Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 258
5 sao 5 / 5 ( 81 đánh giá )

Tru tiên - Tiêu Đỉnh - Chương 248 - Đợi chờ

↓↓
Đây là một chuyện tàn khốc và đáng sợ, đặc biệt là đối với những đệ tử Quỷ Vương Tông khó khăn lắm mới có được mười ngày bình yên. Sự khủng bố điên cuồng gấp mười lần trước đó đã làm cho tinh thần của chúng nhân hoàn toàn sụp đổ.


Sau trận địa chấn, cuối cùng đã xuất hiện người muốn đào tẩu.


Người đào tẩu không nhiều, chỉ có một người, hơn nữa cũng không phải là nhân vật gì quan trọng, chỉ là một đệ tử Quỷ Vương Tông hết sức bình thường, bái nhập Quỷ Vương Tông chưa được ba năm. Quỷ Vương Tông là một phân chi của Ma giáo, mà Ma giáo thì sao có thể thiếu được các loại hình phạt tàn khốc?


Tên đệ tử đào tẩu chẳng mấy chốc đã bị bắt lại dùng nghiêm hình xử tử, nhưng bóng ma sợ hãi bao trùm lên tâm trí mọi người và bầu không khí nghẹt thở vẫn không thể nào biến mất.

bạn đang xem “Tru tiên - Tiêu Đỉnh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Không biết bắt đầu từ bao giờ, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, tử khí bao trùm khắp tổng đường rộng lớn của Quỷ Vương Tông, nếu không buộc phải nói chuyện, thì sẽ không ai mở miệng.


Trước tình hình đó, Tông chủ Quỷ Vương Tông Quỷ Vương vẫn giữ vẻ trầm mặc, sau khi ra quyết định xử tử tên đệ tử đào tẩu để chấn nhiếp nhân tâm, ông ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao thâm khó lường, xuất thần nhập quỷ ấy, không ai biết được vị Tông chủ hùng tài đại lược này đang nghĩ gì, liệu có phải ông ta đã bị sức mạnh thần bí đáng sợ kia làm cho phát cuồng hay không, hay là trong lòng ông ta đang tính toán đại kế gì khác?


Tóm lại là không một ai hay biết.


Nhưng Quỷ Lệ lại cảm nhận được bầu không khí dị dạng này một cách vô cùng rõ ràng, sự thực thì chỉ cần đầu óc tỉnh táo, có chút lý trí là có thể nhận ra Quỷ Vương Tông đang đại loạn. Chỉ là Quỷ Lệ hoàn toàn không có ý định làm gì để vãn hồi cục thế này.


Đối với hắn, Bích Dao là quan trọng nhất.


Việc khẩn yếu nhất trước mắt, chính là tìm hiểu sức mạnh thần bí xuất hiện mỗi lần hắn dùng Càn Khôn Luân Hồi Bàn cứu chữa cho Bích Dao. Trước khi hồi sơn lần này, hắn chưa từng cảm nhận được trong Hồ Kỳ Sơn có một sức mạnh đáng sợ và tà ác hoàn toàn không thuộc về nhân gian như vậy tồn tại.


Chỉ là hắn đã âm thầm tìm kiếm khắp động quật của Quỷ Vương Tông, mà ngoại trừ những vết nứt loang lổ khắp nơi, cũng không phát hiện được điều gì khác lạ.


Hiện giờ chỉ còn một nơi mà hắn chưa tìm đến - chỗ của Quỷ Vương.


Có điều, Quỷ Lệ còn chưa kịp nghĩ ra cách lục soát nơi ở của Quỷ Vương, thì đã có người đến tìm hắn.


Bởi vì trận địa chấn lần trước quá lớn, làm cho rất nhiều tảng đá trên trần thạch thất rơi xuống nên những ngày này, ngoại trừ mấy lần ra ngoài âm thầm điều tra, thời gian còn lại hầu như đều ở trong Hàn Băng Thạch Thất, cho dù có ra ngoài, hắn cũng cố sức để trở về thật nhanh. Chuyện gì không sợ, chỉ sợ lại có một trận địa chấn nữa, vạn nhất lúc ấy hắn không ở bên Bích Dao, để đá rơi xuống làm tổn thương thân thể nàng, thì hắn sẽ ân hận suốt đời.


