Old school Easter eggs.
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 141 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 99 - Nữ dị nhân tỷ đấu Phương Sinh

↓↓
Lệnh Hồ Xung ngồi một lúc rồi đứng lên nói:


- Chúng ta đi thôi! Bà bà có mệt không?


Bà kia đáp:


- Ta còn mệt lắm. Hãy nghỉ thêm một lúc nữa đã.

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Vâng.


Chàng nghĩ bụng:


- Người đã nhiều tuổi thì dù võ công có cao thâm đến đâu, tinh lực cũng kém thiếu niên. Có lý đâu ta lại chỉ nghĩ tới mình mà không thể tất cho bà già này?


Rồi chàng ngồi xuống.


Sau một lúc bà kia lại nói:


- Ði đi!


Lệnh Hồ Xung dạ một tiếng rồi đi trước. Bà già lại theo sau chàng.


Lệnh Hồ Xung sau khi uống viên thuốc của bà già chàng cảm thấy người nhẹ nhõm và đi nhanh hơn trước nhiều. Chàng theo lời chỉ thị tìm những đường hẻo lánh mà đi.


Ði được gần mười dặm liền chuyển vào đường núi gập ghềnh. Khi vừa rẽ vào khu thung lũng bỗng có tiếng người nói:


- Chúng ta ăn xong mau đi rồi rời khỏi nơi thị phi này.


Mấy chục người răm rắp vâng lời.


Lệnh Hồ Xung dừng bước thấy trên một chỗ đất cỏ mọc cạnh khe suối, mấy chục hán tử đang ngồi ăn cơm.


Giữa lúc ấy bọn chúng đã nhìn thấy chàng, có người kêu lên:


- Lệnh Hồ công tử kia kìa!


Lệnh Hồ Xung nhớ mang máng những người này đã đến gò Ngũ Bá Cương, chàng toan cất tiếng gọi thì đột nhiên mấy chục người im lặng như tờ. Ai nấy nhớn nhác nhìn phía sau chàng.


Bọn này tỏ vẻ rất quái dị, có người ra chiều sợ sệt, người thì ra vẻ kinh nghi cuống quít, dường như họ gặp phải việc gì nguy nan, quái gở không bút nào tả xiết.


Lệnh Hồ Xung thấy vậy cũng muốn ngoảnh đầu lại xem phía sau mình có chuyện gì mà khiến cho mấy chục người kia ngây như tượng gỗ, không nói nên lời. Nhưng chàng chợt tỉnh ngộ. Sở dĩ bọn kia như vậy là vì họ nhìn thấy bà già mà chàng đã hứa lời quyết không bao giờ nhìn bà. Chàng vội quay ngoắt đi,


nhưng dùng sức quá mạnh, đau cả cổ cả đầu.


Chàng nổi tính hiếu kỳ tự hỏi:


- Tại sao bọn kia thấy bà bà lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ bà tướng mạo quái dị khác đời thiệt chăng?


Bỗng một tên hán tử cầm lưỡi đao trủy thủ tự khoét mắt mình, lập tức máu tươi chảy ra như suối.


Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi la lên:


- Ngươi làm sao vậy?


Hán tử lớn tiếng đáp:


- Tiểu nhân đui mắt từ ba bữa trước đây chẳng nhìn thấy gì hết.


Rồi hai gã khác cũng rút đoản đao khoét mắt nói:


- Tiểu nhân đui mắt đã lâu chẳng nhìn thấy gì hết.


Lệnh Hồ Xung kinh nghi vô cùng. Chàng thấy bọn hán tử còn lại cũng tới tấp rút đao trủy thủ toan tự khoét mắt mình vội la lên:


-Trời ơi! Khoan đã! Có điều gì thì nói ra, sao lại tự khoét mắt? Vụ này... duyên cớ thế nào?


Một tên hán tử buồn rầu đáp:


- Tiểu nhân đã lập lời trọng thệ không nói nửa lời nhưng e rằng mình không đủ tín nhiệm.


Lệnh Hồ Xung la lên:


- Bà bà! Bà bà cứu bọn họ đi! bảo họ đừng... đừng khoét mắt cho đui mù nữa.


Bà kia đáp:


- Ðược rồi! Ta tin lời các ngươi. Ngoài Ðông Hải có trái đảo Hải Long các ngươi có biết không?


Một lão già đáp:


- Về phía Ðông Nam châu Phúc Kiến 500 dặm có trái đảo Hải Long. Chỉ nghe nói mà chưa có ai đặt chân tới hòn đảo hoang vắng này.


Bà già nói:


- Ðúng là hòn đảo nhỏ đó. Các ngươi lập tức khởi hành đảo này du ngoạn rồi đừng trở về Trung Nguyên nữa.


Mấy chục tên hán tử răm rắp vâng lời, mặt lộ vẻ vui mừng đáp:


- Bọn tiểu nhân xin đi ngay tức khắc.


Có người nói:


- Dọc đường bọn tiểu nhân quyết không nói với ai nửa lời.


Bà già hỏi:


- Các ngươi có nói hay không thì liên quan gì đến ta.


Bọn kia vội đáp:


- Dạ dạ! Bọn tiểu nhân ăn nói hồ đồ.


Rồi vung tay lên tát vào mặt mình mấy cái thật mạnh.


