu."
Bích Dao dựa vào người hắn, hốt nhiên hỏi: "Nếu như ta gặp phải nguy hiểm, ngươi có đến cứu ta như thế vậy không?"
Trương Tiểu Phàm cười ngượng ngập, lúc lắc đầu, nửa ngày sau mới nói: "Ta, ta cũng không biết", sau đó cúi đầu, nghĩ kỹ càng rồi nói: "Chắc sẽ cứu đấy".
bạn đang xem “Tru tiên - Tiêu Đỉnh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bích Dao cười, trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi thu hồi mục quang, nhìn về phía xa xa, đều giọng nói: "Nếu quả thật ngươi gặp phải nguy hiểm, kể cả là phải đổi cả sinh mạng của ta để cứu ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện!".
Trương Tiểu Phàm giật thót, quay đầu nhìn cô, chỉ thấy Bích Dao bộ dạng trầm tĩnh, không hề có vẻ như đang nói đùa, bèn chậm chậm hỏi: "Cô nói gì cơ?"
Bích Dao mỉm cười, rồi tự nhiên đứng lên, quay sang Trương Tiểu Phàm bảo: "Tiểu phàm, ngươi đi với ta nào."
Trương Tiểu Phàm nhíu mày hỏi: "Đi đâu?"
Bích Dao nói: "Tuỳ tiện, thiên hạ rộng lớn, chúng ta muốn đi đâu chẳng được. Ngươi không muốn gia nhập thánh giáo của ta đối địch với sư môn ngươi, vậy không phải gia nhập nữa, chúng ta cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất, bằng không nếu ngươi cứ ở lại tại Thanh vân môn, với cái tính nết già cả của lão họ Đổng kia, chỉ sợ ngươi nhiều hoạ hơn là phúc thôi."
Trương Tiểu Phàm im lặng không nói gì, Bích Dao bồn chồn nhìn hắn, chờ đợi.
Cuối cùng Trương Tiểu Phàm hướng nhìn về cô, Bích Dao định nói thêm nữa nhưng đã thấy Trương Tiểu Phàm chầm chậm lắc đầu: "Không được, Bích Dao, ta không thể ly khai thanh vân môn."
Nét mặt Bích Dao đang bồn chồn liền chuyển thành âm trầm nói: "Ngươi muốn chịu chết ở đây ư?"
Trương Tiểu Phàm im lặng một lúc, rồi nói: "Bích Dao, cô không biết đâu, Thanh vân môn chính là nhà của ta vậy, sư phụ sư nương ta nuôi dưỡng ta trưởng thành, ta không thể bội bạc môn phái được."
Bích Dao giận dữ thốt: "Sư phụ ngươi suốt ngày phạt ngươi, mắng ngươi, ngươi nói xem có gì tốt nào?"
Trương Tiểu Phàm vươn mình đứng lên, cười khẽ nói: "Bích Dao, ta ở trong mắt mọi người, có thể là hơi ngu ngốc một chút, nhưng về việc này, ta cũng có thể nói được. Sư phụ ta tuy thường luôn nghiêm khắc, nhưng đối với ta thật ra chỉ có ý tốt, ta biết, người có chân tâm đối với ta." rồi hạ giọng nói nhỏ: "vấn đề hiện nay, kỳ thật là do ta không phải, ta đã nói dối người, dù cho ta có bị trách phạt thế nào, cũng đều là đáng cả, ta tuyệt không thể bội bạc sư môn được."
Bích Dao run rẩy hồi lâu, rồi bất chợt thở dài một tiếng nói: "Ngươi cứ tự nhận là ngốc, ngươi chính thật là rất thông minh! Vì thế cha vẫn thường nói với ta, ngươi nhìn vào thì giống như khúc gỗ, kỳ thật bên trong chính thị rất tài giỏi."
Trương Tiểu Phàm ngây cả người ra, mặt đỏ ửng hỏi: "Cha cô, cha cô nói vậy thật sao?"