Tổng đường của Quỷ Vương Tông lúc này đã không còn nơi nào là an toàn nữa, sau cơn địa chấn một ngày, Quỷ Lệ cũng đã nghĩ đến những mối nguy hiểm này, nên có đến tìm Quỷ Vương nói chuyện một lần.


Đối với sự an toàn của nữ nhi, Quỷ Vương đương nhiên không dám đại ý qua loa, chỉ là trong nhất thời, ông ta cũng không tìm được nơi nào thích hợp để an trí cho Bích Dao. Chuyện khác không nói, Bích Dao nằm ngủ đã mười năm, lúc này đã không thể rời khỏi Hàn Băng Thạch Đài được nữa, mà muốn tìm một nơi lạnh giá và khô như vậy e là không phải chuyện một hai ngày.


Quỷ Lệ tuy lo lắng, không biết phải làm sao, nhưng cũng đành tạm thời nhẫn nại, Quỷ Vương cũng phái thêm nhiều người đi tìm nơi thích hợp, còn Quỷ Lệ thì ngày đêm đều ở bên cạnh bảo vệ cho Bích Dao.


Hàn Băng Thạch Thất dù sao cũng khác những nơi khác, những ngày này, các vết nứt nẻ trên vách đá đã mau chóng được tu sửa lại, cả thạch môn cũng được thay thế bằng một tảng đá lớn từ nơi khác vận chuyển tới, Hàn Băng Thạch Thất so với trước cơn địa chấn không khác biệt so với trước đó là mấy, hoàn toàn khác hẳn so với tình trạng lộn xộn bừa bãi bên ngoài.


Quỷ Lệ ngồi dưới đất, quay lưng lại với Hàn Băng Thạch Đài, ánh mắt phiêu du bất định nhìn quanh quất khắp gian thạch thất, con khỉ Tiểu Hôi ngồi chồm hổm bên cạnh hắn, nhìn có vẻ rất hiền lành, tay cầm mấy thứ trái cây gặm một mình.


Bình thường Quỷ Lệ đều không mang Tiểu Hôi tới Hàn Băng Thạch Thất này, nhưng tình hình trước mắt rất đặc thù, cả ngày hắn phải ở bên cạnh Bích Dao, không thể trở về nơi ở của mình. Ngoài ra, Quỷ Lệ cũng rất e ngại thứ sức mạnh thần bí ở bên trong Hồ Kỳ Sơn, vì vậy hắn không muốn để Tiểu Hôi chạy lung tung một mình, nên quyết định dẫn nó theo bên cạnh.


Hàn khí trắng toát lững lờ bay xung quanh thạch đài, trong như màn sương vụ mông lung. Quỷ Lệ ngây người ra nhìn làn khói trắng mờ mờ đó, ánh mắt đờ đẫn.


Đúng lúc này, thạch môn của Hàn Băng Thạch Thất phát ra một tiếng động trầm đục, rồi từ từ mở ra. Bởi vì cánh cửa mới được thay, nên thanh âm hơi rít. Phía sau thạch môn, một bóng đen lướt vào không một tiếng động, người này là Quỷ tiên sinh.


Quỷ Lệ đưa mắt nhìn y, không nói gì.


Thạch môn từ từ đóng lại sau lưng Quỷ tiên sinh, ngăn cách thạch thất với thế giới bên ngoài.


Quỷ tiên sinh chầm chậm bước tới, không nói gì với Quỷ Lệ, mà chỉ nhìn Bích Dao chăm chú, hồi lâu sau, y mới lên tiếng: "Bích Dao tiểu thư bị như vậy thoáng chốc cũng đã mười năm rồi..."


Sắc mặt Quỷ Lệ đanh lại, ánh mắt xạ ra những tia nhìn sắc bén, nhìn Quỷ tiên sinh trừng trừng. Dưới lớp sa đen, không biết gương mặt Quỷ tiên sinh như thế nào, nhưng nhìn động tác của y thì dường như hoàn toàn không có cảm giác.


Ánh mắt Quỷ Lệ từ từ thu lại, dịch dần sang phía Bích Dao, nhìn gương mặt yên bình và nụ cười trên môi nàng, Quỷ Lệ chợt thấy tim mình như thắt lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ rầu rĩ.


