Lệnh Hồ Xung đáp
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Lệnh Hồ Xung này không phải là người gỗ để các người muốn bẻ thì bẻ, muốn tiếp thì tiếp.
Ðoạn hắn đi sang mé tả hai bước đến trước mặt Nhạc phu nhân nói:
- Sư nương! Cánh tay đệ tử... ...
Hắn chưa dứt lời Nhạc phu nhân đã hiểu ý. Bà buông tiếng thở dài rồi kéo tay gã để cho những đốt xương từ khớp lại.
Lệnh Hồ Xung hai tay chỉ bị trật khớp chứ chưa bị gãy. Phàm người nào đã học phép cầm nã đều có thể tiếp cốt được. Nhạc phu nhân tiếp cốt cho Lệnh Hồ Xung không phí một chút hơi sức.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Thưa sư nương! Ðó rõ ràng là cuốn "Thất huyền cầm phổ" và "Ðộng tiêu tiêu phổ". Vậy mà họ Vương mắt nhìn không thấy cứ khăng khăng một mực là "Tịch Tà kiếm phổ". Trong thiên hạ có chuyện buồn cười đến thế mới thật là kỳ!
Nhạc phu nhân hỏi Vương Nguyên Bá:
- Vương lão gia tử! Có thể cho tiểu phụ coi cuốn sách đó một chút được chăng?
Vương Nguyên Bá đáp:
- Mời Nhạc phu nhân coi đi!
Lão cầm cuốn sách đưa lại cho Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân lật mấy trang coi nhưng cũng chẳng hiểu liền nói:
- Tiểu phụ chẳng hiểu gì về tiêu phổ, cầm phổ. Chỉ có kiếm phổ thì biết đôi chút. Cuốn sách này chẳng giống kiếm phổ tí nào. Vương lão gia tử! Trong tôn phủ có ai biết gảy đàn thổi tiêu thì mới tới coi là biết đích xác.
Vương Nguyên Bá có ý do dự lão chỉ sợ đúng là cầm phổ tiêu phổ thực thì nhà mình bị một phen bẽ mặt.
Vương Gia Câu ruột để ngoài da nói ngay:
- Gia gia! Trong phòng quản gia có Dịch sư gia biết thổi tiêu, mời y tới coi sẽ rõ. Ðây đúng là "Tịch Tà kiếm phổ" sao lại bảo là cầm phổ, tiêu phổ được?
Vương Nguyên Bá nói:
- Trong võ lâm rất nhiều loại bí lục. Có khi người ta muốn giữ bí mật sợ kẻ khác dòm lén nên cố ý đem võ công viết theo lối khúc phổ cũng là chuyện thường chẳng có chi kỳ dị.
Nhạc phu nhân nói:
- Trong tôn phủ đã có một vị sư gia biết thổi tiêu, vậy mời y ra coi xem đây là kiếm phổ hay tiêu phổ, tất y biết rõ.
Vương Nguyên Bá không sao được đành sai Vương Gia Câu đi mời Dịch sư gia.
Dịch sư gia người gầy nhom mà bé loát choắt. Y tuổi ngoại 50. Dưới cằm lơ thơ một túm râu.
Cách ăn mặc rất chỉnh đốn.
Vương Nguyên Bá hỏi:
- Dịch sư gia! Nhờ sư gia coi xem đây có phải là cuốn cầm phổ tiêu phổ gì không?
Dịch sư gia mở mấy trang cầm phổ ra coi, lắc đầu đáp:
- Cái này vãn sinh chẳng hiểu gì hết.
Lúc y coi đến phần tiêu phổ bỗng mắt sáng lên. Miệng y cất giọng khè khè tay trái y không ngừng gõ xuống mặt bàn để đánh nhịp.
Y lẩm nhẩm một lúc rồi lắc đầu nói:
- Không được! không được!
Ðoạn y đọc xuống dưới, đột nhiên tiếng cao vọt lên rồi câm tịt. Y chau mày nói:
- Trên đời quyết không có chuyện này. Cái này... cái này vãn sinh thật khó mà hiểu được.
Vương Nguyên Bá hỏi:
- Phải chăng cuốn sách này có chỗ khả nghi? Nó khác hắn với tiêu phổ thông thường hay sao?
Dịch sư gia lại lật trang đầu phần tiêu phổ đáp:
- Mời Ðông ông coi! Cung điệu chỗ này biến sang điệu chủy một cách đột ngột, rất trái với nhạc lý. Chỗ này lại chuyển sang điệu Vũ. Không có khúc nhạc này mà cách chuyển điệu lại đột ngột như vậy. Thế này thì tất nhạc cho ra thanh điệu thế nào được?
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Sư gia không biết thổi, biết đâu lại có người thổi được?
Dịch sư gia lắc đầu nói:
- Các hạ nói thế cũng phải. Nhưng nếu trên đời có người tấu được khúc điệu này thì vãn sinh phục sát đất, phục hết chỗ nói, trừ phi ở Ðông Thành ...
Vương Nguyên Bá ngắt lời:
- Sư gia bảo đây không phải là tiêu phổ thông thường hay sao? Trong thanh điệu có chỗ ống tiêu thổi không ra tiếng chứ gì?
