Polly po-cket
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 112 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 59 - Lênh Hồ Xung mấy lần bại trận

↓↓
Thanh trường kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung bị tuột ra, hắn ngã ngửa xuống đất.


Ðiền Bá Quang đứng phắt dậy nhảy xổ đến trước kề đao vào cổ đối phương cười lạt hỏi:


- Kiếm pháp của Lệnh Hồ huynh tàn độc quá, suýt nữa Ðiền mỗ mất mạng. Lần này Lệnh Hồ huynh đã chịu phục chưa?


Lệnh Hồ Xung cười đáp:

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Dĩ nhiên là không phục. Chúng ta chỉ nói tỷ đao kiếm mà Ðiền huynh lại sử cả quyền cước thì những chiêu số này tính thế nào đây?


Ðiền Bá Quang buông đao xuống cười lạt đáp:


- Dù tính cả những chiêu quyền cước cũng chưa đủ ba chục kia mà!


Lệnh Hồ Xung tức giận nhảy lên hỏi:


- Trong ba chục chiêu, Ðiền huynh đả bại được tại hạ vì võ công cao thâm hơn có chi là lạ?


Ðiền huynh muốn giết tại hạ thì cứ việc hạ thủ, sao lại ra chiều khinh bỉ tại hạ? Ðiền huynh vui thích thì cứ việc mà cười, sao lại cười lạt.


Ðiền Bá Quang lùi lại một bước đáp:


- Lệnh Hồ huynh trách mắng tại hạ như vậy là phải. Ðiền mỗ quả có lỗi thực.


Gã chắp tay nói tiếp:


- Ðiền mỗ thành thực tạ lỗi, xin Lệnh Hồ huynh tha thứ cho.


Lệnh Hồ Xung sửng sốt. Hắn không ngờ Ðiền Bá Quang đại thắng có thừa mà lại xin lỗi. Hắn liền chắp tay đáp lễ nói:


- Không dám


Rồi hắn tự hỏi:


- Con người khúm núm tất có chuyện cầu cạnh. Gã tỏ vẻ kính trọng mình là có dụng ý gì?


Hắn nghĩ mãi không ra liền đánh bạo hỏi thẳng:


- Ðiền huynh! Lệnh Hồ Xung này có điều chưa rõ. Chẳng hay Ðiền huynh có thẳng thắn cho biết được chăng?


Ðiền Bá Quang cười đáp:


- Ðiền Bá Quang này chẳng có chuyện gì là không dám nói với người ta. Cả những vụ gian dâm đạo tặc, phóng hỏa giết người, kẻ khác đều dấu diếm chối cãi, nhưng Ðiền mỗ đã làm là nói, cần gì phải phủ nhận?


Lệnh Hồ Xung cười nói:


- Thật là một trang hảo hán.


Ðiền Bá Quang cũng cười đáp.


- Ðiền mỗ không dám nhận hai chữ "hảo hán" chỉ làm sao nói vậy mà thôi.


Lệnh Hồ Xung cười khềnh khệch nói:


- Trên chốn giang hồ thật khó mà tìm được một nhân vật như Ðiền huynh. Ðiền huynh ơi! Ðiền huynh dùng thâm mưu đánh lạc đường sư phụ tại hạ xa rời núi Hoa Sơn rồi đến đây bảo tại hạ cùng đi. Tại hạ xin hỏi thật: Ðiền huynh đưa tại hạ đi đâu và mưu đồ chuyện gì?


Ðiền Bá Quang đáp:


- Ðiền mỗ đã nói rõ là mời Lệnh Hồ huynh đến hội diện cùng Nghi Lâm tiểu sư thái để thỏa lòng mong nhớ của y.


Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:


- Chuyện này thật ly kỳ quái đản! Lệnh Hồ Xung nào phải đứa con nít lên ba mà có thể tin được?


Ðiền Bá Quang cũng tức mình văng tục:


- Ðiền mỗ kính trọng Lệnh Hồ huynh là anh hùng hảo hán mà Lệnh Hồ huynh lại coi Ðiền mỗ như hạng đê hèn vô liêm sỉ. Ðiền mỗ nói thế sao Lệnh Hồ huynh lại không tin? Chẳng lẽ miệng Ðiền mỗ thốt ra không phải tiếng loài người mà là rắm chó chăng? Nếu Ðiền mỗ sai lời thì không bằng loài chó lợn.


Lệnh Hồ Xung thấy gã có vẻ rất chân thành hắn chẳng thể không tin được, song không khỏi lấy làm kỳ hỏi lại:


- Chuyện Ðiền huynh bái Nghi Lâm làm sư phụ chẳng qua là chuyện đùa nào phải sự thực. Thế thì sao Ðiền huynh lại vì y mà chẳng quản xa xôi ngàn dặm đến đây cầu tại hạ xuống núi?