Quỷ tiên sinh nhìn biểu tình trên mặt Quỷ Lệ, ánh mắt lấp lánh dị quang. Y khẽ đằng hắng một tiếng, rồi quay người sang nói với Quỷ Lệ: "Ngươi có muốn cứu Bích Dao tiểu thư không?"


Quỷ Lệ ngước mắt nhìn Quỷ tiên sinh, vẻ mặt không có gì là kích động, chỉ lạnh giọng nói: "Ngươi có gì thì cứ nói!"


Quỷ tiên sinh hoàn toàn không để ý tới thái độ lãnh đạm của Quỷ Lệ, nói: "Ngày đó dùng Tinh Bàn mà ngươi cầm về để thử nghiệm, tuy là bất ngờ có dị biến làm cho cục diện hỗn loạn, nhưng sau đó nghĩ lại, thì hy vọng dùng Tinh Bàn cứu tỉnh Bích Dao tiểu thư cũng không phải là không có đâu."


Quỷ Lệ giờ mới động dung, từ từ đứng dậy, Tiểu Hôi ngồi bên cạnh thấy chủ nhân chuyển động thì khẽ phe phẩy đuôi, nhảy lên vai hắn ngồi xuống, sau đó vừa nhồm nhoàm nhai trái cây vừa nhìn Quỷ tiên sinh.


Dưới cái nhìn chăm chú của năm con mắt người và khỉ, Quỷ tiên sinh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Theo ta được biết, thì chiếc Tinh Bàn này là một thứ thượng cổ thần vật đã lưu truyền trên thế gian từ rất lâu mà xưa nay chưa từng xuất hiện, uy lực tuyệt đối không tầm thường."


Quỷ Lệ ngẩn người: "Thượng cổ thần vật?"


Quỷ tiên sinh gật đầu: "Theo một truyền thuyết cổ xưa, các vị thần minh thời thượng cổ có để lại mấy thứ kỳ bảo, tất cả đều có thần lực dị thường mà con người không thể nắm bắt, cũng không thể hiểu hết. Pháp bảo Tinh Bàn này, có lẽ là một trong số đó."


Y ngưng lại một chút, rồi đưa mắt nhìn Quỷ Lệ, chỉ thấy hai hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, tập trung tinh thần lắng nghe, bèn nói tiếp: "Trong truyền thuyết, chiếc Tinh Bàn này là một thứ thần khí thần bí khôn lường, ẩn hàm triết lý của thiên địa, có thể phán âm dương, định hồn phách, tri thiên tượng, thậm chí còn có thuyết nói có thể thông đạt tạo hóa, nghịch chuyển nhân quả nữa."


Quỷ Lệ tâm niệm chuyển động, ngày trước ở Thiên Âm Tự, hai vị đại sư Phổ Hoằng, Phổ Đức cũng từng nói những lời tương tự như vậy, tuy rằng có một số điểm bất đồng, nhưng rõ ràng là pháp bảo này không phải phàm vật, lẽ nào Quỷ tiên sinh thật sự có dị năng cứu tỉnh Bích Dao hay sao?


Nghĩ tới đây, người hắn khẽ run lên, bước lên một bước: "Xin tiên sinh cứu nàng!"


Quỷ tiên sinh khẽ lách người tránh không để Quỷ Lệ hành lễ với mình, chậm rãi nói: "Bích Dao tiểu thư là ái nữ của Tông chủ, lão phu đã nhận đại ân của người, nếu có thể cứu được, tự nhiên sẽ nghĩa bất dung từ, chỉ là..."


Y nói tới đây thì ngưng lại, có vẻ ngập ngừng. Quỷ Lệ vội nôn nóng giục giã: "Xin tiên sinh nói tiếp!"


Quỷ tiên sinh trầm ngâm nói: "Lão phu vừa mới nói rồi, bảo vật này là thượng cổ thần khí, thần kỳ khôn lường, dị năng không thể đoán biết, lão phu cần phải tham ngộ ra được những bí ẩn của nó thì mới cứu được Bích Dao tiểu thư."


Đây vốn là một tin tức rất đáng mừng, nhưng Quỷ Lệ nghe xong lại cảm thấy có gì đó kỳ quái, không hề có vẻ mừng rỡ, ánh mắt hắn dịch dần từ người Quỷ tiên sinh sang phía trên thạch đài, một lúc sau mới chầm chậm quay người lại, thần sắc bình thản, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ châm biếm và cảnh giác, nhạt giọng nói: "Vậy ý của tiên sinh là..."


