- Nhạc Bất Quần kêu mình đi thương lượng điều chi? Phải chăng hắn dùng lời xa xôi khuyên can mình có khi còn mai mỉa làm mình phải khó chịu. Ðã là hảo hán khi nào lại chịu thua người? Chi bằng mình chuồn đi là hơn.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão nghĩ vậy liền đáp:
- Mộc mỗ còn có việc gấp không thể bồi tiếp được. Ngươi về bẩm lệnh tôn sư khi nào y được rảnh xin mời qua chơi Tái Bắc. Mộc mỗ quủt nhà chờ đợi.
Mộc Cao Phong dứt lời từ trong điện nhảy ra ngoài sân. Lão khẽ điểm chân xuống đất nhảy vọt lên nóc nhà, rồi lại nhảy xuống phía sau miếu. Lão sợ Nhạc Bất Quần ngăn đón để chất vấn liền chạy vù đi như luồng khói tỏa.
Lệnh Hồ Xung thấy lão chạy xa rồi thì trong bụng mừng thầm, miệng lẩm bẩm:
- Té ra lão gù khiếp sợ sư phụ mình chạy trối chết. Nếu lão không bỏ đi cứ động thủ với mình thì nguy hiểm biết mấy?
Gã chống gậy bằng cành cây tiến vào miếu thổ địa. Trong điện tối mò chẳng có đèn lửa chi hết, nhưng gã cũng nhìn thấy bóng một người đàn ông và một đàn bà ngồi ghé vào một góc miếu, liền khom lưng thi lễ nói:
- Tiểu điệt là Lệnh Hồ Xung, môn hạ phái Hoa Sơn, cùng với Lâm Bình Chi sư đệ có nghĩa đồng môn. Tiểu điệt xin lạy chào Lâm bá phụ và Lâm bá mẫu.
Lâm Chấn Nam cả mừng nói:
- Xin thiếu hiệp miễn lễ, lão phu không dám đương. Hai vợ chồng lão phu hiện bị trọng thương không thể đáp lễ được, xin thiếu hiệp tha tội cho! Có thật thằng con lão phu đã bái Nhạc đại hiệp phái Hoa Sơn xin làm môn hạ không?
Nên nhớ tiếng tăm Nhạc Bất Quần ở trong võ lâm còn vang dội hơn Dư Thượng Hải nhiều. Lâm Chấn Nam muốn lấy lòng Dư Thượng Hải nên hàng năm phái tiêu sư đưa lễ đến núi Thanh Thành. Còn đối với Nhạc Bất Quần, một vị chưởng môn nhân trong Ngũ nhạc kiếm phái Lâm Chấn Nam tự thấy mình không xứng đáng kết giao với họ, mà cũng không dám đưa lễ đến cầu thân. Hiện giờ ông thấy Mộc Cao Phong hung dữ là thế mà vừa nghe nói đến phái Hoa Sơn đã phải chạy mất mật. Nếu con ông được may mắn vào làm môn hạ phái này thì nỗi mừng kể sao cho xiết!
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ðúng thế! Lão gù Mộc Cao Phong này muốn cưỡng bách thu lệnh lang làm đồ đệ, nhưng lệnh lang nhất định không chịu. Lão toan gia hại lệnh lang thì vừa lúc gặp gia sư đi qua ra tay giải cứu. Lệnh lang năn nỉ xin quy đầu bản phái. Gia sư thấy y lòng thành lại có tư cách thành tài nên đã ưng cho. Vừa rồi gia sư cùng Dư Thượng Hải đấu kiếm, hắn bị thua rồi, bắt buộc phải khai chỗ giam cầm bá phụ, bá mẫu. Gia sư sai tiểu điệt đến đây trước để trông nom, chắc là lão nhân gia cùng Lâm Bình Chi sư đệ cũng sắp tới nơi.
Lâm phu nhân nghe nói sắp được gặp con, bà không ngớt niệm Phật.
Lâm Chấn Nam nói:
- Lão phu chỉ mong Bình Chi đến ngay được là may. Chứ chậm thì không kịp nữa...
Lệnh Hồ Xung thấy Lâm Chấn Nam vừa nói vừa thở hắt ra. Hiển nhiên tính mạng nguy trong khoảnh khắc. Kể ra gã có thể đem chân khí của mình trút vào người ông để chống đỡ chờ đợi gia sư tới nơi, nhưng gã bị trọng thương rất nặng, không tài nào vận khí được, liền nói:
- Lâm bá phụ! Bá phụ đừng nói nữa. Gia sư sau khi tính toán xong với Dư Thượng Hải sẽ tới tìm bá phụ ngay. Chắc lão nhân gia có thuốc trị thương cho bá phụ được.
Lâm Chấn Nam nhăn nhó cười rồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau ông khẽ nói:
- Lệnh Hồ hiền điệt!... Ta nguy đến nơi mất!... Bình nhi được vào làm môn hạ phái Hoa Sơn là ta mừng quá rồi... Ta nhờ hiền điệt... chỉ bảo thêm cho gã.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Bá phụ cứ yên tâm. Ðã là chỗ đồng môn học nghệ mọi người coi như anh em ruột. Nay tiểu điệt chịu lời ủy thác của bá phụ dĩ nhiên có bổn phận phải hết mình chiếu cố cho Lâm sư đệ.
