Trong thạch động còn có tới bảy bộ hài cốt hoặc ngồi hoặc nằm, bên người nào cũng có binh khí.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cạnh năm bộ xương này có đặt trường kiếm còn hai bộ bên hai bộ kia là hai thứ binh khí rất lạ.
Một thứ giống như lưỡi tầm sét còn một thứ là thanh đao hai lưỡi có ba răng nhọn hoắt như răng chó sói.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:
- Những người sử dụng hai món binh khí kỳ lạ ở đây và hai cây búa ngoài kia quyết nhiên không phải đệ tử bản môn. Còn năm vị sử trường kiếm này chắc là những bậc tiền bối của bản môn.
Lệnh Hồ Xung cúi xuống lượm một thanh kiếm lên, thấy nó ngắn hơn kiếm thường mà lưỡi lại lớn gấp đôi. Thanh kiếm cầm vào tay rất trầm trọng. Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Phái Thái Sơn thường dùng thanh kiếm này. Vậy đây chắc là một vị tiền bối phái Thái Sơn.
Lệnh Hồ Xung lại xem đến thanh trường kiếm kia thì một thanh nhẹ và mềm. Ðó là loại khí giới của phái Hằng Sơn. Một thanh lượn thành đường cong. Ðó là một trong ba thứ kiếm mà phái Hành Sơn thường sử dụng. Kế đến một thanh kiếm mũi nhọn và sắc bén phi thường, Lệnh Hồ Xung nhận ra đây là thứ binh khí mà vị tiền bối nào đó ưa dùng hẳn người phái Tung Sơn. Thanh kiếm thứ tư bề dài và trọng lượng đúng là thứ kiếm thường dùng của bản phái.
Lệnh Hồ Xung càng nghĩ càng lấy làm kỳ tự hỏi:
- Năm vị tiền bối đây đều là Ngũ nhạc kiếm phái mà sao đều chết ở chốn này? Chẳng lẽ các vị cùng tranh đâu với năm địch nhân bên ngoài rồi cả hai bên cùng chết cả hết ư?
Lệnh Hồ Xung soi đuốc lên cả bốn bức vách động thì thấy bức vách mé tả có khắc 16 chữ:
Ngũ nhạc kiếm phái,
Toàn bọn hạ lưu
Tỷ thí không được
Liền ám hại người.
Mỗi hàng bốn chữ, cả thảy bốn hàng. Chữ nào cũng khắc sâu vào vách đá bằng lưỡi kiếm cực kỳ sắc, chiều sâu vào đến ba tấc.
Mười sáu chữ này coi rất hùng hồn, tựa hồ bạt kiếm giương cung.
Ngoài 16 chữ lớn, ở bên cạnh còn vô số chữ nhỏ như: "Ty bỉ vô lại", "Thực là đáng hổ", hay là "Ðê hèn", "Khiếp nhược". Khắp cả toàn là những câu thóa mạ.
Lệnh Hồ Xung coi xong tức giận vô cùng, bụng bảo dạ:
- Té ra những người này bị Ngũ nhạc kiếm phái ta bắt vào cầm tù ở đây. Họ phẫn uất quá mà không có chỗ phát tiết liền viết chữ lên vách đá để thóa mạ. Hành động này mới đúng là hành động ty bỉ vô lại.
Lệnh Hồ Xung lại tự hỏi không hiểu bọn này là người thế nào? Họ đã cừu địch với Ngũ Nhạc kiếm phái dĩ nhiên chẳng phải hảo nhân. Nhưng tại sao năm vị tiền bối Ngũ nhạc kiếm phái ta lại cùng chết với bọn họ tại chốn này?
Hắn lại giơ đuốc lên coi thì thấy trên vách đá còn có một hàng chữ: "Phạm Tùng, Triệu Hạt phá kiếm pháp phái Hằng Sơn ở đây".
Bên hàng chữ này lại có vô số hình người. Cứ hai người vào một tổ. Một người sử kiếm một người sử búa. Chỉ đếm sơ qua cũng rõ ít nhất đến sau bảy trăm hình người. Hiển nhiên người sử búa đang phá kiếm pháp người sử kiếm.
Lệnh Hồ Xung trống ngực đánh thình thình tự hỏi:
- Chẳng hiểu có đồ hình nào phá giải được kiếm pháp của phái Hoa Sơn ta không?
Quả nhiên hắn nhìn thấy bên những hình người kia có một hàng chữ rất rõ: "Trương Thừa Vân, Trương Thừa Phong tận phá Hoa Sơn kiếm pháp".
Hắn vừa đọc xong đã đùng đùng nổi giận, lên tiếng thóa mạ:
- Loài chuột nhắt vô sỉ! Các ngươi thật là cuồng vọng, lớn mật. Hoa Sơn kiếm pháp tinh vi ảo diệu, khắp trong thiên hạ, người chống đỡ được còn chẳng mấy, ai mà lớn mật dám hạ đến chữ "phá" bao giờ? Ðây chúng còn dám hạ đến chữ "tận phá" thì thật là hỗn xược.
Hắn xoay tay lại lượm thanh kiếm trầm trọng của phái Thái Sơn lên vận toàn lực vào để bạt hàng chữ kia đi.
Những tiếng choang choảng vang lên. Tia lửa bắn ra tung tóe, thì chỉ thấy chữ "tận" bị sạt mất một góc.
Lệnh Hồ Xung phát giác ra đá núi này cứng rắn phi thường. Muốn xóa bỏ những đồ hình cùng chữ khắc trên vách đá tuy có lợi khí trong tay, nhưng vạt đi không phải dễ dàng.
Lệnh Hồ Xung lại ngưng thần nhìn vào đồ hình bên hàng chữ thì người sử kiếm tuy chỉ phơn phớt mấy nét thô sơ, song cũng có thể nhìn ra đây chính là chiêu "Hữu phụng lại nghi" của bản môn.
Kiếm thế như nhảy múa cực kỳ linh động. Chiêu này đang chiết giải với một người tay cầm một thứ khí giới thẳng tuột, chẳng hiểu nó đại diện chi thương bổng hay cho thương mâu. Chỉ biết đầu thứ binh khí này nhằm vào mũi kiếm đối phương mà tư thế rất vụng về.
Lệnh Hồ Xung bất giác bật lên tiếng cười khành khạch tự nhủ:
- Chiêu "Hữu phụng lai nghi" của bản môn ẩn dấu ba tuyệt chiêu nữa, há để cho chiêu thức vụng về kia phá giải được ư?
Chương trước | Chương sau