Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 13 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 81 - Đau lòng thay kẻ ở người đi

↓↓

Một hôm bà truyền thụ khúc "Hữu sở tư", một khúc nhạc đời Hán, điệu nhạc rất uyển chuyển.

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lệnh Hồ Xung nghe rồi theo đó luyện tập mấy ngày liền, bỗng lòng hắn chợt nhớ tới ngày trước cùng Nhạc Linh San là hai đứa nhỏ thương yêu nhau, chơi bời vui vẻ với nhau. Hắn còn nhớ đến lúc luyện kiếm dưới thác nước hay những khi nàng đưa cơm lên núi sám hối. Hắn lẩm bẩm:


- Tiểu sư muội đối với ta biết bao tình thâm mật. Không hiểu tại sao từ ngày thêm gã Lâm Bình Chi, nàng liền lạnh nhạt với mình.


Lòng hắn thê thảm, điệu đàn đột nhiên biến đổi mà lại thành khúc điệu của chim sơn ca ở Phúc Kiến. Hôm đó Nhạc Linh San đã hát khúc này ở dưới chân núi.


Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi ngừng lại không đàn nữa.


Bà già ôn tồn bảo:


- Khúc "Hữu sở tư" thiếu quân tấu hay lắm, tình ý hòa hợp đúng vào khúc điệu. Chắc trong lòng thiếu quân đã nghĩ tới chuyện ngày trước. Có điều đột nhiên xuất kiện âm điệu Mân khúc từ hệt tiếng ly ca khiến nguời nghe khó mà hiểu được, là vì lẽ gì?


Lệnh Hồ Xung vốn là người khoáng đạt, tâm sự này uất kết trong người đã lâu, mười mấy bữa nay hắn được bà già coi rất tử tế, hắn không muốn đem chỗ khổ tâm của mình với Nhạc Linh San nhất nhất thuật lại hết khiến cho bà phải phiền lòng.


Nhưng mở đầu câu chuyện rồi, hắn không ngăn cản được kể hết gốc ngọn cho bà nghe. Hắn coi bà như tổ mẫu, mẫu thân hay chị em ruột mình. Hắn thuật xong rất lấy làm xấu hổ, liền nói:


- Tiền bối! Tâm sự buồn tẻ của đệ tử mà đem ra trình bày hàng nửa ngày, thật là, thật là....


Rồi hắn ngừng lại không nói nữa.


Bà già nói:


-Về chữ duyên không thể miễn cưỡng được. Lệnh Hồ thiếu quân bữa nay thất vọng biết đâu ngày sau chẳng còn giai ngẫu khác.


Lệnh Hồ Xung lớn tiếng đáp:


- Kiếp này đệ tử quyết không lấy vợ.


Bà già không nói gì nữa, nhẹ nhàng tấu khúc "Thanh tâm phổ thiện trú".


Lệnh Hồ Xung nghe được một lúc lại buồn ngủ.


Bá già ngừng tiếng đàn nói:


- Bắt đầu từ bữa nay lão thân truyền thụ khúc này cho thiếu quân. Ðại khái trong vòng mười ngày là học xong. Từ nay mỗi ngày nên tấu một lần thì công lực ngày trước tuy không phục hồi nhưng cũng bổ ích chẳng nhiều thì ít.


Lệnh Hồ Xung vâng lời.


Bà già liền đem chỉ pháp về khúc này ra chỉ điểm. Lệnh Hồ Xung dụng tâm ghi nhớ.


Lệnh Hồ Xung học khúc này mới được hai ngày. Ðến ngày thứ ba Lệnh Hồ Xung toan vào tiểu hạng học đàn thì Lao Ðức Nặc lật đật chạy đến bảo hắn:


- Ðại sư ca! Sư phụ dặn rằng sáng mai chúng ta sẽ ra đi.


Lệnh Hồ Xung sửng sốt hỏi:


- Sáng mai ư? Ta ta ...


Hắn muốn nói: "Ta chưa học xong khúc đàn" nhưng ngừng lại không nói nữa.


Lao Ðức Nặc nói:


- Sư nương bảo đại ca thu xếp đi để sáng sớm mai lên đường.


Lệnh Hồ Xung gật đầu. Hắn chạy vội đến căn nhà nhỏ trong rừng trúc nói:


- Tiền bối sáng mai đệ tử xin cáo từ.


Bà già sững sờ hồi lâu không lên tiếng. Mãi sau bà khẽ hỏi:


- Sao lại đi vội thế? ... Khúc đàn kia đã học xong đâu?....


