Ðột nhiên trong rừng trúc có tiếng nói vọng ra:
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tục ngữ có câu: "Song quyền khôn địch bốn tay" thật là phải lắm! Khi ở trong quán rượu Lâm thiếu tiêu đầu thống lãnh hai mươi bốn tên tiêu đầu bao vây Dư sư đệ để tấn công...
Hắn vừa nói vừa từ trong rừng chạy ra. Người này cái đầu nhỏ xíu, tay phe phẩy cái quạt giấy nói tiếp:
- Nếu tay cầm đao thương mà động thủ hẳn hoi thì còn nói gì? Dù Phước Oai tiêu cục có đông người, song thực tình mà nói toàn là đồ vô dụng. Nhưng Lâm thiếu tiêu đầu đã bỏ thuốc độc vào rượu cho Dư sư đệ uống, rồi lại phóng ra đến mười bảy, mười tám thứ ám khí. Ha ha! Con rùa đó thật là độc ác! Bọn ta vì hảo mà đến bái phỏng. Ngờ đâu bị người ta đột nhiên ám toá hảo
Lâm Bình Chi bị Vu Nhân Hào đá một cước té lộn đi, chàng hầm hầm tức giận bò dậy đứng một bên, định chờ phụ thân đối đáp mấy câu xong, sẽ nhảy xổ vào đấu nữa. Ngờ đâu tên ma đầu mặt choắt kia lại còn nói bỏ thuốc độc vào rượu gì gì nữa. Chàng tức quá không chịu được liền quát lên:
- Mi nói thúi lắm! Ta với hắn đã không thù oán lại chưa từng biết mặt, nhất là lại không biết hắn là người phái Thanh Thành thì mưu đồ sát hại hắn làm khỉ gì?
Gã kia vội giơ quạt lên xua lia lịa nói:
- Thúi lắm! Thúi lắm! Không ngửi được! Mi đã không thù không oán với Dư sư đệ, thì sao lại mai phục bên ngoài quán rượu hơn ba mươi tên vừa tiêu đầu vừa chạy cờ? Dư sư đệ ta thấy mi trêu cợt con gái lương gia, nổi cơn bất bình đánh mi ngã lăn ra, chỉ cho mi một bài học rồi tha mạng liền. Thế mà chẳng những mi không cảm ơn, lo chuyện báo đáp, lại còn sai bọn tiêu đầu chó má xúm vào đánh Dư sư đệ...
Lâm Bình Chi tức như vỡ mật, lớn tiếng thét lên:
- Té ra bọn Thanh Thành chúng bay toàn là quân vô lại ngang chướng, không kể gì đến lẽ phải trái.
Gã kia cười hề hề nói:
- Con rùa đê tiện kia! Mi thóa mạ người ta chăng?
Lâm Bình Chi tức giận quát lên:
- Ta thóa mạ mi thì đã sao?
Gã kia gật đầu đáp:
- Mi cứ thóa mạ cho sướng miệng đi! Chẳng có gì liên can đến ta hết! Ta chẳng lấy thế làm quan tâm.
Lâm Bình Chi nghi gã nói mấy câu này rất đỗi ngạc nhiên, vì nó ra ngoài sự tiên liệu của chàng.
Ðột nhiên chàng nghe đánh vù một tiếng. Có người vọt tới trước mặt chàng. Chàng toan vung tay trái lên đánh ra nhưng đã chậm mất rồi.
Một tiếng bốp vang lên. Má bên phải Lâm Bình Chi bị cái tát tai rất nặng. Mắt chàng nẩy đom đóm, cơ hồ ngất đi.
Gã kia cử động cực kỳ mau lẹ. Gã phóng chưởng tát xong lui về chỗ cũ, đưa tay lên sờ má, làm mặt giận quát hỏi:
- Thằng lỏi kia! Sao mi dám động thủ đánh người ta? úi chà! Ðau quá! đau quá! Ha ha!...
Vương phu nhân thấy con bị sỉ nhục, liền vung đao chém gã kia bằng một chiêu "Dã hoa siêu thiên" vừa chuẩn đích vừa mãnh liệt.
Gã kia vội né mình đi. Lưỡi đao chém trượt về mé hữu chỉ còn cách gã không đầy bốn tấc.
Gã giật mình kinh hãi liền cất tiếng mắng:
- Lại mụ mặt dầy này nữa! Giỏi thiệt!