Quỷ tiên sinh trầm ngâm giây lát rồi đi luôn vào chính đề: "Lão phu cần thời gian để tham ngộ ra bí mật của Tinh Bàn, nếu ngươi tin lão phu, thì hãy cho ta mượn Tinh Bàn một thời gian để nghiên cứu, một khi ngộ ra được, lão phu nhất định sẽ lập tức đến cứu Bích Dao tiểu thư."


Khóe miệng Quỷ Lệ khẽ máy động, chầm chậm nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt trở nên lạnh tựa hàn băng, từ từ nói: "Vậy nếu ta không tin thì sao?"


Quỷ tiên sinh ngẩn người, nhất thời cứng họng, không biết phải nói sao.


Quỷ Lệ lạnh lùng nói: "Ngày đó ở bên ngoài Tổ Sư Từ Đường trên Thanh Vân Sơn, ngươi và lão giả kia rõ ràng là có giao tình rất sâu đậm, vậy mà ngươi vẫn chẳng hề nương tay hạ sát. Ta và ngươi đã từng giao thủ mấy lần, ngươi có ý muốn giết ta hay không, thiết tưởng mọi người đều rõ cả. Nếu Tinh Bàn này đúng là thần kỳ như ngươi nói, một là nó quan hệ đến chuyện cứu tỉnh Bích Dao, hai là pháp bảo này không phải là vật của ta, ta làm sao có thể dễ dàng giao ra cho ngươi như vậy được chứ?"


Quỷ tiên sinh cười lạnh: "Nói như vậy thì dường như địa vị của Bích Dao tiểu thư trong lòng các hạ cũng không quan trọng lắm, trước mắt có hy vọng cứu nàng tỉnh dậy mà các hạ lại nỡ bỏ qua hay sao?"


Quỷ Lệ hừ nhẹ một tiếng trả lời: "Muốn ta giao pháp bảo này cho ngươi mang đi, thì tuyệt đối không thể được."


Quỷ tiên sinh buông thõng hai tay nói: "Hừ, vậy thì ta hết cách rồi!"


Quỷ Lệ im lặng giây lát, rồi đột nhiên nói: "Ta có một cách, chính là ngươi..." Gã vừa nói vừa liếc mắt nhìn Quỷ tiên sinh, ngần ngừ một chút, cuối cùng cũng hòa hoãn trở lại, đổi giọng nói: "Chính là làm phiền tiên sinh vất vả một phen, vừa có thể tham ngộ pháp bảo, lại vừa có thể bớt mối lo cho tại hạ, không biết tiên sinh có đồng ý hay không?"


Quỷ tiên sinh "ừm" một tiếng, rồi nói: "Còn có cách như vậy hay sao, hãy nói đi!"


Quỷ Lệ nói: "Làm phiền tiên sinh vất vả, hãy nghiên cứu bí mật của Tinh Bàn ngay trong Hàn Băng Thạch Thất này vậy!"


Quỷ tiên sinh ngẩn người: "Gì hả?"


Quỷ Lệ thản nhiên nói: "Đương nhiên tại hạ sẽ ở bên cạnh phụng bồi tiên sinh, hoặc nếu tiên sinh nghĩ rằng nơi này không tiện để nghiên cứu tham ngộ thì tại hạ cũng đồng ý để tiên sinh tự chọn địa điểm, chỉ là ta nhất định phải đi theo bên cạnh mới được."


Quỷ tiên sinh nhìn Quỷ Lệ, song mục sáng rực lên. Còn Quỷ Lệ thì vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt kiên định, rõ ràng là không hề có ý nhượng bộ. Quỷ tiên sinh trầm ngâm, chầm chậm nói: "Ta cần phải suy nghĩ đã, chuyện này để sau nói cũng được."


Vừa nói, y vừa đưa mắt nhìn Bích Dao, nói: "Có điều mười năm nay chắc Bích Dao tiểu thư đã chịu không ít thống khổ, điều này chắc ngươi rõ hơn lão phu!"


Quỷ Lệ hừ lạnh một tiếng, trong mắt thoáng hiện vẻ đau khổ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và tỉnh táo: "Không cần nói nhiều, chuyện này ta còn rõ hơn ông gấp trăm lần."