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Ðệ tử cũng muốn học xong đã nhưng chẳng thể trái lệnh sư phụ. Vả lại mình là khách tha hương, không tiện ở lâu nhà người ta.


Bà già nói:


- Thiếu quân nói vậy cũng phải.


Ðoạn bà lại truyền thụ chỉ pháp về khúc điệu như mấy bữa trước.


Lệnh Hồ Xung vốn là người giàu tình cảm. Hắn ở với bà già này lâu ngày, tuy chưa nhìn rõ mặt nhưng nghe tiếng đàn cùng lời nói hắn cũng biết bà rất quan tâm đến mình chẳng kém gì người thân cận.


Có điều bản tính bà lạnh lùng, ngẫu nhiên thốt ra một lời quan tâm liền lập tức nói sanh chuyện khác.


Hiển nhiên bà không muốn đối phương biết rõ tâm ý mình.


Trên đời có bốn người quan tâm đến Lệnh Hồ Xung nhất là vợ chồng Nhạc Bất Quần, Nhạc Linh San và Lục Ðại Hữu. Hiện giờ Lục Ðại Hữu chết rồi. Nhạc Linh San để hết tâm ý vào Lâm Bình Chi.


Sư phụ sư nương hắn lại có ý nghi ngờ. Vậy thân nhân chân chính của hắn hiện nay là Lục Trúc ông và bà già này.


Một hôm đã mấy lần Lệnh Hồ Xung muốn nói với Lục Trúc Ông cho mình ở lại trong nhà để học cầm tiêu và học nghề không trở về núi Hoa Sơn nữa. Nhưng hắn nghĩ tới Nhạc Linh San lại không dứt tình được. Hắn thường tự nhủ:


- Dù tiểu sư muội không nhìn nhỏi gì đến ta nữa, nhưng mỗi ngày ta được nhìn thấy nàng một lần dù chỉ là thấy bóng sau lưng hay chỉ nghe âm thanh nàng cũng được rồi.


Trời xế chiều đến lúc từ biệt, Lệnh Hồ Xung lại rất quyến luyến Lục Trúc Ông cùng bà già. Hắn chạy đến dưới cửa sổ quì xuống lạy mấy lạy. Hắn nhìn thấp thoáng thấy bên trong rèm cũng có bóng người quì xuống đáp lễ rồi bà lên tiếng:


- Tuy lão thân truyền cầm kỷ cho thiếu quân, nhưng đó là báo đáp cái ơn thiếu quân đã tặng khúc phổ. Hà tất thiếu quân phải lễ lạo như vậy.


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Bữa nay ly biệt chẳng biết ngày nào mới lại được nghe tiền bối nhả tấu. Lệnh Hồ Xung này mà còn sống nhất định sẽ quay trở lại bái phỏng bà bà cùng Trúc Ông.


Hắn chợt nghĩ ra:


- Hai người này tuổi già lắm rồi, chẳng biết còn sống được bao lâu, lần sau mình trở lại thành Lạc Dương vị tất đã được gặp.


Bất giác âm thanh trở nên nghẹn ngào.


Bà già nói:


- Lệnh Hồ thiếu quân! Lúc lâm biệt lão thân có một lời khuyên.


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Tiền bối có lời giáo hối, Lệnh Hồ Xung chẳng bao giờ dám quên.


Bà già lặng lẽ hồi lâu mới nói:


- Trên chốn giang hồ thật nhiều sóng gió hiểm nghèo. Thiếu quân bảo trọng tấm thân.


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Ðệ tử xin vâng.


Lòng đau như cắt, Lệnh Hồ Xung khom lưng cáo biệt Lục Trúc Ông. Hắn lại nghe căn nhà mé tả vang lên khúc đàn "Hữu sở tư".


Hôm sau bọn Nhạc Bất Quần cáo biệt Vương Nguyên Bá xuống thuyền ngược Bắc.


Ông cháu Vương Nguyên Bá năm người tiển chân ra đến sông Lạc Thủy. Nơi đây có bày tiệc rượu để tống biệt rất là trọng thể.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Cám ơn gió

Cám ơn gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cuộc

25-06-2016
Gia đình...

Gia đình...

Tôi ghét gia đình tôi! Phải, tôi ghét căn nhà tôi đang sống, tôi ghét cái giường tôi

29-06-2016
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Chuyện bức tranh

Chuyện bức tranh

Cuộc đời này rất ngắn. Bản thân luôn biết mình muốn gì, hiểu rõ những gì

24-06-2016

XtGem Forum catalog