Ðiền Bá Quang bẽn lẽn đáp:


- Dĩ nhiên bên trong còn có chuyện khác. Bản lãnh y kém cỏi như vậy thì làm sư phụ Ðiền mỗ thế nào được.


Lệnh Hồ Xung động tâm nghĩ thầm:


- Về chữ tình thật khó nói quá. Nghi Lâm tiểu sư muội dong nhan xinh đẹp thanh nhã thoát tục.


Hay là Ðiền Bá Quang đối với y đã nổi một phen tình dục rồi sinh lòng yêu dấu?


Hắn nghĩ vậy liền hỏi:


- Phải chăng Ðiền huynh xiêu lòng vì Nghi Lâm tiểu sư thái mà sửa đổi lỗi xưa không làm chuyện gian dâm phụ nữ nhà lương thiện nữa?


Ðiền Bá Quang lắc đầu đáp:


- Lệnh Hồ huynh đừng nghĩ vớ vẩn. Làm gì có chuyện đó?


Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:


- Mấy bữa trước đây ở trong thành Trường An, gã còn làm hại con gái Trang chúa Thiên Cân trang là Hoa Quyền chịu nhục tự tử. Một tên đại đạo, tội ác chồng chất như non, khi nào lại đổi lỗi quay về lương thiện được?


Hắn nghĩ vậy liền giục:


- Trong vụ này còn có sự tình gì, mong Ðiền huynh nói rõ cho hay.


Ðiền Bá Quang đáp:


- Ðây là một chuyện Ðiền Bá Quang đã gặp vận xui, Lệnh Hồ huynh bất tất căn vặn làm chi? Nói tóm lại nếu Ðiền mỗ không mời được Lệnh Hồ huynh xuống núi thì sau một tháng sẽ bị chết thảm không bút nào tả xiết.


Lệnh Hồ Xung cực kỳ kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, hờ hững hỏi:


- Trong thiên hạ làm gì có chuyện đó?


Ðiền Bá Quang liền cởi áo để hở ngực ra trỏ vào hai chấm dưới vú đáp:


- Ðiền mỗ bị người hạ độc thủ mà là kịch độc. Họ bức bách Ðiền mỗ đi mời Lệnh Hồ huynh đến với Nghi Lâm tiểu sư thái. Nếu không thỉnh được Lệnh Hồ huynh thì chỉ sau một tháng là hai chấm đỏ này sẽ nưng thành mủ. Tình trạng đó kéo dài thì da thịt toàn thân sẽ rữa nát không còn cách nào cứu trị được. Sau đó ba năm sáu tháng mới nát cả người ra mà chết.


Gã nói câu này rồi vẻ mặt rất nghiêm trọng, đổi giọng sắc bén:


- Lệnh Hồ huynh! Ðiền mỗ nói thật không phải để Lệnh Hồ huynh biết rõ tình hình. Bất luận Lệnh Hồ huynh kiên quyết đến mức nào, Ðiền mỗ cũng phải mời Lệnh Hồ huynh đi bằng được. Nếu Lệnh Hồ huynh nhất định không đi thì Ðiền Bá Quang này bất luận thủ đoạn nào cũng phải dùng tới. Bình nhật Ðiền mỗ đã không từ bất cứ một tội ác nào.


Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm:


- Gã nói vậy là thật tình. Ta chỉ cần tìm cách khỏi xuống núi là xong. Sau một tháng chất độc trong người gã phát tác, tự nhiên sẽ trừ khử được một tên ác tặc thế gian, mình bất tất phải hạ thủ.


Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền nghiêm trang hỏi:


- Không hiểu vị cao thủ nào đã hạ thủ tàn nhẫn Ðiền huynh như vậy? Ðiền huynh trúng phải chất độc gì? Không chứng còn có cách khác giải trừ được cũng nên.


Ðiền Bá Quang hậm hực đáp:


- Bất tất nói tới kẻ hạ độc làm chi nữa. Lệnh Hồ huynh! Nếu Ðiền mỗ không mời được Lệnh Hồ huynh thì dĩ nhiên mình phải chết mà Lệnh Hồ huynh cũng chẳng được yên lành.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Cái đó đã hẳn. Nhưng Ðiền huynh phải làm cho tại hạ tâm phục mới được. Tại hạ nghĩ rằng tìm được người võ công như Ðiền huynh không phải chuyện dễ dàng. Nếu cần thì tại hạ đi theo Ðiền huynh xuống núi cũng có thể được. Ðiền huynh hãy ngồi chờ đây để tại hạ vào trong động suy luận một lúc.


