Nhạc phu nhân đã bị thương ở vế đùi rồi lại bị điểm huyệt hai chỗ, bà ngó thấy cái bàn tay xương xẩu to tướng của đối phương đưa ra thì thầm nghĩ:
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nếu để một ngón tay thằng cha này đụng vào da thịt ta cũng là chuyện nhục nhã vô cùng.
Tâm linh cơ động, bà lớn tiếng gọi:
- Tả đại công tử!
Tả Phi Anh không ngờ Nhạc phu nhân kêu tên mình một cách đột ngột liền hỏi ngay:
- Có chuyện chi vậy?
Nhạc phu nhân đáp:
- Lệnh tôn là minh chủ ngũ nhạc kiếm phái, làm tiêu biểu cho võ lâm. Nếu đại công tử để cho tiểu nhân làm ô nhục đàn bà con gái nhà người ta thì còn ra thể thống gì nữa?
Tả Phi Anh ngập ngừng:
- Cái đó ...
Rồi gã trầm ngâm không nói nữa.
Nhạc phu nhân lại nói:
- Tên ác tặc này toàn ăn nói hồ đồ. Hắn bảo là không ỷ vào số đông để thủ thắng. Vậy hai tên bạo đồ có lấy một chọi một mà thắng được trượng phu ta là Nhạc Bất Quần thì chúng ta sẽ lấy hai tay mà nâng chức chưởng môn phái Hoa Sơn mà nhường lại cho hắn dù có chết cũng không oán hận. Bằng không thì chẳng đời nào bịt miệng được những lời dị nghị của bao nhiêu anh hùng hảo hán võ lâm.
Bà nói tới đây đột nhiên nhổ toẹt nước miếng vào mặt Bảo Bất Khí.
Bảo Bất Khí đứng rất gần Nhạc phu nhân mà din biến xảy ra bất thình lình, hắn không kịp né tránh, bị bãi nước miếng nhổ trúng vào giữa mũi.
Hắn tức quá văng tục thóa mạ:
- Mẹ quân chó đẻ!
Nhạc phu nhân cũng căm giận, mắng lại:
- Mi là một tên cường đồ ở phe kiếm tông, bản lãnh kém cỏi hết chỗ nói. Chẳng cần trượng phu ta ra
tay, ngay một người trong đám nữ lưu như ta mà không bị điểm huyệt cũng giết mi dễ như trở bàn tay.
Tả Phi Anh lên tiếng:
- Ðược lắm!
Hắn thúc hai vế vào bụng ngựa đen cho nó lao về phía trước quanh lại sau lưng Nhạc phu nhân.
Cây roi ngựa trong tay gã vung ra rít lên ba tiếng "véo véo". Ðầu roi điểm trúng vào ba nơi huyệt đạo
trên lưng Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân cảm thấy toàn thân chấn động. Hai chỗ huyệt đạo bị điểm lập tức giải khai. Bà không khỏi giật mình kinh hãi.
Tả Phi Anh để ngựa tự ý quay về chỗ cũ.
Mọi người nổi tiếng hoan hô vang dậy cả một góc trời.
Ta nên biết roi ngựa là vật mềm nhũn không có uy lực, vậy mà Tả Phi Anh dùng ngọn roi giải khai được huyệt đạo cho Nhạc phu nhân thì nội lực của gã cường mạnh khiến cho người nghe thấy phải kinh hãi. Huống chi hắn tiện tay phóng luôn ba nhát đều trúng cả thì đủ biết thuật nhận huyệt đạo chuẩn xác của gã ít người bì kịp.
Nhạc phu nhân vừa thấy tứ chi được tự do liền biết ngay Tả Phi Anh muốn mình tỷ võ với Bảo Bất Khí. Cuộc tỷ đấu này chẳng những quan hệ đến sự sống chết của ba người, nó còn quyết định cả cuộc hưng vong của Hoa Sơn. Thắng được Bảo Bất Khí dù chưa phải san phẳng được hết mối nguy hiểm, song ít ra cũng là một cơ hội để xoay chuyển cục diện. Bằng bà thất bại thì chẳng còn điều chi để nói.
Bà liền cúi xuống lượm thanh trường kiếm lên, cầm để ngang trước ngực thủ thế.
Giữa lúc ấy chân trái bà nhũn ra cơ hồ khuỵu xuống.
Nguyên là vế đùi bên này bị thương khá nặng, chỉ cất nhắc một chút là không đứng vững lên được.
Nhạc Bất Quần đứng bên thấy bà vợ đã bị thương ở đùi còn phải đem sức ra chống đánh với một cường địch kiếm pháp tinh thâm hơn thì trong lòng không khỏi xao xuyến.
