- Gia gia! Gia gia làm sao thế? Gia gia mệt lắm phải không?
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bất giới hòa thượng lại thóa mạ:
- Mẹ cha nó! Trong mình thằng lỏi này có sáu luồng chân khí rất lợi hại muốn tỷ đấu... với lão gia. Mẹ kiếp! Lão gia phải huy động chân khí đến tột độ mới đàn áp được sáu luồng tà khí của gã. Hà hà! ngươi cứ yên tâm, thằng lỏi này không chết đâu.
Nghi Lâm bây giờ mới thật yên tâm. Nàng ngoảnh đầu nhìn lại quả nhiên Lệnh Hồ Xung đang từ từ đứng dậy.
Ðiền Bá Quang cười nói:
- Chân khí đại hòa thượng thiệt là ghê gớm! Mới trong khoảng khắc, đại sư đã chữa cho Lệnh Hồ huynh hết trọng thương.
Bất giới nghe Ðiền Bá Quang tán tụng mình, thích quá nói:
- Còn thằng lỏi nầy nữa! Ngươi đã gây nên lắm điều tội lỗi. Ðáng lý bản hòa thượng bóp chết ngươi rồi, nhưng ngươi đã có công tìm được gã tiểu tử Lệnh Hồ Xung, vậy ta sinh phúc tha mạng cho. Biết điều thì cút sớm đi!
Ðiền Bá Quang tức quá mắng lại:
- Biết điều thì cút sớm đi là nghĩa làm sao? Mẹ cha nó! Ðại hòa thượng đã nói gì bây giờ sao không nhớ? Lão bảo trong vòng một tháng mà tìm thấy Lệnh Hồ Xung sẽ cho ta thuốc giải độc. Sao bây giờ lại cãi lời? Cái mạng Ðiền Bá Quang nầy chẳng kể làm chi, nhưng lão mà không cho thuốc giải thì chỉ là một tên thầy chùa thối tha không bằng con chó, con heo...
Lạ thay! Ðiền Bá Quang thóa mạ nhà sư thậm tệ như vậy mà lão không hề tức giận, lại cười nói:
- Thằng lỏi con sợ chết kia thiệt chẳng ra trò gì. Ngươi chỉ lo Bất giới đại sư hứa lời rồi lại cãi phăng không cho thuốc giải. Mẹ cha quân chó đẻ! Ta cho thuốc giải đây.
Lão thò tay vào bọc để lấy thuốc giải. Nhưng vừa rồi, lão dùng sức quá độ, tay lão còn tun bần bật, đã nắm vào chiếc bình sứ mấy lần rồi lại tuột đi.
Nghi Lâm liền thò tay vào lấy bình ra. Nàng vừa mở nút thì Bất giới nói ngay:
- Lấy cho gã ba viên. Bây giờ bảo gã uống một viên. Sau ba ngày uống viên thứ hai. Rồi cách sáu ngày nữa hãy uống viên sau cùng. Trong chín ngày đó dù gã có bị ai giết chết cũng không can gì đến bản hòa thượng.
Ðiền Bá Quang cầm lấy một viên thuốc trong tay Nghi Lâm rồi nói:
- Ðại hòa thượng! Lão bức bách tại hạ phải uống thuốc độc đến bây giờ mới cho thuốc giải. Tại hạ không mắng cho là tử tế lắm rồi chẳng việc gì phải tạ ơn. Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh nhất định còn có chuyện phải nói với tiểu sư phụ. Ðiền mỗ đi đây. Sau nầy sẽ có ngày tái hội.
Gã nói xong chắp tay thi lễ rồi trở gót xuống núi.
Lệnh Hồ Xung vội gọi lại:
- Ðiền huynh hãy khoan!
Ðiền Bá Quang hỏi:
- Còn gì nữa?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ðiền huynh! Lệnh Hồ Xung nầy mấy phen được Ðiền huynh tha chết nên kết giao bằng hữu.
Nhưng có một điều tiểu đệ cần nói thẳng để khuyên Ðiền huynh. Nếu Ðiền huynh không sửa đổi hành vi tội lỗi thì tình bằng hữu giữa chúng ta chẳng thể bền lâu được.
Ðiền Bá Quang cười nói:
- Lệnh Hồ huynh không nói thì Ðiền mỗ cũng biết rồi. Lệnh Hồ huynh khuyên Ðiền mỗ từ đây không nên gian dâm những phụ nữ nhà lương thiện. Ðược lắm! Ðiền mỗ xin nghe lời Lệnh Hồ huynh. Trong thiên hạ thiếu gì đàn bà con gái dâm đãng. Ðiền mỗ có tham hoa hiếu sắc bất tất phải dính vào lương gia phụ nữ hoặc giết hại mạng người. Ha ha! Lệnh Hồ huynh! Viện Quần Ngọc núi Hành sơn còn lắm vẻ phong lưu!
Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm nghe Ðiền Bá Quang nhắc nhở việc Quần Ngọc núi Hành sơn không khỏi thẹn đỏ mặt.
Ðiền Bá Quang nổi lên tràng cười ha hả bước ra đi. Bất giác chân gã nhủn ra ngã lăn tròng trọc xuống sườn núi khá xa. Lúc dừng lại được, gã gắng gượng ngồi dậy lấy viên thuốc giải ra uống. Gã biết rằng nếu không trừ giải chất độc thì kiếp này đừng hòng rời khỏi núi Hoa Sơn.