Bích Dao cười không nói gì, đi đến gần bên hắn mới nói tiếp: "Ta biết tính của ngươi, nên không thể miễn cưỡng ép ngươi đi được, bất quá hiện tại trên người ngươi đang có dị bảo của thánh giáo bọn ta, lại có liên hệ với cả thiên âm tự, đúng thật là rất nguy hiểm. Ngươi nghĩ làm sao cho tốt nào?"
Trương Tiểu Phàm cười khổ nói: "Nghe theo mệnh trời thôi."
Bích Dao ngưng thị nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng thốt: "Ngươi cũng có thể không việc gì đâu."
Trương Tiểu Phàm cười, nhìn sắc diện trên trời nói: "Cô cũng đã đến đây khá lâu rồi, mau chóng quay về thôi, để tránh gặp phải bất cứ việc gì. Chúng ta, chúng ta sau này có duyên lại nói tiếp...hẹn gặp lại."
Thân mình Bích Dao rung mạnh, Trương Tiểu Phàm trong lòng bất giác cũng thấy ít nhiều đau khổ, ngày mai đi đến thông thiên phong, kết quả cuối cùng thế nào, trong tâm hắn thật ra cũng không hề nắm được.
Rồi hắn quay mình, chầm chậm đi về phía ngoài rừng trúc.
Sau khi hắn đi được vài chục trượng, đột nhiên nghe thấy từ sau truyền tới thanh âm của Bích Dao: "Tiểu phàm, ta hỏi ngươi một việc."
Trương Tiểu Phàm quay người lại ngạc nhiên hỏi: "Việc gì vậy?"
Bích Dao phảng phất có vẻ do dự, cuối cùng cũng hỏi: "Ngày xưa tại khu rừng ngoài Tiểu trì trấn, ngươi từng nhìn vào chiếc giếng cổ đúng ngày trăng tròn, Ta muốn biết, ngươi nhìn vào cái giếng cổ đó, đã thấy gì vậy?"
Trương Tiểu Phàm ngây người, kỳ quái hỏi: "Cô cũng muốn biết điều này nữa sao?"
Bích Dao tự nhiên thấy một chút khẩn trương, giận dữ thốt: "Ngươi nói đi!"
Trương Tiểu Phàm nhíu mày hỏi: "Cái giếng cổ đó ở một nơi rất là kỳ quái, ngươi sao lại có hứng thú thế?"
Bích Dao cười nhưng không nói gì.
Trương Tiểu Phàm định nói, nhưng không hiểu lại nhớ ra điều gì, mặt đỏ lên, không thốt ra được, hồi lâu mới nói: "Ta, ta đợi lần sau gặp cô, nhất định sẽ nói cho cô nghe."
Bích Dao gật đầu, theo đó mỉm cười, nghe ra được ý tứ Trương Tiểu Phàm định nói, không hẳn là sẽ cam tâm nghe theo mọi sự phán xử của thanh vân môn, bèn cười thốt: "Được rồi, nhưng ngươi phải nhớ đấy nhé!"
Trương Tiểu Phàm cười ha hả, gặp Bích Dao nói chuyện thân thiết thế này, tâm tình hắn thấy tốt hẳn lên, cả người được thoải mái không ít, xoè tay hướng về phía Bích Dao vẫy vẫy rồi quay mình đi ra khỏi rừng trúc.
Đi được một quãng, tiểu hôi không hiểu từ trên cây trúc to nào đã nhẩy xuống vai của Trương Tiểu Phàm, rồi quay đầu nhìn về phía Bích Dao.
Ở trong rừng trúc, Bích Dao nao nao nhìn theo lưng tiểu phàm đi xa dần, đứng im bất động.
* * *
Ngày sau nữa, vào buổi sáng.
Không khí thấm ướt của núi rừng tại Đại trúc phong bay bay thổi ra đằng sau. Mọi người trên đại trúc phong đều đã thức dậy.
Điền bất dịch đứng chỉnh lại ngay ngắn, rồi cùng Tô như bước đến đứng trước sân của thủ tĩnh đường, thấy mọi người tất cả đều đã đứng đợi ở đó, Trương Tiểu Phàm đứng ở phía cuối cùng.