Lệnh Hồ Xung vừa đi vừa tự hỏi:


- Ngày trước mình đã hai phen giao thủ với gã mà lần nào cũng chiết thủ được ngoài ba chục chiêu.


Sao hôm nay lại thoái bộ dữ vậy? Chẳng lần nào chống được ngoài 30 chiêu nghĩa là làm sao?


Hắn trầm ngâm một lúc, chợt nhớ ra điều gì miệng lẩm bẩm:


- Phải rồi! Ngày ấy mình nóng lòng cứu Nghi Lâm sư muội, nên cứ liều mình với gã không nghĩ gì đến chuyện chiết giải 30 hay 40 chiêu. Hôm nay miệng mình không ngớt đếm số chiêu thức và trong bụng chỉ nghĩ làm thế nào chống đủ 30 chiêu. Ðã phân tâm như vậy thì dĩ nhiên kiếm pháp phải giảm sút.


Lệnh Hồ Xung hỡi Lệnh Hồ Xung! Sao ngươi hồ đồ đến thế?


Hắn nghĩ ra điểm này rồi cảm thấy tinh thần phấn khởi, liền đi vào hậu động nghiên cứu võ công trên vách đá.


Lần này hắn coi đến "Thái sơn kiếm pháp" .


Kiếm pháp này sở trường về chiêu thức trầm trọng vững vàng. Trong một giờ hay mấy khắc thì vô luận thế nào cũng chẳng thể học tới chỗ tinh thâm được. Hơn nữa Lệnh Hồ Xung không ưa những đường kiếm rộng lớn chậm chạp.


Lệnh Hồ Xung coi một lúc rồi toan bỏ đi chỗ khác, bỗng hắn ngó tới bức đồ hình họa phá giải những chiêu số của "Thái sơn kiếm pháp". Bản tính nhanh nhẹn, tò mò, hắn càng coi càng say mê, quên cả thời khắc.


Lệnh Hồ Xung coi tới lúc Ðiền Bá Quang không nhẫn nại được nữa, gã cất tiếng hô hoán, Lệnh Hồ Xung mới ra cùng gã tái diễn cuộc tỷ đấu.


Lần này Lệnh Hồ Xung khôn ngoan, không đếm chiêu số, cứ vung tít thanh trường kiếm nhằm Ðiền Bá Quang mà tấn công.


Ðiền Bá Quang thấy Lệnh Hồ Xung phóng ra những chiêu kiếm liên miên vô tận, đồng thời gã nhận xét mỗi lần Lệnh Hồ Xung vào động trở ra là lại có nhiều chiêu số mới lạ nên gã không dám coi thường.


Hai người cùng ra chiêu rất mau lẹ. Chỉ trong chớp mắt đã chiết giải không biết bao nhiêu chiêu số.


Ðột nhiên Ðiền Bá Quang tiến lên một bước, hạ thủ chớp nhoáng nắm được cổ tay Lệnh Hồ Xung. Gã xoay mũi kiếm cho trỏ vào yết hầu đối phương. Giả tỷ gã phóng về phía trước chút nữa là thanh trường kiếm sẽ xuyên qua cổ họng Lệnh Hồ Xung.


Nhưng gã dừng lại quát lên:


- Lệnh Hồ huynh thua rồi!


Lệnh Hồ Xung cổ tay đau quá, song miệng vẫn cãi:


- Ðiền huynh thua đấy chứ!


Ðiền Bá Quang hỏi:


- Sao Ðiền mỗ lại thua được?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Vì đã tới chiêu thứ 32.


Ðiền Bá Quang không chịu:


- Lệnh Hồ huynh có đếm lên tiếng đâu?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Về một điều ước

Về một điều ước

Tấm lòng người mẹ không đủ chỗ cho thằng con năm tuổi. Trời còn có những khi nổi

29-06-2016
Xem xiếc cùng cha

Xem xiếc cùng cha

Những đứa trẻ nói huyên thuyên một cách đầy phấn khích về những chú hề, những con

30-06-2016
Lấy Chồng Xứ Lạ

Lấy Chồng Xứ Lạ

Kim Thy rất siêng năng chơi thể thao nên tuy dáng dấp thanh mảnh nhưng lại khá mạnh

22-07-2016 16 chương
Tên trộm và bà mẹ

Tên trộm và bà mẹ

Có một đứa trẻ từ nhỏ đã thích ăn trộm. Một hôm, nó đi học về, trong cặp có

24-06-2016