Từ hôm hai anh em Vương Gia Thuần, Vương Gia Câu bóp trật khớp cánh tay Lệnh Hồ Xung, hắn không nói một câu nào với ông cháu nhà họ Vương nữa. Bây giờ là lúc chia tay hắn cũng chỉ giương cặp mắt trắng dã lên nhìn năm người tựa hồ không có bọn Kim đao Vương gia ở trước mặt.
Nhạc Bất Quần điên đầu vì tên đại đệ tử. Lão biết hắn vốn tính quật cường. Bây giờ mà bắt buộc hắn phải thi lễ cáo biệt Vương Nguyên Bá, dĩ nhiên hắn không dám trái lệnh, miễn cưỡng tuân theo, nhưng rồi đây thế nào chắc hắn sẽ đến kiếm Vương Gia để báo thù, càng thêm lắm chuyện, nên lão từ tạ Vương Nguyên Bá lần nữa rồi xuống thuyền, vờ như không biết gì đến thái độ vô lễ của Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung đứng bàng quan bằng cặp mắt lạnh lùng. Hắn thấy nhà họ Vương đem rương lớn, rương nhỏ, gói to gói bé không biết bao nhiêu mà kể làm lễ vật tiển đưa Nhạc Linh San.
Một tên bộc phu chạy xuống thuyền trình các lễ vật: nào là của lão thái tặng thực phẩm cô nương để ăn uống trong khi đi đường, nào là của đại nhưng nhưng tặng quần áo để cô nương mặc, nào nhị nhưng nhưng sắm sửa thuyền bè để cô nương đi. Họ coi Nhạc Linh San như người thân thích.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhạc Linh San niềm nở tạ ơn nói:
- Úi chà! Tiểu nữ làm sao mà mặc hết được, bụng đâu mà ăn được nhiều thế?
Giữa lúc chủ khách dập dìu tiển đưa thì một lão già rách rưới chạy đến bên thuyền la gọi:
- Lệnh Hồ thiếu quân! Lệnh Hồ thiếu quân!
Lệnh Hồ Xung nhìn lại xem ai thì chính là Lục Trúc Ông. Hắn không khỏi sửng sốt.
Lục Trúc Ông nói:
- Cô cô lão phu sai đưa cái này tặng Lệnh Hồ thiếu quân.
Lão nói rồi hai tay trịnh trọng đưa một túi dài dài bằng vải màu lam hoa trắng.
Lệnh Hồ Xung khom lưng đón lấy nói:
- Tiền bối đã có lòng hậu tứ, đệ tử xin bái lãnh.
Ðoạn hắn vái luôn mấy vái.
Anh em Vương Gia Thuần, Vương Gia Câu thấy Lệnh Hồ Xung tỏ vẻ rất cung kính với người thợ già quần áo lam lũ mà lại coi Kim đao vô địch Vương Gia oai danh lừng lẫy giang hồ không vào đâu thì trong lòng tức tối vô cùng. Nếu chúng không nể mặt vợ chồng Nhạc Bất Quần cùng bọn nam nữ đệ tử phái Hoa Sơn thì đã lôi Lệnh Hồ Xung lên đánh nhừ tử một trận cho bõ ghét.
Hai anh em họ Vương thấy Lục Trúc Ông giao chiếc túi dài xong rồi sắp nhẩy lên bờ. Chúng đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi chia hai bên tả hữu định ngăn chặn lão. Một gã huých vai bên tả, một gã thúc vai bên hữu. Chúng chỉ khẽ đụng một cái là lão già rách rưới như kiểu ăn xin phải lăn tòm xuống sông. Dù bãi sông nước nông cũng chẳng thể làm chết lão được nhưng cũng làm cho Lệnh Hồ Xung bẽ mặt.
Lệnh Hồ Xung biết ý la lên:
- Phải cẩn thận đấy!
Hắn toan vươn tay ra nắm hai gã thì sực nhớ tới công lực mình đã mất hết, dù có nắm trúng cũng bằng vô dụng. Hắn ngẩn người ra không đầy nháy mắt đã thấy hai anh em họ Vương huých vào người Lục Trúc Ông.
Vương Nguyên Bá vội quát:
- Không được!
Lão là một người có sản nghiệp ở Lạc Dương so với hạng võ biền tầm thường thật khác nhau xa.
Lão thấy hai cháu trẻ tuổi sức mạnh mà đẩy một ông già ốm o, nếu ông ta chết thì việc đến quan nha truy cứu phiền phức vô cùng. Nhưng lão đang ngồi trong khoang thuyền nói chuyện với Nhạc Bất Quần muốn nhảy lên ngăn trở cũng không kịp nữa.
