Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 67 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 71 - Khi Lâm Tử nắm tay kết bạn

↓↓
Ðiền Bá Quang tiếp tục kể chuyện Ðào cốc lục tiên tranh luận.


Người đầu tiên lại lên tiếng:


- Nếu gã dồn chúng ta vào trong sơn động rồi đứng trấn ở ngoài cửa không cho ra nữa thì cũng là bao vây chứ gì?


Người kia cãi:

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thế là vít vào động, không phải bao vây.


Người nói trước liền hỏi vặn:


- Nếu gã dang hai tay ra quàng cả bọn ta vào lòng có là bao vây không?


Người kia đáp:


- Một là trên cõi đời này chẳng có ai tay dài đến thế; hai là dù trên đời có dị nhân tay dài như vậy, nhưng trước mặt chúng ta đây không có hạng người đó, ba là gã này dang tay ra ôm được chúng ta vào lòng thì gọi là "ôm" chứ không bảo là vây được.


Người nói trước đứng thộn mặt ra, hết đường biện báo, nhưng lão vẫn chưa chịu thua. Ðột nhiên lão cười rộ nói:


- Còn nữa. Giả tỷ gã phóng trung tiện khiến cho chúng ta không dám chạy ra ngoài, gã quây chúng ta lại bằng luồng hơi trung tiện, chẳng lẽ cũng không phải là gã bao vây ư?


Bốn lão kia đều vỗ tay cười rộ nói:


- Phải rồi! Phải rồi! Gã này quả có phép bao vây được chúng ta.


Ðiền Bá Quang kể tới đây ngừng lại một chút rồi nói:


- Ðiền mỗ nghe bọn họ nói vậy chợt động tâm linh, liền co giò chạy ngay, vừa chạy vừa la: " Ta vây... các người đây". Tại hạ chắc mẩm chúng sợ hơi trung tiện không dám rượt theo, chẳng ngờ cử động của lục quái nhanh gấp mười Ðiền Bá Quang này. Ðiền mỗ chưa chạy được ba bước đã bị chúng túm lấy rồi ấn Ðiền mỗ phải ngồi tịt xuống phiến đá lớn. Chúng giữ rịt như vậy thì dù có phóng trung tiện thật sự, hơi cũng không tiết ra được.


Lệnh Hồ Xung không nín được bật tiếng cười ha hả, nhưng vừa cười lên hai tiếng, khí huyết đã nhộn nhạo, không cười ra tiếng nữa.


Ðiền Bá Quang kể tiếp: Lục quái giữ chịt Ðiền mỗ, rồi một lão cất tiếng hỏi:


- Trung tiện ở đâu ra?


Lão khác đáp:


- Trung tiện từ trong ruột phun ra, thuộc về "Dương minh đại trường kinh", vậy phải điểm vào các huyệt Thương dương, Hợp cốc, Khúc trì và Nghinh hương trong người gã.


Ðiền Bá Quang kể tiếp:


- Lão nói rồi điểm vào bốn chỗ huyệt đạo. Lão ra ray đã mau lẹ mà nhận huyệt đạo rất đúng.


Ðiền mỗ chưa thấy ai thủ pháp tuyệt diệu như vậy, nên rất lấy làm bội phục. Lão điểm huyệt xong, cả sáu người thở phào một cái như cất được gánh nặng. Chúng đồng thanh nói: "Bây giờ ngươi có phóng trung tiện cũng không ra hơi thối được nữa".


Lão vừa điểm huyệt lại nói:


- Người đó ở đâu? Nếu ngươi không nói thì vĩnh vin ta không giải huyệt đạo cho đâu. Ngươi hết đường phóng trung tiện, bụng sẽ bành chướng lên không chịu nổi.