Quỷ tiên sinh khẽ gật đầu, quay người đi ra khỏi thạch thất.


Sau khi thạch môn khép lại, Quỷ Lệ từ từ quay người, ngồi xuống Hàn Băng Thạch Đài, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của Bích Dao, hồi lâu sau, hắn mới lẩm bẩm nói một mình: "Bích Dao, nàng đừng trách ta, ta thật sự là bất đắc dĩ..."


oOo


Quỷ tiên sinh ra khỏi thạch thất, đứng tần ngần bên ngoài giây lát, thông đạo bên ngoài vẫn y như trước, không một bóng người, nhưng lúc này, không hiểu tại sao, khắp thông đạo lại tràn ngập một thứ mùi kỳ dị.


Quỷ tiên sinh nhìn thông đạo vắng vẻ một hồi, sau đó chuyển thân đi về phía đầu kia của thông đạo, bước chân của y không hơi không tiếng, trong thông đạo không một bóng người mà hoàn toàn toàn không hề nghe thấy dù chỉ một tiếng động nhỏ, tựa như một bóng u linh.


Càng đi, thông đạo càng tối. Quỷ tiên sinh vận hắc y, nên cơ hồ như càng thích hợp với hoàn cảnh này, từ xa nhìn lại, cơ hồ như cả người y đã tan biến vào bóng đêm vậy.


Đang đi, đột nhiên Quỷ tiên sinh khựng người lại, nhìn về phía trước. Trước mặt y, thông đạo có một chỗ ngoặt sang hướng khác, chỗ ngoặt này không có đèn đuốc chiếu sáng, tối đen như mực, phảng phất như có một người đang đứng.


Quỷ tiên sinh nhìn bóng đen kia một cái, chậm rãi cất bước. Trong bóng tối, bóng người kia khẽ dịch động, phát ra thanh âm trầm trầm: "Thế nào rồi?"


Quỷ tiên sinh ủ rũ lắc đầu: "Hắn không chịu giao bảo vật cho lão phu."


Bóng đen kia khẽ khựng lại, hình như có vẻ ngạc nhiên, sau đó thì lộ vẻ tức giận, sải chân bước về phía trước, trầm giọng nói: "Lẽ nào hắn không để ý đến sự sống chết của Dao nhi nữa?"


Quỷ tiên sinh lắc đầu: "Tính tình của hắn thế nào, chắc Tông chủ cũng đã biết. Bích Dao tiểu thư là người quan trọng nhất trong lòng hắn, chỉ có điều hắn không tin lão phu, vì vậy mới không chịu giao Tinh Bàn cho lão phu tham ngộ."


Bóng đen kia hừ lạnh một tiếng, chầm chậm bước ra từ trong bóng tối. Chỉ thấy sắc mặt y lạnh tựa tảng băng ngàn năm: "Hắn đã không chịu giao bảo vật ra, mà huyết trận của chúng ta thì vẫn chưa thành, nhất thời ba khắc cũng không thể trở mặt với hắn được, vậy thì phải làm sao đây?"


Quỷ tiên sinh điềm tĩnh nói: "Quỷ Lệ vẫn rất nặng lòng với Bích Dao tiểu thư, vì thế hắn đưa ra một điều kiện cho lão phu."


Quỷ Vương ngẩn người: "Điều kiện gì?"


Quỷ tiên sinh thở dài đáp: "Hắn có thể giao Tinh Bàn cho lão phu tham ngộ, nhưng lúc nào cũng phải có hắn ở đó giám thị."


Quỷ Vương lập tức chau mày lại, chần chừ giây lát rồi nói: "Chúng ta cần bảo vật đó là để giải trừ Càn Khôn Tỏa cho Tứ Linh Huyết Trận và Phục Long Đỉnh, nếu hắn cứ bám theo, thì sao có thể thi triển được?"


Quỷ tiên sinh cười khổ: "Đây chính là chỗ khó nhất."


Quỷ Vương im lặng, trầm ngâm không nói. Quỷ Tiên sinh nghĩ ngợi giây lát rồi nói: "Theo ý lão phu, thì cứ cầm bảo vật nghiên cứu cho kỹ trước đã, thượng cổ thần vật ảo diệu phi thường, có khi có thể gián tiếp hóa giải Càn Khôn Tỏa cũng không chừng. Nên biết rằng lần trước khi Tinh Bàn và Càn Khôn Tỏa hô ứng với nhau, khoảng cách cũng rất xa đó."