Dịch gia gật đầu đáp:
- Ðúng thế! Tiêu phổ này rất khác thường, vãn sinh quyết không thổi được, Trừ phi ở Ðông Thành ...
Nhạc phu nhân ngắt lời:
- - Ðông Thành có vị danh sư cao thủ thổi được khúc phổ này chăng?
Dịch gia sư đáp:
- Cái đó vãn sinh không dám bảo đảm ... ở Ðông Thành có Lục Trúc Ông đã biết gẩy đàn lại giỏi thổi tiêu so với vãn sinh còn cao hơn nhiều, cao hơn không biết đến đâu mà nói. Vãn sinh chỉ biết thế thôi.
Vương Nguyên Bá xen vào:
- Ðã là thứ tiêu khác thường thì bên trong tất có nhiều điều ngoắt nghéo.
Vương Bá Phấn ngồi yên từ nãy đến giờ chỉ lặng thinh, đột nhiên hỏi xen vào:
- Gia gia! Phe Bát quái đao ở Trịnh Châu có một bộ "Tứ môn lục hợp quốc" chẳng ghi vào một khúc phổ đấy ư?
Vương Nguyên Bá ngẩn người một chút rồi hiểu ý con cố tình đặt nên lời. Chưởng môn Trịnh Châu Bát quái đao là Mạc Tinh đã mấy đời kết thân với Kim Ðao gia Vương ở Lạc Dương. Trong "Bát quái đao" chẳng có "tứ môn lục hợp cước" chi hết. Lão cũng cho là phái Hoa Sơn chuyên nghiên cứu về kiếm pháp thì các phe phái khác ghi vào nhạc phổ là chuyện thông thường chẳng có chi kỳ lạ, vậy xin thỉnh giáo Vương lão gia tử. Kiếm pháp ghi trong hai bộ kiếm nhạc phổ này là loại kiếm pháp gì?
Vương Nguyên Bá ngập ngừng:
- Cái đó... hỡi ôi! Chàng rể ta đã qua đời, những chỗ bí mật huyền diệu trong khúc phổ này ở trên đời hiện nay ngoài lão đệ ra, e không còn người thứ hai nào hiểu được.
Vương Nguyên Bá chẳng những võ công trác tuyệt, đao pháp tinh kỳ mà cách nói năng xử thế cũng là tay đáo để. Câu nói này của lão vặn ngược lại có ý khép Lệnh Hồ Xung vào tội đã học lén những yếu quyết về "Tịch Tà kiếm phổ".
Giả tỷ Lệnh Hồ Xung muốn biện bạch chỉ cần nói huỵch toẹt ra lai lịch khúc "Tiếu Ngạo giang hồ" này, nhưng nếu tiết lộ bí mật đó thì không khỏi dính líu đến nhiều chuyện trọng đại. Vụ Mạc Ðại tiên sinh đã hạ sát Ðại tung dương thủ Phí Bân thế nào cũng phải nói ra. Sư phụ hắn mà biết khúc này có liên quan đến trưởng lão Ma giáo Khúc Dương tất bắt hủy đi. Như vậy hắn không giữ trung thành được với lời ủy thác của người ta.
Hắn tính vậy liền nói:
- Dịch sư gia đây đã bảo Lục Trúc Ông ở Ðông Thành tinh thông âm luật, sao không đem khúc này nhờ lão bình phẩm chớ?
Vương Nguyên Bá lắc đầu đáp:
- Lục Trúc Ông tính tình rất là cổ quái dở điên dở khùng chẳng ai muốn lý luận với lão. Lời nói của hạng người đó mình tin sao được?
Nhạc phu nhân nói:
- Vụ này cần phải đìều tra cho ra gốc ngọn. Xung nhi là đệ tử tệ phái mà Bình Chi cũng là đệ tử tệ phái. Bọn tại hạ không thể thiên lệch được. Vậy xin cứ đưa đến Lục Trúc Ông bình luận cho rõ ai phải ai quấy.
Bà không tiện nói rõ Lệnh Hồ Xung tranh chấp Kim Ðao Sư Vương mà đổi ra mối tranh chấp Lệnh Hồ Xung và Lâm Bình Chi.
Nhạc Bất Quần cũng nói theo:
- Phải đó! Dịch sư gia! Phiền Dịch sư gia cho người đem kiệu đi rước Lục Trúc Ông đến được chăng?
Dịch sư gia đáp:
- Lão nhân gia này tính tình cổ quái, mình không đến tận nơi đập đầu thì đừng hòng lão nhìn nhỏi đến, nhưng khi lão muốn dúng tay vào việc gì thì muốn đẩy ra cũng không được.
Nhạc phu nhân gật đầu nói:
- Nếu vậy thì lão cũng là người trong bọn ta rồi. Chắc Lục Trúc Ông phải là tiền bối trong võ lâm. Sư ca!
chúng ta thật là hạng người cô lậu không biết đến lão.
Vương Nguyên Bá cười nói:
- Lục Trúc Ông là tay thợ khéo. Lão chỉ biết đan giỏ dệt chiếu, có phải người võ lâm đâu. Có điều lão đánh đàn rất giỏi thổi tiêu rất hay lại biết nghề thi họa. rất nhiều người bỏ tiền ra mua tranh vẽ của lão.
Nên người địa phương rất kính trọng.
Chương trước | Chương sau