Bỗng nghe đánh "huỵch" một tiếng! Hai đầu vai Vương thị huynh đệ huých vào người Lục Trúc Ông.
Tiếp theo hai bóng người bay vọt lên rồi rớt bõm xuống sông.
Người lão già kia khác nào một trái banh. Vương thị huynh đệ đụng vào lập tức bị bắn ra còn lão nghiểm nhiên như không có chuyện gì, chân lão run lẩy bẩy từ trên ván thuyền bước xuống bờ.
Vương thị huynh đệ rớt xuống sông rồi, trong thuyền nhốn nháo cả lên. Lập tức mấy tay thủy thủ nhảy xuống nước để cứu hai gã.
Hiện nay đang tuyết xuân hàn, nước sông Lạc Thủy tuy không đóng thành băng nữa nhưng vẫn còn lạnh buốt.
Anh em họ Vương lại không biết bơi uống vào mấy ngụm nước sông hai hàm răng run cầm cập trông rất thiểu não.
Vương Nguyên Bá ngó lại giật mình kinh hãi vì lão thấy bốn cánh tay hai gã đã bị trật khớp cũng như hai gã đã đánh trật khớp Lệnh Hồ Xung bữa trước.
Hai gã bốn cánh tay mềm rũ xuống bên mình, miệng lớn tiếng thóa mạ.
Vương Trọng Cường thấy hai con mình bị một vố đau liến nhảy vọt lên bờ, chạy vượt lên trước mặt Lục Trúc Ông để cản đường.
Lục Trúc ông vẫn lưng còng cúi đầu thủng thỉnh tiến về phía trước.
Vương Trọng Cường quát hỏi:
- Lão là cao nhân phương nào mà dám đến phô trương bản lĩnh với Vương Bá ở Lạc Dương?
Lục Trúc Ông vờ như không nghe tiếng, tiếp tục tiến về phía trước bước từ từ đến trước mặt Vương Trọng Cường.
Bao nhiêu người trong thuyền đều đổ dồn cặp mắt nhìn hai người thì thấy Lục Trúc Ông vẫn bước một tiến về phía trước. Còn Vương Trọng Cường thì dang hai tay ra đứng giữa đường.
Hai người trước còn cách nhau chừng một trượng, rồi rút ngắn lại chỉ còn có ba thước.
Lục Trúc Ông bước thêm bước nữa.
Vương Trọng Cường thét lớn:
- Ði đi!
Hắn vươn hai tay ra chụp xuống lưng lão già.
Ðầu ngón tay vừa chạm vào xương sống Lục Trúc Ông thì đột nhiên tấm thân cao lớn tung lên không bay ra xa mấy trượng.
Giữa lúc mọi người giật mình kinh hãi bật tiếng la hoảng, Vương Trọng Cường người đang lơ lửng trên không lộn đi nửa vòng, bình yên đứng xuống đất.
Giả tỷ hai người từ xa chạy lại đụng vào nhau rồi một người tung bay lên không thi chẳng có chi là kỳ dị. Kỳ ở chỗ Vương Trọng Cường đứng yên không nhúc nhích mà Lục Trúc Ông thủng thắng bước một bước tới nơi rồi đột nhiên hất đối phương tung lên.
Mấy chục cặp mắt ngưng thần chú ý, cả Nhạc Bất Quần, Vương Nguyên Bá là những tay cao thủ vượt mức cũng không nhìn rõ Lục Trúc Ông đã dúng thủ pháp gì để hất tung Vương Trọng Cường bay xa mấy trượng.
Lúc Vương Trọng Cường hạ mình xuống vẫn bình yên không lộ vẻ hốt hoảng bối rối chút nào, người không hiểu võ công thì cho là hắn tự nhẩy vọt lên để phô trương khinh công tuyệt diệu.
Bọn kiệu phu cùng gia đinh vỗ tay reo hò ca ngợi nhị lão gia võ công tuyệt thế.
Vương Nguyên Bá ngay từ lúc thấy Lục Trúc Ông vẻ mặt thản nhiên hất tung hai đứa cháu đi và làm sai khớp tay, lão đã kinh dị vô cùng bụng bảo dạ:
- Công phu này mình cũng làm được song lúc phát huy nhất định phải cực kỳ uy mãnh bá đạo, quyết chẳng thể nào bình thản, hời hợt như lão già này được.
Bây giờ lão thấy con mình bị hất tung lên thì trong lòng không những kinh dị mà còn sợ hãi nữa.
