Old school Swatch Watches
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 72 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 90 - Hán Tử cầm cờ trắng là ai?

↓↓
Ðào cốc nhị tiên nói chuyện oang oang, Hoàng Hà Lão Tổ và hán tử kia đều nghe rõ mồn một.


Lão Ðầu Tử thở dài nói:


- Hỡi ôi Lệnh Hồ công tử mà không hồi tỉnh thì Lão Ðầu Tử này chỉ còn đường tự sát.


Hán tử kia nói:

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Hãy khoan!


Ðột nhiên gã cất cao giọng hỏi:


- Vị nào ngồi trên cây táo ở phía ngoài tường đó? Phải chăng là Nhạc Bất Quần tiên sinh, chưởng môn phái Hoa Sơn?


Nhạc Bất Quần giật mình kinh hãi. Tiên sinh xiêu người đi một cái suýt nữa té xuống, miệng lẩm bẩm:


- Té ra hành tung mình bị bại lộ rồi!


Bỗng nghe hán tử kia lại hỏi:


- Nhạc tiên sinh! Tiên sinh là khách sao không vào chơi nói chuyện?


Nhạc Bất Quần bẽn lẽn vô cùng! Tiên sinh nhận thấy mình mà tiến vào tất có điều không hay, nhưng cũng chẳng có thể ngồi bất động trên ngọn cây này.


Hán tử lại nói:


- Lệnh cao đồ là Lệnh Hồ công tử ngất đi. Mời tiên sinh vào đây coi xem thế nào...


Nhạc Bất Quần hắng giọng một tiếng tung mình nhẩy vọt qua một quãng không chừng hơn trượng hạ mình xuống dưới hành lang.


Lão Ðầu Tử đã từ trong phòng đi ra, chắp tay nói:


- Nhạc tiên sinh! Mời vào trong nhà.


Nhạc Bất Quần nói:


- Tại hạ lo cho là sự yên nguy của tiểu đồ mà thành lỗ mãng.


Lão Ðầu Tử nói:


- Vụ này tại hạ thật đáng chết. Hỡi ôi! Nếu mà... nếu mà ...


Ðào Chi Tiên lớn tiếng ngắt lời:


- Lão bất tất phải quan tâm. Y không chết đâu.


Lão Ðầu Tử cả mừng hỏi:


- Sao các hạ biết y không chết?


Ðào Chi Tiên hỏi lại:


- Y còn nhỏ hơn lão, mà ít tuổi hơn cả ta nữa. Có đúng thế không?


Lão Ðầu Tử đáp:


- Ðúng thế! Vậy thì làm sao?


Ðào Chi Tiên nói:


-Người tuổi già chết trước hay người tuổi non chết trước? Dĩ nhiên người già chết trước, Lão còn chưa chết, ta đây cũng chưa chết, thì y chết thế nào được?


Lão Ðầu Tử đã tưởng Ðào Chi Tiên có kiến thức gì hay ho độc đáo, ngờ đâu hắn lại nói nhăng, lão đành nở một nụ cười nhăn nhó không nói gì nữa.


Nhạc Bất Quần chạy vào phòng thì thấy Lệnh Hồ Xung nằm ngất xỉu trên giường. Tiên sinh bụng bảo dạ:


- Mình mà không phô trương "Tử hà thần công" thì mấy người này coi thường phái Hoa Sơn mình.


Tiên sinh nghĩ vậy liền ngấm ngầm vật thần công, quay mặt vào phía trong để mọi người khỏi trông thấy sắc mặt biến thành màu tía. Tiên sinh đưa bàn tay đặt vào huyệt Ðại truy sau lưng Lệnh Hồ Xung.


Tiên sinh biết tình trạng chân khí trong người hắn vận hành thế nào rồi, nên không dùng sức mạnh mà chỉ trút nội lực từ từ từng chút một vào. Tiên sinh cũng cảm thấy những luồng khí từ trong người hắn xô ra phản kích, liền nhấc bàn tay cao lên nửa tấc ngừng lại một chút, rồi lại đặt xuống.


Quả nhiên chẳng mấy chốc Lệnh Hồ Xung dần dần hồi tỉnh. Hắn la gọi:


- Sư phụ! ... Lão nhân gia đã đến đấy ư?


Lão Ðầu Tử thấy Nhạc Bất Quần không phí một chút hơi sức mà làm cho Lệnh Hồ Xung tỉnh lại, thì trong lòng bội phục vô cùng!


Nhạc Bất Quần nghĩ thầm:


- Nơi đây là chốn thị phi, chẳng nên chần chừ ở lại. Vả không hiểu phu nhân cùng quần đệ tử ở dưới thuyền hiện trạng ra thế nào. Âu là ta trở về quách.


Tiên sinh nghĩ vậy liền chắp tay nói:


- Ðược các vị đón tiếp thầy trò tại hạ một cách nồng hậu, tại hạ rất lấy làm cảm kích và hổ thẹn.


Bậy giờ xin phép cho tại hạ cáo từ.


Lão Ðầu Tử nói:


- Dạ dạ! bây giờ Lệnh Hồ công tử hãy còn mỏi mệt. Hỡi ôi! Ðang lẽ bọn lão phu tiếp đãi trịnh trọng mới phải, nhưng lúc này mọi việc bối rối, cam đành thất l, xin hai vị lượng thứ.


Nhạc Bất Quần nói:


- Các hạ bất tất phải khách sáo.


Dưới ánh đèn ảm đạm, Nhạc tiên sinh trông thấy cặp mắt hán tử kia liếc nhoang nhoáng, không khỏi động tâm liền chắp tay hỏi:


- Tôn tính đại danh ông bạn đây là gì?