Gã không dám khinh địch, thò tay ra sau lưng rút lấy cây nhuyễn tiên. Gã chờ Vương phu nhân phóng chiêu đao thứ hai tới nơi mới vung nhuyễn tiên lên phản kích.
Lâm Chấn Nam biết cục diện bữa nay không còn cách nào thu xếp được nữa liền chống kiếm tiến ra nói:
- Phái Thanh Thành muốn lật đổ Phước Oai tiêu cục là việc rất dễ dàng. Nhưng trong võ lâm sẽ có công luận ai phải ai quấy. Xin mời Vu thiếu hiệp!
Vu Nhân Hào nắm lấy vỏ kiếm, rút kiếm ra đánh soạt một tiếng rồi đáp:
- Xin mời Lâm tổng tiêu đầu!
Lâm Chấn Nam bụng bảo dạ:
- Ta từng nghe "Tùng phong kiếm pháp" của phái Thanh Thành vừa mãnh liệt vừa mau lẹ. Sở dĩ kêu bằng Tùng phong kiếm pháp vì nó vừa cứng vừa mạnh như cây tùng lại nhẹ như gió thoảng. Ta phải chiếm tiên cơ mới mong thủ thắng được.
Ông không khách khí nữa điểm mũi kiếm xuống rồi quét ngang một cái. Ánh bạch quang rần rần vọt ra. Ðó là chiêu "quần tà tịch địch" trong Tịch Tà kiếm pháp.
Vu Nhân Hào thấy thế kiếm cực kỳ hung mãnh, gã không dám đỡ gạt, lạng người đi tránh khỏi.
Lâm Chấn Nam chưa sử chiêu đến độ chót đã phóng ra chiêu thứ hai là chiêu "Phô quỳ quyết mục". Mũi kiếm nhằm đâm vào hai mắt đối phương.
Lúc này ánh mặt trời chênh chếch chiếu vào rừng trúc, tuy ánh nắng chưa mãnh liệt nhưng nó chiếu vào mũi kiếm lấp loáng chẳng khác ánh vào trong gương làm cho gã hoa mắt lên.
Vu Nhân Hào la thầm:
- Hỏng mất!
Gã nhảy lùi lại phía sau. Trống ngực đánh thình thình. Chiêu kiếm vừa rồi xuýt làm cho gã u kiếm .
Lâm Chấn Nam lại phóng chiêu kiếm thứ ba đâm tới.
Vu Nhân Hào giơ kiếm lên đỡ đánh choang một tiếng. Cánh tay cả hai người cùng chấn động.
Lâm Chấn Nam mừng thầm nghĩ bụng:
- Mình tưởng kiếm pháp phái Thanh Thành ghê gớm thế nào, té ra chỉ có vậy thôi.
Mấy bữa nay Phước Oai tiêu cục bị đối phương gây nên cuộc náo loạn thần sầu quỷ khốc, nên ông vẫn nơm nớp lo sợ. Bây giờ ông đã biết con mình giết đúng phải con trai Dư Thượng Hải thì ngoài cách liều mạng chiến đấu không còn đường lối nào khác.
Lâm Chấn Nam hăng hái xông vào thành ra uy lực về kiếm pháp đã tăng lên mấy phần.
Vu Nhân Hào lại nghĩ bụng:
- Tý lực của thằng cha này ghê gớm thật .
Vừa rồi gã đá Lâm Bình Chi lăn lộn đi, đã tưởng Lâm Chấn Nam cũng chẳng có chi đáng kể. Ngờ đâu võ thuật của hai cho con tuy cùng một lối gia truyền, nhưng công lực cách xa nhau một trời một vực. Vả lại kinh nghiệm lâm địch của Lâm Chấn Nam so với Vu Nhân Hào còn cao hơn nhiều.
Ðến chiêu thứ chín, Vu Nhân Hào mới sử chiêu "Tùng đào ẩn ẩn" để gạt chiêu thức của đối phương đánh tới, rồi mới ra chiêu phản kích.
Lâm Chấn Nam quát lên:
- Giỏi lắm!
Ông vung kiếm chém tới. Hai thanh kiếm chạm nhau đánh choang một tiếng rùng rợn.
Hai người cùng cảm thấy cánh tay tê nhức và đều lùi lại một bước.
Chương trước | Chương sau