Vừa rồi Bất giới hòa thượng đem hai luồng chân khí rất mãnh liệt trút vào người Lệnh Hồ Xung để áp chế sáu luồng chân khí của Ðào cốc lục tiên. Lệnh Hồ Xung cảm thấy bao nhiêu nỗi bức rứt khó chịu trong ngực đều tiêu tan hết. Luồng kình lực dưới chân ngấm ngầm phát sinh, hắn mừng rỡ vô cùng tiến lại trước mặt Bất giới hòa thượng, kính cẩn xá dài nói:
- Ða tạ đại sư cứu mạng cho vãn bối.
Bất giới cười hô hố nói:
- Cái gì phải tạ ơn. Rồi đây chúng ta là người cùng nhà. Ngươi là con rể, ta là bố vợ thì còn tạ tùng cóc gì?
Nghi Lâm đỏ mặt lên nói:
- Gia gia... gia gia lại nói nhăng rồi!
Bất giới lấy làm kỳ hỏi:
- Ô hay! Sao lại nói nhăng? Ngươi ngày đêm thương nhớ gã, chẳng lẽ không muốn lấy gã làm chồng ư? Dù cho không muốn lấy gã thì cũng mong cùng gã sinh được một tiểu ni cô sinh đẹp mới phải chứ?
Nghi Lâm bĩu môi nói:
- Già mà không đứng đắn. Ai lại... ai lại...
Giữa lúc ấy bỗng nghe trên đường lên núi có tiếng bước chân. Hai người dắt tay nhay lên núi chính là chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần và con gái ông là Nhạc Linh San.
Lệnh Hồ Xung ngó thấy thì trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng thầm, vội ra đón. Hắn cất tiếng gọi:
- Sư phụ! Tiểu sư muội! Các vị đã về đấy ư? Còn sư nương đâu?
Nhạc Bất Quần không trả lời. Lão liếc mắt ngó Lệnh Hồ Xung một cái, vẻ mặt lạnh như tiền.
Ðoạn lão quay sang nhìn Bất giới hòa thượng chắp tay hỏi:
- Cách xưng hô đại sư thế nào? Ðại sư giá lâm tệ xứ có điều chi dạy bảo?
Bất giới đáp:
- Bần tăng là Bất giới hòa thượng, giá lâm tệ xứ để... kiếm chàng rể.
Lão nói xong quay lại trỏ vào Lệnh Hồ Xung.
Nguyên lão xuất thân là một tên đồ tể, chẳng hiểu văn chương, khách sáo là gì. Nhạc Bất Quần nói "giá lâm tệ xứ" là một câu tự khiêm, lão liền bắt chước nói theo.
Nhạc Bất Quần đã không hiểu gốc ngọn, hơn nữa nhà sư lại bảo đi kiếm chàng rể liền tưởng là nhà sư có ý dỡn cợt khinh nhờn thì trong lòng tức giận vô cùng. Có điều lão là người tu dưỡng nhẫn nại, nên không lộ vẻ gì ra mặt, chỉ nói hời hợt một câu:
- Ðại sư khéo nói đùa.
Bỗng thấy Nghi Lâm tiến lại thi l, lão hỏi ngay:
-Nghi Lâm sư điệt bất tất phải đa l. Phải chăng sư điệt tới Hoa Sơn là vâng lệnh tôn sư?
Nghi Lâm hơi đỏ mặt, ngập ngừng đáp:
- Không phải! Ðệ tử... đệ tử...
Nàng lặp lại hai tiếng "đệ tử" rồi không biết nói gì nữa.
Nhạc Bất Quần cũng không hỏi thêm. Lão quay sang bảo Ðiền Bá Quang:
- Ðiền Bá Quang! Ngươi thiệt là lớn mật! Hừ! Ngươi thiệt là lớn mật!
Ðiền Bá Quang đáp:
- Tại hạ nhớ lệnh đồ đệ là Lệnh Hồ Xung, nên quảy hai vò rượu lên núi cùng y uống một bữa cho phỉ chí. Như vậy có chi là lớn mật?
Vẻ mặt Nhạc Bất Quần càng nghiêm khắc, lạnh lẽo hơn, lão hỏi:
- Rượu đâu?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Bọn tại hạ đã uống hết sạch lúc còn ở trên ngọn núi sám hối.
Nhạc Bất Quần liền hỏi Lệnh Hồ Xung:
- Gã nói vậy có thiệt không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Sư phụ! Ðầu đuôi câu chuyện này khá dài, để đồ nhi thủng thẳng bẩm lại.
Nhạc Bất Quần lại hỏi:
- Ðiền Bá Quang lên núi Hoa Sơn đã mấy bữa rồi?
Chừng hai mươi bữa trước.
- Trong hai chục ngày trời gã cứ ở lỳ trên núi Hoa Sơn ư?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vâng.
Nhạc Bất Quần lớn tiếng:
- Sao ngươi không báo cho ta hay?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Hồi ấy sư phụ cùng sư nương đều không ở trên núi.
Nhạc Bất Quần hỏi:
- Ta cùng sư nương ngươi đi đâu?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Hai vị đến quanh vùng Trường An kiếm Ðiền quân để hạ sát y.
Nhạc Bất Quần "hừ" lên một tiếng rồi hỏi:
- Chà! Ðiền quân, Ðiền quân! Ngươi biết gã tội ác chất thành non cao, sao không rút kiếm giết đi?
Nếu ngươi không địch nổi thì để gã hạ sát đi cho rồi. Sao còn tham sống sợ chết quay lại kết giao với gã?
Ðiền Bá Quang nói xen vào:
- Ðó là tại hạ không muốn giết y, vậy y còn cách nào nữa? Chẳng lẽ y đã không địch nổi mà còn rút kiếm ra ở trước mặt tại hạ?
Nhạc Bất Quần nói:
- Bây giờ ở trước mặt ta, thử xem ngươi còn nói gì được nữa không?
Lão quay sang giục Lệnh Hồ Xung:
Chương trước | Chương sau