Tổ Thiên Thu cười đáp:


- Té ra Nhạc tiên sinh còn chưa biết ư? Y là Dạ miêu tử Kế Vô Khả Thi.


Nhạc Bất Quần trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:


- Dạ Miêu Tử Kế Vô Khả Thi ư? 30 năm trước người này đã nổi tiếng là một nhân vật lợi hại. Hắn dở dang không ở phe chính cũng không hẳn phe tà. Tại sao hắn lại nhập bọn với Lão Ðầu Tử?


Tiên sinh chắp tay nói:


- Tại hạ nghe danh lừng lẫy của các hạ đã lâu. Bữa nay tương kiến thật là may mắn.


Vô Khả Thi tủm tỉm cười đáp:


- Bữa nay chúng ta gặp nhau đây, ngày mai còn hội diện ở Ngũ Bá Cương nữa.


Nhạc Bất Quần ngấm ngầm kinh hãi. Ðáng lý mới gặp nhau lần đầu không nên hỏi vội, nhưng tiên sinh có con gái bị bắt, cốt nhục tình thâm trong lòng nóng nảy, liền hỏi ngay:


- Tại hạ không hiểu có chỗ nào đắc tội với các bạn võ lâm nơi đây, nay đã tới quí xứ chưa được đến nơi bái kiến thật có điều khiếm khuyết. Tiểu nữ cùng tên tiểu đồ họ Lâm không biết bị ông bạn nào bắt đưa đi?


Kế Vô Khả Thi mỉm cười đáp:


- Cái đó tại hạ chưa hiểu rõ.


Nhạc Bất Quần phải hỏi Kế Vô Khả Thi về chuyện con gái lạc lõng nơi đây là một chuyện khuất tất đến địa vị chưởng môn nhân. Tiên sinh lại nghe gã lạnh nhạt, ăn nói không dứt khoát thì trong lòng vừa nóng nảy vừa phẫn nộ, nhưng cũng không hỏi thêm được nữa, liền lạnh lùng nói:


- Giữa lúc canh khuya tại hạ đến quấy nhiu rất lấy làm áy náy. Bây giờ xin cáo từ.


Tiên sinh nâng Lệnh Hồ Xung dậy rồi đưa tay ra muốn bồng lên.


Lão Ðầu Tử thò đầu vào chỗ giữa hai thầy trò cướp lấy Lệnh Hồ Xung nói:


- Lệnh Hồ công tử là do tại hạ mời đến, dĩ nhiên để tại hạ kính cẩn đưu về.


Lão nói xong lấy một chiếc chăn mỏng trùm lên mình Lệnh Hồ Xung để che gió cho hắn rồi rảo bước đi ra ngoài cửa.


Ðào Chi Tiên la lên:


- Trời ơi! Chúng ta là hai con cá lớn mà bỏ lại đây thì còn ra thế nào?


Lão Ðầu Tử trầm ngâm một chút rồi ngập ngừng:


- Cái đó ...


Hắn lại nghĩ:


- Bắt cọp d nhưng tha cọp khó. Nếu thả hai anh em lão này ra thì bọn Ðào cốc lục tiên tất đến sinh sự trả oán, khó lòng chống nổi.


Lệnh Hồ Xung biết ý lão liền nói:


- Lão tiền bối! Xin tiền bối tha hai vị đó ra. Ðào cốc lục tiên! Các vị đừng tìm hai vị Tổ, Lão để sinh sự nữa. Chúng ta đổi thù ra bạn được chăng?


Ðào Thực Tiên đáp:


- Không đến sinh sự với họ thì được. Còn chuyện đổi thù ra bạn thì không được, nhất định không được!


Lão Ðầu Tử và Tổ Thiên Thu hắng giọng một tiếng, bụng bảo dạ:


- Chúng ta chẳng qua vì nể mặt Lệnh Hồ công tử mà không so bì với các ngươi. Chẳng lẽ chúng ta lại sợ Ðào cốc lục tiên các ngươi chăng?


Lệnh Hồ Xung hỏi Ðào Thực Tiên:


- Tại sao vậy?


Ðào Thực Tiên đáp:


- Giữa Ðào cốc lục tiên với bọn Hoàng Hà Lão Tổ vốn không thù oán thì không có chuyện thù nghịch. Ðã không phải kẻ thù nghịch thì làm gì còn có chuyện đổi thù ra bạn. Nếu nói là kết thành bằng hữu thì không sao nhưng bảo đổi thù ra bạn thì không phải.


Mọi người nghe đều cười ồ.


Tổ Thiên Thu cúi xuống cởi lưới cá ra.


Nguyên tấm lưới này đan bằng tơ dã tầm và thuần kim ty nên kiên cố dị thường. Kiếm sắc, đao bén đều không chặt đứt. Người nào đã bị mắc vào lưới rồi mà không có ai cởi ra cho thì càng cựa càng siết chặt vào.


Ðào Chi Tiên đứng dậy trể ngay quần ra đi tiểu vào lưới cá.


Tổ Thiên Thu hỏi:


- Lão... làm trò gì thế?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Thương cha

Thương cha

Dù khoảng cách có thế nào đi nữa, con vẫn rất thương cha. *** "Một ông lão tuổi

28-06-2016
Mùa World Cup

Mùa World Cup

Thú thực là tôi không mê xem bóng đá như bọn con trai, dù thi thoảng cũng vẫn cùng hội

25-06-2016
Tổ ấm

Tổ ấm

Hùng đút lá thư vào miệng và nhai ngấu nghiến như thể hắn đang nhai những uất ức

26-06-2016