Ðiền Bá Quang thở dài nói tiếp:


- Ðiền mỗ nghĩ thầm trong bụng: Sáu lão quái này võ công cao cường, chúng lên núi Hoa Sơn dĩ nhiên không phải kiếm hạng tầm thường Lệnh Hồ huynh! Tôn sư là vợ chồng Nhạc tiên sinh khi đó không ở trên núi, nếu hai vị về rồi thì cũng chỉ ở trong Tiên Tổ đường, chúng muốn kiếm là thấy ngay, Ðiền mỗ nghĩ lui nghĩ tới đoán chắc bọn này hẳn muốn kiếm Lệnh thái sư thúc tổ Phong lão tiền bối.


Lệnh Hồ Xung chấn động tâm thần vội hỏi:


- Ðiền huynh có bảo cho họ biết không?


Ðiền Bá Quang ra vẻ khó chịu đáp:


- Hừ! Lệnh Hồ huynh coi Ðiền mỗ là hạng người nào? Ðiền mỗ mê hoa đắm sắc khiến bọn giang hồ mạt sát, nhưng đã hứa lời với Lệnh Hồ huynh quyết không tiết lộ hành tung Phong lão tiền bối mà còn nói ra để mang tiếng là kẻ hứa rồi lại ăn lời nữa hay sao?


Lệnh Hồ Xung nói:


- Dạ dạ! Tiểu đệ lỡ lời, xin Ðiền huynh miễn trách.


Ðiền Bá Quang nói:


- Nếu Lệnh Hồ huynh coi Ðiền mỗ là kẻ chẳng ra gì thì chúng ta chặt đứt mối giao tình, từ nay không còn là bạn hữu với nhau nữa.


Lệnh Hồ Xung lẳng lặng nghĩ thầm:


- Ngươi là một tên dâm tặc hái hoa, người võ lâm ai cũng khinh miệt. Ta kết bạn với ngươi làm cóc gì. Có điều mấy lần đáng lý ngươi giết được ta mà không hạ thủ, nên ta kể như còn nợ ngươi món ân tình đó.


Ðêm tối Ðiền Bá Quang không nhìn rõ mặt Lệnh Hồ Xung, cho là hắn đồng tình với mình liền nói tiếp:


- Bọn lục quái hỏi căn vặn Ðiền mỗ hoài, Ðiền mỗ tức quá không chịu được liền lớn tiếng: "Ta biết chỗ ở người đó rồi, nhưng ta không nói. Dẫy Hoa Sơn trùng trùng điệp điệp, hang động không biết bao nhiêu mà kể. Ta mà không nói thì các ngươi đừng hòng tì được tới nơi. Bọn lục quái nổi hung liền hành hạ Ðiền mỗ rất khổ sở. Từ lúc đó Ðiền mỗ để mặc chúng làm gì thì làm, không thèm nói nửa lời. Lệnh Hồ huynh! Bọn lục quái bản lãnh phi thường, vậy Lệnh Hồ huynh, phải mau mau báo tin cho Phong lão tiền bối hay để lão tiền bối chuẩn bị mới được.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Chẳng giấu gì Ðiền huynh. Người mà Ðào cốc lục tiên định kiếm đó chính là tiểu đệ, chứ không phải Phong thái sư thúc tổ.


Ðiền Bá Quang toàn thân run bắn lên hỏi:


- Sao? Chúng kiếm Lệnh Hồ huynh làm chi?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Bọn chúng cũng như Ðiền huynh, chịu lời ủy thác của Nghi Lâm tiểu sư muội đến tìm kiếm tiểu đệ.


Ðiền Bá Quang miệng há hốc không thốt nên lời!


Lệnh Hồ Xung đã hiểu Ðào cốc lục tiên võ công cao cường không biết đến thế nào mà nói, nội lực chúng lại càng cổ quái, Ðiền Bá Quang chỉ nói sơ qua một câu Ðào cốc lục tiên hành hạ gã khổ sở mà thực ra nó bao quát bao nhiêu nỗi đau đớn cực nhục không bút nào tả xiết. Chính hắn cũng bị lục quái làm cho điêu đứng ấy là vì hảo ý muốn trị thương mà còn như vậy. Ðằng này họ muốn tra hỏi Ðiền Bá Quang thì thủ đoạn chắc phải thảm khốc gấp mười.