Sau khi qua lại hai chục chiêu, hạ bàn Nhạc phu nhân lâm vào tình trạng tê liệt. Phe khí tông Hoa Sơn chuyên dùng nội lực để uy hiếp địch, nhưng người bị thương, hơi thở không đều, vận khí không được kiếm pháp phu nhân dần dần kém thế rồi bị Bảo Bất Khí kiềm chế.
Nhạc Bất Quần rất đỗi bồn chồn đứng ngó bà vợ sử kiếm mỗi lúc một mau thì nghĩ thầm:
- Phe kiếm tông sở trường về liếm pháp mà sư muội lại dùng kiếm chiêu để tỷ đấu với hắn tức là lấy chỗ sở đoản của mình để chống lại chỗ sở trường của địch thì tất bị thất bại.
Thực ra Nhạc phu nhân làm gì chảng hiểu lý lẽ này. Nhưng chân bà trúng đao rồi người bị điểm huyệt, thủy chung chẳng có lúc nào rảnh tay để trị thương. Cho đến bây giờ vết thương vẫn rướm máu không ngớt thì còn vận khí làm sao được? Lúc này bà hoàn toàn trông vào tinh thần để chống chọi. Tuy kiếm chiêu của bà hoàn toàn không sơ hở chút nào, song kình lực giảm sút rất mau lẹ.
Chỉ trong mấy chiêu, Bảo Bất Khí thấy rõ nhược điểm của đối phương nên trong bụng mừng thầm. Hắn không cần thắng một cách gấp rút mà chỉ cần phòng thủ môn hộ nghiêm mật.
Lệnh Hồ Xung giương mắt lên nhìn hai người tỷ đấu hắn thấy đường kiếm tung hoành của Bảo Bất Khí liền nhận ra cách đánh của lão chỉ dùng chiêu thức chứ không dùng nội lực khác hẳn với đường lối mà sư phụ đã truyền thụ cho mọi người, thì động tâm nghĩ thầm:
- Thảo nào bản môn chia làm hai phe Kiếm tông và Khí tông. Té ra võ công của hai phe quả nhiên hoàn toàn tương phản về điểm tối thượng.
Hắn từ từ chống đỡ đứng lên, vươn tay ra lượm lấy một thanh trường kiếm ở dưới đất, hắn tự nhủ:
- Bữa nay bản môn bị thất bại tan tành nhưng thanh danh trong trắng của sư nương sư muội quyết không thể để cho kẻ khác làm hoen ố. Xem chừng sư nương không phải là địch thủ của lão này. Ta phải chờ cơ hội hạ sát sư nương cùng sư muội trước rồi mình sẽ tự vẫn theo để bảo toàn lấy tiếng thơm cho phái Hoa Sơn.
Kiếm pháp của Nhạc phu nhân dần dần rối loạn. Ðột nhiên thanh trường kiếm xoay rất mau phóng ra đánh "vèo" một cái. Ðó chính là chiêu: "Vô song vô đối Ninh Thị nhất kiếm" của bà.
Chiêu kiếm này của bà thật là lợi hại! Tuy người bà bị trọng thương mà phóng ra vẫn mãnh liệt phi thường!
Bảo Bất Khí giật mình khinh hãi vội nhảy lùi về phía sau may mà tránh thoát.
Giả tỷ Nhạc phu nhân hai chân lành mạnh thừa thế truy kích thì địch nhân tất không thoát được, nhưng hiện giờ mặt cắt không còn giọt máu, bà phải chống kiếm xuống đất mà thở hồng hộc.
Bảo Bất Khí hỏi:
- Nhạc phu nhân! Sao? Phu nhân còn khí lực đánh được chăng? Hay để ta lục trong người?
Lão nói rồi xòe bàn tay trái ra, chân bước gần lại.
Nhạc phu nhân muốn vung kiếm lên đâm, nhưng tay bà lúc này nặng tựa ngàn cân không sao cất nhắc được nữa.
Lệnh Hồ Xung la lên:
- Khoan đã!
Hắn rảo bước đi tới trước mặt Nhạc phu nhân cất tiếng gọi:
- Sư nương!
Hắn muốn cầm kiếm đâm chết Nhạc phu nhân để bảo toàn sự trong trắng cho bà. Nhạc phu nhân
mừng rỡ gật đầu nói:
- Hảo hài tử! ...
Bảo Bất Khí quát lên:
- Cút đi! Lão vung kiếm nhằm đâm vào cổ họng Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung thấy thế kiếm đâm tới, hắn tự biết tay mình không còn chút khí lực nào mà vung kiếm lên gạt thì thanh trường kiếm của mình tất bị hất văng đi.
Hắn không còn nghĩ gì nữa cầm kiếm đâm vào cổ họng đối phương. Ðó là cách đánh để hai bên cùng chết.
Chương trước | Chương sau