- Vừa rồi trưởng phòng tiên sinh kêu Lâm Phúc đi mua quan tài. Y... vừa ra đến đầu đường sắp nghẹo sang đường khác thì ngã lăn ra chết liền.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lâm Chấn Nam hỏi:
- Có việc ấy ư? Người gã đâu rồi?
Tên nô bộc đáp:
- Còn ở ngoài đường.
Lâm Chấn Nam nói:
- Ra đem thi thể gã về đây.
Ông lẩm bẩm:
- Giữa ban ngày ban mặt mà địch nhân dám lộng hành gây ra án mạng thì thật là lớn mật, càn rỡ đến cùng cực.
Hai tên nô bộc thấy chủ bảo ra đường đem xác Lâm Phúc thì "dạ! dạ!" mấy tiếng nhưng chưa đi ngay. Lâm Chấn Nam hỏi:
- Sao vậy?
Tên nô bộc đáp:
- Tổng... tiêu đầu ra mà coi...
Lâm Chấn Nam biết lại xảy ra chuyện gì rồi. Ông dặng hếng một tiếng đi ra ngoài cổng lớn thì thấy ba tên tiêu sư, năm tên chạy cờ sếc mặt xám đen ra chiều khủng khiếp đến cực điểm. Lâm Chấn Nam hỏi:
- Lại có chuyện chi vậy?
Ông không chờ trả lời cũng đã biết rồi vì nhìn thấy ngoài cổng lớn trên phiến đá xanh có người lấy vết máu tươi viết tám chữ "Ra khỏi cổng mười bước là phải chết". Cách cổng chừng mười bước lại vạch một đường máu rộng độ hơn một tấc. Lâm Chấn Nam hỏi:
- Họ viết những chữ này từ lúc nào? Chẳng lẽ không một ai trông thấy hay sao?
Một tên tiêu sư đáp:
- Vừa rồi Phúc Lâm chết ở đầu đường hẻm, cả nhà chạy xúm xít đến coi thì ngoài cổng không có một người lạ nào cả. Chẳng hiểu ai đã đùa giỡn viết những chữ này từ lúc nào?
Lâm Chấn Nam cất cao giọng lớn tiếng nói dường như để người nào nấp ở gần đó cũng nghe tiếng:
- Lâm mỗ không muốn sống nữa rồi thử ra khỏi cổng ngoài mười bước xem có chết không?
Ông nói rồi rảo bước đi ra. Hai tên tiêu sư đồng thời la lên:
- Tổng tiêu đầu.
Lâm Chấn Nam vẫy tay một cái rồi khoa chân bước qua đường máu. Ông coi đường máu và chữ viết còn ướt chưa khô, tiện chân ông dí những chữ đi trông không còn rõ nữa rồi mới quay trở vào cổng lớn ngó ba tên tiêu sư nói:
- Ðây là trò ngoáo ộp hăm người. Chúng ta đã từng bôn tẩu giang hồ quen rồi thì còn sợ gì nữa.
Lâm Chấn Nam ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ba vị huynh đệ! Ba vị hãy đi mua quan tài rồi đến chùa Tây Ninh bên Tây Vực mời hòa thượng về cúng mấy ngày.
Ba tên tiêu sư thấy tổng tiêu đầu bước qua đường máu mà vẫn bình yên vô sự liền vâng lời, tay cầm khí giới, sóng vai đi ra cổng.
Lâm Chấn Nam trông bọn họ đi khỏi một lúc rồi mới quay trở vào. Ông vào đến phòng việc ngó trưởng phòng là Hoàng tiên sinh nói:
- Hoàng phu tử! Phu tử viết thiếp mời bạn hữu thân tình đến dự lễ mừng thọ phu nhân.
Hoàng tiên sinh hỏi lại:
- Dạ! Không hiểu mời đến ngày nào?
Bỗng nghe có tiếng bước chân rất gấp. Một người chạy tới nơi. Lâm Chấn Nam vừa ngoảnh đầu ra lại nghe đánh huỵch một tiếng. Người đó ngã lăn xuống đất. Lâm Chấn Nam chạy thẳng về phía phát ra tiếng động thấy một trong ba vị tiêu đầu vâng mệnh đi mua quan tài là Ðịch tiêu đầu nằm lăn ra đó. Người hắn đang giãy giụa. Lâm Chấn Nam đưa tay ra nâng dậy hỏi:
- Ðịch huynh đệ làm sao vậy?
Ðịch tiêu đầu đáp:
- Bọn họ chết... rồi... Thuộc hạ chạy trốn về đây...
Lâm Chấn Nam hỏi gấp:
- Ðịch nhân là hạng người nào?
Ðịch tiêu đầu ấp úng đáp:
- Không... biết... không biết...
Hắn giãy lên mấy cái nữa rồi chết liền.
Chỉ trong khoảnh khắc mọi người trong tiêu cục đều hay tin. Vương phu nhân cùng Lâm Bình Chi từ nội đường đi ra đều nghe mọi người lẩm bẩm câu "Ra khỏi cổng mười bước là phải chết". Lâm Chấn Nam nói:
- Ðạ ta cõng thi thể hai vị tiêu đầu về.