Quỷ Vương lặng lẽ gật đầu, chầm chậm nói: "Trước mắt chỉ còn cách đó thôi!"


Quỷ tiên sinh quay người lại, nhấc chân bước đi, miệng điềm đạm nói: "Vậy lão phu đi chuẩn bị một chút."


"Gượm đã!"


Thanh âm của Quỷ Vương đột nhiên vang lên, Quỷ tiên sinh khựng người lại, quay đầu nhìn ông ta hỏi: "Tông chủ còn điều gì dặn dò?"


Ánh mắt Quỷ Vương trở nên sáng rực như điện, nhìn chằm chằm vào Quỷ tiên sinh hồi sâu, sau đó chậm rãi nói: "Ta muốn hỏi tiên sinh một chuyện nữa."


Quỷ tiên sinh nói: "Xin Tông chủ cứ nói!"


Sắc mặt Quỷ Vương vẫn thản nhiên như không, nhưng trong ánh mắt lăng lệ lại thấp thoáng vẻ hoang mang, nói: "Ta muốn hỏi, thượng cổ thần vật đó ngoại trừ giải trừ cấm chế của Càn Khôn Tỏa, liệu có thể... cứu được Bích Dao không?"


Quỷ tiên sinh trầm mặc, rồi mới từ từ nói: "Lão phu không biết, tất cả phải đợi sau khi lão phu nghiên cứu pháp bảo đó mới rõ được."


Khóe miệng Quỷ Vương khẽ máy động, sau đó vẫy vẫy tay nói: "Ta hiểu rồi, tiên sinh đi đi!"


Quỷ tiên sinh chắp tay thi lễ rồi quay người bước đi.


Quỷ Vương đứng một mình trong thông đạo, hồi lâu sau mới chuyển động, bóng đêm dần nuốt trọn lấy thân ảnh ông ta, chẳng bao lâu sau thì đã không còn thấy bóng ông ta đâu nữa rồi.


oOo


Quỷ Lệ lặng lẽ ngồi trong Hàn Băng Thạch Thất, dựa lưng vào thạch đài, Tiểu Hôi nằm bên chân hắn, đầu gối lên đùi, vừa ngủ vừa ngáy khò khò.


Thạch thất yên tĩnh như tờ, yên tĩnh đến độ hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Sắc mặt Quỷ Lệ âm trầm, nhưng song mục thì lấp lánh dị quang, ẩn hiện lên lo âu bối rối. Kể từ lúc Quỷ tiên sinh đưa ra đề nghị tham ngộ Tinh Bàn đến giờ đã một ngày một đêm rồi, nhưng vẫn chưa thấy y xuất hiện trở lại. Quỷ Lệ bắt đầu cảm thấy bất an, đặc biệt là mỗi lần ánh mắt hắn nhìn thấy Bích Dao đang nằm thiêm thiếp trên Hàn Băng Thạch Đài, trong lòng hắn lại càng thêm đau đớn.


Thậm chí hắn còn có ý nghĩ sẽ vì nàng mà bất chấp tất cả.


Có điều đúng vào lúc này, dường như thượng thiên đã hồi báo cho một ngày một đêm không ngủ của hắn, cánh cửa Hàn Băng Thạch Thất phát ra tiếng động trầm đục, từ từ mở ra, thân ảnh Quỷ tiên sinh hiện ra sau cửa, chầm chậm bước vào.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Me hài ola ngày 01-07-2016

Me hài ola ngày 01-07-2016

Những thứ muốn nói thì đôi khi cũng không nói ra được, me hài ola nó không chỉ đem

01-07-2016
Trùng phùng nghịch lý

Trùng phùng nghịch lý

Người ta thường nói: "Có những thứ dù nó vụt khỏi tầm tay nhưng rồi trở lại nó

24-06-2016
Sự cố

Sự cố

Cô im lặng. Anh thì đang nhớ xem là lần thứ bao nhiêu dắt cô vào đây. Lần nào anh cũng

30-06-2016
Hai chiếc USB

Hai chiếc USB

Sáng nào cũng vậy, trước giờ đi làm, Diệp Thư lại đứng trước gương, cẩn thận

30-06-2016

Teya Salat