Hắn nghe Ðiền Bá Quang rên rỉ cũng thấy tội nghiệp, liền nói:


- Ðiền huynh thà chịu chết chứ không tiết lộ hành tung của Phong thái sư thúc tổ thì thật là người thủ tín khiến tiểu đệ khâm phục vô cùng!


Ðiền Bá Quang thở dài nói:


- Bao nhiêu kẻ sĩ danh môn chính phái võ lâm đều khinh miệt Ðiền mỗ, bữa nay mới được Lệnh Hồ huynh tán dương một câu, khiến Ðiền mỗ có chết cũng nhắm mắt được.


Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ:


- Sư phụ cùng sư nương tìm gã khắp nơi để lấy đầu mà mình lại ngỏ lời tán tụng, nếu hai vị nghe thấy sẽ giận mình không biết đến thế nào?


Bỗng nghe Ðiền Bá Quang nói tiếp:


- Ðiền mỗ mà sớm biết lục quái muốn kiếm Lệnh Hồ huynh thì lập tức mách họ ngay. Họ mời Lệnh Hồ huynh đi, Ðiền mỗ chỉ việc theo sau là êm đâu đến nỗi bị chất kịch độc phát tác phải bỏ mạng tại Hoa Sơn? ồ! Lệnh Hồ huynh đã lọt vào tay lục quái, sao chúng lại không cột chân tay Lệnh Hồ huynh khiêng về cho vị tiểu sư thái kia?


Lệnh Hồ Xung thở dài đáp:


- Chuyện này dài lắm. Ðiền huynh vừa nói gì bị chất kịch độc phát tác, bỏ mạng tại núi Hoa Sơn?


Ðiền Bá Quang đáp:


- Ðiền mỗ đã nói với Lệnh Hồ huynh từ trước là bị trúng chất kịch độc, chỉ trong vòng một tháng phải mời được Lệnh Hồ huynh đưa về cho tiểu sư thái hội diện thì người ta mới cho thuốc giải. Hiện giờ vẫn chưa mời được Lệnh Hồ huynh muốn đánh cũng không lại. Hơn nữa còn bị lục quái hành hạ khắp người, bị thương đau đớn như dần. Ðến nay tính ra chỉ còn bảy ngày nữa là chất độc phát tác.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Nghi Lâm tiểu sư thái hiện giờ ở đâu? Từ đây tới đó phải đi mất mấy ngày đường?


Ðiền Bá Quang cả mừng hỏi lại:


- Lệnh Hồ huynh chịu đi hay sao?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Ðiền huynh đã mấy lần dung tha không giết tiểu đệ. Tuy những hành vi của Ðiền huynh không được chính đính song Lệnh Hồ Xung nầy chẳng thể nhìn thấy Ðiền huynh vì mình mà bị chết thảm. Bữa trước Ðiền huynh ỷ vào bản lãnh cao cường để bức bách tiểu đệ nên tiểu đệ thà chết chứ không chịu khuất phục. Còn tình thế lúc này lại khác hẳn.


Ðiền Bá Quang nói:


- Tiểu sư thái hiện ở Xuyên Bắc. Hỡi ôi ...


Gã thở dài nói tiếp:


- Nếu hai người chúng ta lành mạnh cưỡi tuấn mã mà chạy cũng phải mất bảy ngày bảy đêm mới tới nơi. Bây giờ cả hai ta bị thương đến thế này thì đừng nói bảy ngày mà bảy mươi ngày chưa chắc đã đến.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Tiểu đệ có ở lại trên núi cũng là chờ chết thì thà rằng đi với Ðiền huynh một chuyến. Không chừng nhờ hoàng thiên bảo hộ, chúng ta xuống tới chân núi mướn được xe nhanh ngựa tốt về tới Xuyên Bắc trong vòng bảy ngày cũng nên.