Điền bất dịch nói nhẹ: "Tống đại nhân, ngươi mang theo lão thất, còn những người khác đều không phải dùng đến."
Tống đại nhân gật đầu trả lời một tiếng, những người khác trên mặt đều thể hiện nét thất vọng, chỉ riêng có Điền linh nhi bước tới gần hướng về phía Điền bất dịch nói: "Cha, con cũng đi."
Điền bất dịch nhíu mày nói: "Ngươi đi đến đó, càng thêm loạn thôi!"
Điền linh nhi cắn chặt răng, đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn Tô như, gọi: "Mẹ."
Tô như thở dài, nói với Điền bất dịch: "Nghĩ nhiều làm gì, để nó đi đi."
Điền bất dịch nhăn mày nhăn mặt, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu, rồi không nhìn đến Linh nhi nữa, hướng về phía Trương Tiểu Phàm một cái, thốt: "Đi thôi."
Nói xong, phất tay áo một cái, ngự khởi tiên khiếm, bay lên trước tiên, Tố như ngay lập tức bay lên theo.
Ở trên mặt đất, chúng đệ tử đã túm tụm lại, Hà đại trí ho lên một tiếng, rồi nói với Trương Tiểu Phàm: "Hừm, tiểu sư đệ, sư đệ, sư đệ phải lưu tâm một chút nhé."
Trương Tiểu Phàm biết đã đến lúc, lần đầu tiên thấy thần sắc quan tâm lo lắng của các vị sư huynh, trong lòng cảm động, khẽ đáp: "Vâng."
Tống đại nhân thở dài nói: "Tiểu sư đệ, chúng ta đi thôi."
Trương Tiểu Phàm nghe vậy, đi đến gần Tống đại nhân, không chịu được liếc sang nhìn Điền linh nhi đang đứng ở cạnh, thấy nàng cũng đang nhìn mình, trong đôi mắt lộ rõ vẻ quan hoài thiết tha, nhưng cuối cùng cũng không nói câu nào.
Vút vút hai tiếng, Trương Tiểu Phàm lại một lần nữa đứng sau Tống đại nhân, đằng không bay lên trời xanh.
Ngắm nhìn trời càng lên cao càng xanh đậm, phảng phất giống như cái ngày thất mạch hội vũ khai mạc, đúng vậy, chỉ khác điều là hắn không thấy một chút cảm giác kích động nào.
* * *
Thông thiên phong, cao đến tận mây, nguy nga thẳng vút, Tiên khí xa tít thăm thẳm vẫn như xưa, vẫn vẻ không hề nhiễm một chút tục khí nhân gian cũ, phảng phất như cũng mở lòng, hoan nghênh bọn họ đi tới.
Tống đại nhân mang theo Trương Tiểu Phàm cùng với Điền linh nhi nhất khởi dừng lại trên vân hải, đằng xa là ngọc thanh điện ở trên cao, phảng phất phát ra tiếng chuông ngân trong trẻo.
Điền bất dịch cùng tô như lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, đa phần là đã đến ngọc thanh điện trước rồi, ở trên vân hải lúc này, cũng có nhiều đệ tử của các mạch phái khác đang tụ tập, nhìn thấy bọn Tống đại nhân đi đến, tức thì xôn xao hẳn lên, rất nhiều ánh mắt nhìn đến rồi theo đó chuyển tới liếc nhìn Trương Tiểu Phàm ở phía sau.
Vô số lời thì thầm thốt lên, ở trên vân hải, giống như những đám mây bồng bềnh bay lượn, phiêu lãng qua lại.
Tống đại nhân cùng Điền linh nhi mặt đanh lại, không thèm để ý gì đến mục quang của bọn họ, một lúc sau, từ trong đám đông có một người bước ra, đi về phái ba người bọn họ.
Trương Tiểu Phàm nhìn hắn, nhận ra người này, chính là đệ tử Thường tiến của trưởng môn lần trước đến thông thiên phong đã gặp, tại kỳ thất mạch hội vũ cùng giao thủ với Tống đại nhân chính là người này.