Lão biết người con thứ hai này lãnh hội được võ công chân truyền của mình, tay sử đơn đao dĩ nhiên vô cùng trầm trọng lợi hại, mà nội công cùng quyền cước cũng chẳng kém gì mình hồi tráng niên. Thế mà hai người chưa qua lại một chiêu nào con lão đã bị đối phương hất tung đi. Thật là một việc mà suốt đời lão chưa thấy bao giờ.
Vương Nguyên Bá thấy con mình thất bại, không muốn chạy lên động thủ vội la gọi:
- Trọng Cường! Xuống đây!
Vương Trọng Cường trở gót nhẹ nhàng nhảy xuống thuyền nhổ bãi rãi rồi nói:
- Chắc lão già này có yêu pháp.
Vương Nguyên Bá khẽ hỏi con:
- Ngươi thấy trong mình thế nào? Có bị thương không?
Vương Trọng Cường lắc đầu.
Vương Nguyên Bá nghĩ thầm trong bụng:
- Bản lãnh mình chưa chắc đã ăn được lão già kia. Nếu mình yêu cầu Nhạc Bất Quần ra tay tương trợ thì có thắng lão cũng chẳng vinh gì?
Lão đành bỏ qua việc đó. Lão cũng biết đối phương lúc hạ thủ thì cố ý giữ thể diện cho nhà mình nên mới không hất ngã Vương Trọng Cường.
Vương Nguyên Bá nhìn Lục Trúc Ông đi mỗi lúc một xa, trong lòng nghĩ ngợi liên miên, bụng bảo dạ:
- Lão già này là bạn hữu với Lệnh Hồ Xung, vì cháu mình bẻ trật khớp cánh tay hắn nên lão kia đến đánh trật cánh tay hai gã để trả đũa. Mình đây xưng hùng xưng bá ở đất Lạc Dương này, chẳng lẽ để lão này tới làm mất mặt mình ư?
Lúc này Vương Bá Phấn đã tiếp lại khớp xương cho Vương Gia Thuần và Vương Gia Câu rồi để hai gã thiếu niên toàn thân ướt đầm lên kiệu sai khiêng về phủ để chùng thay áo nghỉ ngơi.
Vương Nguyên Bá đưa mắt nhìn Nhạc Bất Quần nói:
- Nhạc Tiên sinh! lai lịch người đó ra sao? Lão phu mắt kém chưa nhận ra cao nhân phương nào?
Nhạc Bất Quần cũng không biết quay lại hỏi Lệnh Hồ Xung:
- Xung nhi! Lão là ai vậy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Lão chính là Lục Trúc Ông đó.
Vương Nguyên Bá củng Nhạc Bất Quần đồng thời la lên:
- Ủa!
Nguyên bữa trước tuy hai lão này đã đến tiểu hạng song chưa gặp mặt Lục Trúc Ông. Trong vương phủ chỉ có mình Dịch sư gia là quen biết Lục Trúc Ông, nhưng Dịch sư gia tống biệt đoàn người phái Hoa Sơn ngay tại cổng phủ chứ không đưa chân đến tận bến thuyền, nên chẳng ai biết lão.
Nhạc Bất Quần trỏ vào cái túi vải mầu lam hỏi:
- Lão tặng cho ngươi cái gì vậy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ðệ tử cũng chưa rõ.
Hắn mở túi ra thì là một cây dao cầm.
Cây đàn này cũ lắm rồi. Hiển nhiên là một cổ vật đến ấy trăm năm. Chuôi đàn có khắc hai chữ triện "Yến Ngữ". Ngoài ra còn có một bản đàn trên đề năm chữ "Thanh tân phổ thiện chú" bằng lối chữ khải.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy lồng ngực nóng bừng. Hắn la lên một tiếng:
- Úi chà!
Nhạc Bất Quần nhìn Lệnh Hồ Xung không chớp mắt, hỏi hắn:
- Chi vậy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vị tiền bối đó chẳng những đã tặng cho đệ tử một cây dao cầm còn sao cho cả một bản đàn nữa.
Hắn mở bản đàn ra coi thì trang nào cũng chi chít những chữ nhỏ viết bằng lối chữ "khải" trông như hoa rắc. Ngoài khúc điệu, cầm phổ còn nói rõ chỉ pháp, huyền pháp và những yếu quyết về gảy đàn.
Cầm phổ viết trên giấy mới, nét mực còn tươi. Hiển nhiên bà già đó vừa mới viết xong.
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới vị tiền bối này quyến cố mình như vậy thì trong lòng cảm động vô cùng.
Chương trước | Chương sau