Trưởng phòng là Hoàng tiên sinh nói:
- Tổng... tổng tiêu đầu... không đi được. Bây giờ treo giải thưởng tất có người mạnh dạn đi ra.
Rồi y lớn tiếng tuyên bố:
- Ai đi cõng thi thể hai vị tiêu đầu sẽ được thưởng ba chục lạng bạc.
Hoàng tiên sinh rao ba lần mà không thấy ai lên tiếng. Vương phu nhân đột nhiên la gọi:
- ồ! Bình nhi đâu rồi? Bình nhi!... Bình nhi!...
Mấy tiếng sau bà gọi líu cả lưỡi lại. Mọi người thấy Lâm Bình Chi mất tích một cách đột ngột, đều cất tiếng gọi rối cả lên:
- Thiếu tiêu đầu! Thiếu tiêu đầu!...
- Bình nhi! Bình nhi!...
Bỗng nghe tiếng Lâm Bình Chi ở ngoài cổng vang lên:
- Tại hạ ở đây mà!
Mọi người cả mừng chạy ra cổng thì thấy Lâm Bình Chi đang từ góc đường đi tới. Hai vai chàng cõng hai xác chết, chính là hai vị tiêu đầu chết ở ngoài đường. Lâm Chấn Nam và Vương phu nhân hấp tấp chạy ra, tay cầm binh khí, bước qua đường máu hộ vệ Lâm Bình Chi đưa về. Các tiêu sư, những tên chạy cờ đồng thanh reo hò:
- Thiêu tiêu đầu nhỏ tuổi mà anh hùng can đảm hơn người.
Lâm Chấn Nam cùng Vương phu nhân trong lòng rất đắc . Vương phu nhân lên giọng trách y.
- Hài tử! Làm việc lỗ mãng như vậy không nên. Hai vị tiêu đầu này tuy là chỗ thân tình nhưng họ đã chết rồi, mình mạo muội như vậy thật là nguy hiểm.
Lâm Bình Chi tuy ngoài miệng tươi cười mà trong bụng khó chịu không thể tả được. Chàng nói:
- Hài nhi trong lúc bồng bột không nhẫn nại được, giết một người mà khiến cho bao nhiêu người mất mạng. Nếu hài nhi còn tham sống sợ chết thì làm người sao được.
Trong hậu đường có tiếng người la gọi:
- Hoa sư phó không hiểu tại sao cũng chết rồi.
Lâm Chấn Nam quát hỏi:
- Cái gì vậy?
Quản sự trong tiêu cục là Lâm Thông sắc mặt lợt lạt, hốt hoảng chạy lại nói:
- Tổng tiêu đầu! Hoa sư phó ra cổng sau đi mua rau, mới ra khỏi cổng chừng mười bước đã bị chết liền. Ngoài cổng sau cũng có tám chữ máu kia.
Hoa sư phó là người nấu bếp trong tiêu cục, nấu nướng rất khéo, nhất là những món đông qua chung, tao ngư, nhục bì, vân thôn lại càng nổi tiếng ở Phúc Châu. Lâm Chấn Nam cần đến hắn trong cuộc mời mọc các quan nha và phú thương. Lúc này ông nghe tin Hoa sư phó cũng bị giết hại lại càng chấn động tâm thần, bụng bảo dạ:
- Hắn là một tên đầu bếp tầm thường, chẳng phải tiêu sư mà cũng không phải hạng chạy cờ. Theo lề luật giang hồ thì lúc cướp tiêu không được sát hại phu xe, phu kiệu, hay phu khuân vác. Thế mà địch nhân hạ thủ một cách tàn độc như vậy, hay là chúng định giết sạch cả Phước Oai tiêu cục này chăng?
Ông nhìn mọi người nói:
- Anh em bất tất phải hoang mang. Chà! Những quân cướp đạo chó má này chỉ nhân lúc người ta không kịp đề phòng để hạ thủ. Các vị đã nhìn thấy vừa rồi thiếu tiêu đầu và vợ chồng ta đàng hoàng ra khỏi cổng lớn mười bước nào có thấy những tên cẩu cường đạo dám làm gì đâu ?
Mọi người đều vâng dạ, công nhận là Lâm Chấn Nam nói đúng nhưng không ai dám ra khỏi cổng nửa bước. Lâm Chấn Nam và Vương phu nhân nhìn nhau vẻ mặt buồn rầu, đành chịu bó tay không biết làm thế nào.
Tối hôm ấy, Lâm Chấn Nam cắt đặt các tiêu sư phòng thủ các tiêu cục. Ngờ đâu lúc ông chống kiếm đi tuần tra thì hai mươi mấy tên tiêu sư đều ngồi xúm xít trong sảnh đường. Dĩ nhiên không có người nào canh dữ bên ngoài. Họ sợ quá đến nỗi không ai dám ra sân đi tiểu một mình. Lâm Chấn Nam nghĩ thầm:
- Ðịch nhân quả là ghê gớm. Trong tiêu cục đã chết bao nhiêu người rồi, chính mình cũng chẳng có lúc nào yên tâm thì trách bọn họ khiếp nhược thế nào được?
Ông nghĩ vậy liền kiếm lời an ủi và sai người lấy rượu thịt đem ra cho họ ăn uống.
Chương trước | Chương sau