Tống đại nhân cũng biết người này, nhìn thấy hắn đang đi đến, hai tay chắp lại nói: "Thường sư huynh, lâu lắm không gặp?"
Thường tiến chào đáp lễ, khoé mắt chớp lên liếc nhìn Trương Tiểu Phàm vài lần, tùy tiện nói: "Tống sư huynh, Điền bất dịch điền sư thúc đến đây trước rồi, có dặn lại tiểu đệ, nếu thấy các vị đến đây, thì để tiểu đệ trực tiếp dẫn các vị đến ngọc thanh điện.
Tống đại nhân gật đầu đáp: "Vậy thì xin làm phiền Thường sư huynh."
Thường tiến cười nhẹ, nghiêng người mời: "Vậy xin thỉnh các vị đi theo ta."
Nói xong bản thân bước đi trước, Tống đại nhân, Điền linh nhân và Trương Tiểu Phàm đi sau hắn, xuyên qua vân hải, xuyên qua vô số ánh mắt nhìn ngó của các đệ tử thanh vân sơn, đến gần hồng kiều rồi đi tiếp lên trên.
Lúc này, những tia sáng mặt trời buổi sớm đầu tiên đã xạ chiếu nhân gian, mềm mại toả sáng trên Thông thiên phong, sóng nước trong vắt ở hai bên cầu hồng kiều, trên các con sóng nhỏ lăn tăn đuổi đuổi nhau, hiện lên cầu vồng muôn sắc mĩ lệ.
Trương Tiểu Phàm hít thở thật sâu, nhìn về nơi xa xa, đất trời rộng khắp này, không nghi ngờ gì nữa, giống như một bức hoạ đồ cực lớn, còn bản thân mình, chỉ là một điểm nhỏ nhỏ điểm xuyết ở đó mà thôi.
Bọn họ tiếp tục đi, vượt qua hồng kiều, rồi đến bên bờ bích thuỷ đàm, mắt đã nhìn thấy Ngọc Thanh Điện khoan thai vươn thẳng vút lên trên cao, nhưng không nhìn thấy linh thú thuỷ kỳ lân trấn sơn của thanh vân môn ở đâu, chắc là đa phần đang ở dưới bích thuỷ đàm.
"Boong! ... ... "
Từ trên đỉnh của Ngọc thanh điện, phảng phất truyền lại một tiếng chuông ngân vang trong trẻo.
Thường tiến hướng về bọn họ cười nói: "Sắp đến rồi, chúng ta đi thôi."
Tống đại nhân khẽ thốt một tiếng hưởng ứng, không nhịn được liếc nhìn Trương Tiểu Phàm một cái, chỉ thấy tiểu sư đệ mắt đang nhìn chăm chăm vào đỉnh cao đằng kia, sắc mặt không có biểu hiện gì cả.
Ở đây không khí im ắng hơn ở dưới vân hải bên dưới, chỉ có một đường đi lên, không hề nhìn thấy một đệ tử thanh vân môn nào, ngoại trừ một tiểu đạo còn trẻ, nhìn thấy Thường tiến, mở tay hướng ra phía sau mời.
Chỉ một bước, là đến cầu thang.
Trương Tiểu Phàm chầm chậm đi lên cao, người càng đi lên cao, nhưng không hiểu sao, trong lòng thấy càng ngày càng chìm xuống. Phía trước mặt là nơi tiên khí thăm thẳm, nhưng càng đến gần, trong lòng hắn càng thấy hồi hộp hơn.
Một cảm giác khẩn trương không tên bao phủ lấy hắn. Đợi hắn ở đằng kia, sẽ có những điều gì?
Trên Ngọc Thanh Điện Thông thiên phong, truyền lại một tiếng chuông từ xa, vang vọng dần qua các ngọn núi.
* * *
Ở dưới thanh vân sơn, tại một nơi hẻo lánh, có bốn người đang đứng, ba nam một nữ, lặng lẽ ngắm nhìn thanh vân sơn.
Một hồi thật lâu, người lớn tuổi nhất - Độc thần đột nhiên cười rồi nói: "Không ngờ rằng ta kể từ năm ấy, lại có ngày trở lại nơi đây."