Bà kia giục:


- Ði đi!


Mấy chục hán tử co giò chạy thật mau. Ba tên đã đâm mắt thì được mấy người bên cạnh nâng đỡ cho chạy. Chỉ trong khoảnh khắc bọn họ đã đi hết chẳng còn một ai.


Lệnh Hồ Xung kinh hãi nghĩ thầm:


- Bà già vừa nói một câu mà đã phát vãng cả lũ họ đến một hòn hoang đảo ngoài bể đông, vĩnh vin


không được trở về. Thế mà bọn người này lại vui mừng như được lệnh đại xá thì tất trong này có điều chi ngoắt ngoéo khiến người ta khó mà hiểu được.


Tuy nhiên chàng không nói gì, lẳng lặng tiến về phía trước. Trong đầu óc chàng những luồng tư tưởng dào dạt nổi lên. Chàng chỉ biết bà già theo sau mình là một quái nhân bình sinh chưa từng mắt thấy hay tai nghe con người kỳ quặc như vậy.


Chàng lẩm bẩm:


- Mình đi đây chỉ mong đừng gặp những bạn hữu đã đến Ngũ Bá Cương bữa trước. Bọn họ


nhiệt tâm trị bệnh cho mình chạm trán bà, thì họ chẳng khoét mắt cho đui cũng bị đày ra hoang đảo,


thật oan uổng cho họ.


Lệnh Hồ Xung đi thê bảy tám dặm, đường lối càng gập gềnh vất vả.


Bổng nghe phía sau có người lớn tiếng gọi:


- Phía trước có phải Lệnh Hồ Xung đó không?


Tiếng người này oang oang như tiếng lệnh vỡ. Vừa nghe chàng biết ngay là Tân Quốc Lương, phái Thiếu lâm.


Bà già nói:


-Ta không muốn chạm mặt hắn. Ngươi trùng trình với hắn một lúc.


Lệnh Hồ Xung dạ một tiếng.


Bổng nghe có tiếng rì rào, bao nhiêu cây cối lay chuyển. Bà già đã chuồn vào lùm cây rậm.


Tân Quốc Lương lên tiếng:


-Sư thúc! Lệnh Hồ Xung trong mình bị thương. Gã không nhanh được ...


Lúc này hai bên còn cách khá xa nhưng thanh âm Tân Quốc Lương lớn quá nên Lệnh Hồ Xung nghe rõ mồn một. Chàng lẩm bẩm:


-Té ra hắn đi cùng với sư thúc, chứ không phả chỉ có một người.


Chàng đánh bạo dừng lại ngồi xuống bên đường.


Sau một lúc, bỗng nghe tiếng bước chân nhộn lên. Mấy người đi tới, Tân Quốc Lương và Dịch Quốc Tử đi sau hai nhà sư. Hai nhà sư này một người đã già lắm, mặt đầy vết nhăn nheo, còn một người mới ngoài bốn chục. Tay cầm một cây phương tiện sản.


Lệnh Hồ Xung đứng dậy xá dài nói:


- Vãn bối là Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn xin tham kiến các vị tiền bối phái Thiếu Lâm. Ðồng thời thỉnh giáo pháp hiệu các vị.


Dịch Quốc Tử tức giận quát:


- Tiểu tử!


Nhà sư già nói:


- Lão tăng pháp danh là Phương Sinh.


Nhà sư già vừa lên tiếng Dịch Quốc Tử liền câm miệng, nhưng mặt còn ra vẻ tức giận. Hiển nhiên hắn bị thất bại lần trước hãy còn căm phẫn vô cùng.


Phương Sinh gật đầu vẻ mặt hiền từ vui tươi nói:


- Thiếu hiệp bất tất phải đa l. Lệnh tiên sinh là Nhạc tiên sinh mạnh giỏi chứ?


Lệnh Hồ Xung ban đầu nghe họ hùng hổ tiến lại, chàng hoang mang vô cùng. Bây giờ chàng thấy Phương Sinh hòa thượng nói năng từ hòa rõ ra một vị cao tăng đắc đạo. Chàng còn biết các nhà sư pháp hiệu có chữ "Phương" là những nhân vật cao nhất trong chùa Thiếu Lâm hiện nay.


Chắc lão cùng trụ trì Phương Chứng đại sư là sư huynh sư đệ, chàng yên trí Phương Sinh không đến nỗi hung dữ như Dịch Quốc Tử lại càng yên lòng, kính cẩn đáp:


- Ða tạ đại sư có lòng hỏi đến, tệ nghiệp sư vẫn đặng bình an.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Diễn

Diễn

Cô đau, nhưng đôi chân vẫn không ngừng dấn tiếp. Rốt cuộc thì cô cần gì nhỉ? Rốt

29-06-2016
Trân trọng cuộc sống

Trân trọng cuộc sống

Khi đến với thế giới này, điều trước tiên chúng ta làm đó là hít vào, khởi đầu

24-06-2016
Niềm tin không lý do

Niềm tin không lý do

Tin vào con người là một chuyện khó khăn, nhưng chỉ bằng cách đó, chúng ta mới có cơ

29-06-2016
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ

21-07-2016 120 chương
Của mình của người

Của mình của người

Và hoa ở nhà người, bèo ở ao vườn người, trang phục của người, sự dịu dàng của

23-06-2016