Ðiền Bá Quang cười nói:


- Bình sinh Ðiền mỗ làm nhiều điều ác nghiệt, sát hại không biết bao nhiêu người vô tội thì đời nào hoàng thiên còn ủng hộ nữa, trừ phi lão thiên đui mắt.


Lệnh Hồ Xung cười nói:


- Chuyện lão thiên có đui mắt có thực đấy. Ðằng nào cũng chết, chúng ta cứ thử xem.


Ðiền Bá Quang vỗ tay nói:


- Phải đó! Gan dạ Lệnh Hồ huynh còn giỏi hơn Ðiền mỗ. Chết ở dọc đường hay chết trên núi Hoa Sơn cũng chẳng khác gì nhau. Chúng ta xuống núi tìm cái gì ăn đã. Ðiền mỗ mỗi ngày ăn chút lương khô chán quá rồi. Lệnh Hồ huynh có dậy được không? Ðiền mỗ lại nâng đỡ cho.


Miệng gã nói nâng đỡ người nhưng chính gã gắng gượng mãi vẫn chưa dậy được. Lệnh Hồ Xung muốn đưa tay ra dắt nhưng tý lực cũng kiệt quệ.


Hai người trong bóng tối chỉ nghe thấy hơi thở của nhau mà chẳng ai nhúc nhích, cố vận nội công mà chân lực vẫn không phát huy được chút nào. Hai người xoay xở mãi cũng chẳng ăn thua. Ðột nhiên cả hai cùng bật tiếng cười ha hả.


Ðiền Bá Quang nói:


- Ðiền mỗ ngang dọc giang hồ, suốt đời không có lấy một người tri kỷ, nay được cùng Lệnh Hồ huynh chết tại đây thật là mãn nguyện.


Lệnh Hồ Xung cười nói:


- Mai mốt sư phụ tại hạ có qua đây thấy thi thể chúng ta, chắc lão gia cho là chúng mình sau một phen ác đấu rồi cùng kiệt lực mà chết cả đôi. Ai ngờ trước khi lâm tử, chúng ta vẫn kêu huynh gọi đệ.


Ðiền Bá Quang chìa tay ra nói:


- Lệnh Hồ huynh! Chúng ta nắm tay nhau rồi hãy chết.


Lệnh Hồ Xung không khỏi ngần ngừ.


Ðiền Bá Quang nói câu nầy tỏ ý muốn cùng hắn kết bạn sinh tử. Nhưng gã là một tên đại đạo hái hoa, thanh danh tàn tạ, còn hắn là một cao đồ của danh môn thì kết giao thế nào được .


Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy cũng đưa tay mặt ra nhưng đến nửa chừng đột nhiên dừng lại.


Ðiền Bá Quang không hiểu tâm ý Lệnh Hồ Xung lại cho là vì hắn bị thương quá nặng không cất nổi cánh tay nữa. Gã lớn tiếng:


- Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh hãy khoan tâm. Ðiền Bá Quang nầy đã kết giao bằng hữu với Lệnh Hồ huynh, không sinh cùng ngày thì nguyện chết cùng giờ. Lệnh Hồ huynh bị trọng thương mà chết trước, Ðiền mỗ quyết chẳng sống một mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Đâu chỉ bất ngờ

Đâu chỉ bất ngờ

Huy chắc chắn không phải là một thằng nhóc 16 tuổi hư đốn. Bởi nó không hút thuốc,

28-06-2016
Hoa hồng tặng Rose

Hoa hồng tặng Rose

Hoa hồng đỏ là loại hoa cô thích nhất, tên cô cũng là Rose, nghĩa là hoa hồng. Mỗi năm

30-06-2016
Tiệc Báo Thù

Tiệc Báo Thù

Nếu bạn đã từng đọc Kỳ Án Ánh Trăng của tác giả Quý Cổ Nữ thì sẽ biết tác

19-07-2016 40 chương

pacman, rainbows, and roller s