Đứng ở bên cạnh là Quỷ vương cười nhẹ thốt: "Có tiền bối ngài chủ trì đại cục, đâu chỉ là trở về không thôi, chẳng mấy chốc, chúng ta sẽ lên hẳn trên thông thiên phong, vậy chẳng quá tuyệt sao."
Độc thần lắc ngay đầu, cười nói: "Quỷ vương lão đệ, chúng ta đã chẳng bàn bạc kỹ rồi thôi, việc trọng đại đó, là do Dương tử đạo huynh của Trường sanh đường chủ trì đại cục, chúng ta ở đây chỉ là sĩ tốt của ngài thôi."
Nói xong, quay đầy về phía người con trai ở phía bên kia nói: "Không sai chứ, Ngọc Dương Tử lão đệ, ha ha."
Tông phái đầu tiên trong ma giáo là Trường sanh đường do môn chủ Ngọc Dương tử lãnh đạo, hai mi dài đến tóc mai, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, vẻ ngoài giống như người trạc tuổi ba mươi, nhưng thật ra là người đã có tới vài trăm năm tu luyện trong ma giáo rồi.
Trong ma giáo, Trường sanh đường là một hệ phái cực kỳ đặc biệt, sở dĩ như vậy, là vì hệ phái này phụ trách việc bảo vệ thánh địa tại man hoang tối quan trọng của ma giáo - Thánh điện. Việc tu luyện nhiều nhất, giống như ở trong tên gọi, là tìm kiếm sự trường sanh, nhưng phái này lại được liệt ở trong bốn đại phái của ma giáo, là bởi vì khi hành sự, họ không từ một thủ đoạn nào, khác biệt ngược hẳn lại với việc cầu trường sanh trong chánh đạo, những điều này về sau sẽ nói.
Ma giáo lần này bí mật kéo nhiều tới thanh vân sơn, Ngọc Dương Tử trước khi đi đến đây, đã trải qua nhiều lần bí mật thương nghị, được mọi người trong ma giáo cử lên là người đứng đầu chủ trì đại sự, trong lòng không tránh khỏi đắc ý, bèn liền cười rồi nói: "Thanh vân môn kia hàng trăm năm qua khi dễ thánh giáo chúng ta, hôm nay nhất định tới chỗ chúng để đòi lại công đạo."
Quỷ vương cười: "Nói hay lắm."
Nói xong, quay đầu về phía nữ lang vẫn đứng ở cạnh, nữ nhân duy nhất đứng đầu một trong bốn tông phái ma giáo, chính là tam diệu tiên tử môn chủ của hợp hoan phái, cười nói: "Chỉ lát nữa, sẽ được nhìn thấy đạo pháp thần diệu của tiên tử ngài."
Tam diệu tiên tử xuất thân từ hợp hoan phái có thanh danh độc ác nhất trong ma giáo, dung mạo cực kỳ tuyệt mĩ, mới nhìn thì không thấy một chút dâm đãng nào, sắc mặt nhạt nhạt, không hề trang điểm, nhưng không ngờ vẫn có vẻ đẹp đẽ mĩ lệ băng giá xuất trần, có vài phần giống với Lục Tuyết Kỳ của Tiểu trúc phong trên Thanh vân sơn.
Nghe thấy những gì quỷ vương nói, tam diệu tiên tử cười lạnh một cái rồi thốt: "Ba vị đạo huynh đều là những đại nhân vật ở trên đời rồi, từ xa đến gặp tiểu nữ bé nhỏ này, tại chỗ thánh mẫu minh vương chúng ta đã lập lời thề trọng, làm việc này phải đồng tâm hiệp lực, rửa sạch nỗi sỉ nhục của thánh điện năm đó, mong rằng ba vị đạo huynh bỏ hết những ngờ vực, tuyệt đối không làm trái những lời đã nói."
Bọn ba người quỷ vương nhìn nhau một cái rồi cùng nói: "Tiên tử yên tâm, bọn chúng tôi tịnh không hai lòng đâu."
Chương trước | Chương sau