Lâm phu nhân nói xem vào:
- Ơn nặng đức dầy của Lệnh Hồ thiếu hiệp, vợ chồng ta dù chết dưới suối vàng cũng không lúc nào quên được.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Xin hai vị ngưng thần tĩnh dưỡng, đừng nói nhiều cho mệt.
Lâm Chấn Nam hơi thở cấp bách, lúc đứt lúc nối. Ông thều thào nói:
- Xin... Lệnh Hồ hiền điệt bảo cho con ta hay... dưới hầm một căn nhà cũ trong ngõ Quỳ Hoa ở Phúc Châu... có vật gì... thì đó là vật tổ truyền của nhà họ Lâm... cần phải giữ gìn cho cẩn thận nhưng... tằng tổ y là Viễn Ðồ Công có để lại lời di huấn. Hết thảy con cháu ta... bất luận là ai cũng không được mở coi mà sinh tai họa ghê gớm...! Y cần phải nhớ kỹ điều đó...
Lệnh Hồ Xung gật đầu đáp:
- Ðược rồi! Tiểu đệ sẽ dặn y những câu này.
Lâm Chấn Nam ngập ngừng:
- Ða... đa...
Thủy chung ông chưa nói ra được chữ tạ thì đã tắt hơi rồi.
Lâm phu nhân nói:
- Lệnh Hồ thiếu hiệp! mong rằng thiếu hiệp bảo với con ta đừng lúc nào quên mối thù của cha mẹ.
Bà nghẹo đầu cố sức đập mạnh vào cột miếu.
Nguyên bà đã bị trọng thương, chỉ đập đầu một cái là chết liền.
Lệnh Hồ Xung thở dài nghĩ bụng:
- Dư Thượng Hải cùng Mộc Cao Phong bức bách Lâm Chấn Nam nói chỗ cất dấu "Tịch tà kiếm phổ" mà y thà chết chứ không chịu nói. Lúc y biết mình chết đến nơi, đành gởi lời dặn Lâm sư đệ. Nhưng y sợ ta lấy mất kiếm phổ của nhà họ Lâm nên mới có câu: "Bất luận là ai cũng không được mở coi để tránh tai họa ghê gớm". Chà chà! Lâm lão bá coi Lệnh Hồ Xung này là hạng người nào mà lại dòm dỏ kiếm phổ của nhà họ Lâm. Ngay võ công của phái Hoa Sơn bọn ta còn không sao học hết được thì hơi đâu mà đi coi kiếm pháp của phái khác? Hơn nữa nếu kiếm pháp của nhà họ Lâm có chỗ độc đáo hơn người thì sao vợ chồng lão bá lại đi đến kết quả này?
Gã nghĩ vậy rồi ngồi tựa cột nhắm mắt dưỡng thần.
Sau chừng nửa giờ, bỗng nghe ngoài cổng miếu có tiếng Nhạc Bất Quần gọi:
- Xung nhi! Ngươi có ở trong miếu không?
Lệnh Hồ Xung đáp vọng ra:
- Dạ! Ðệ tử đây!
Gã bừng mắt ngồi dậy thì trời đã bình minh.
Nhạc Bất Quần thủng thẳng đi vào. Lão thấy thi thể vợ chồng họ Lâm, liền cau mày hỏi:
- Chết cả rồi ư?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vâng.
Rồi gã đem chuyện Mộc Cao Phong bức bách vợ chồng Lâm Chấn Nam thế nào cùng là gã đã mượn oai danh của sư phụ hăm dọa cho lão phải bỏ đi ra sao thuật lại một lượt. Gã kể cả tình hình vợ chồng họ Lâm lúc lâm chung đã dặn lại những gì cho sư phụ nghe.
Nhạc Bất Quần trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Hừ! Dư Thượng Hải đã uổng công mệt sức một phen chẳng được ích gì lại gây nên tội ác không nhỏ.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Sư phụ! Lão thấp lùn họ Dư tạ tội với sư phụ rồi a?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Dư quán chủ cước trình cực kỳ mau lẹ. Ta đuổi y chừng nửa giờ mà không kịp. Thấy y chạy mỗi lúc một xa hơn ta đành bỏ thôi không đuổi nữa. Khinh công của phái Thanh Thành quả nhiên còn cao thâm hơn phái Hoa Sơn ta một bậc.
Nhạc tiên sinh là người quân tử. Hơn ông bảo là hơn, kém ông chịu là kém. Thật là một nhân vật quang minh lỗi lạc.
Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:
- Phái Thanh Thành về cái môn chổng đít về đường sau mà chạy trốn vẫn nổi tiếng là cao thâm hơn người.
Nhạc Bất Quần sa sầm nét mặt trách mắng:
- Xung nhi! Miệng lưỡi ngươi lúc nào cũng ra chiều khinh bạc, ăn nói chẳng đứng đắn chút nào. Như thế thì làm gương cho sư đệ, sư muội thế nào được?
Lệnh Hồ Xung quay sang phía khác lè lưỡi ra đáp:
- Dạ!
Nhạc Bất Quần lại nói:
- Ngươi trả lời thì trả lời cho thẳng thắn, sao còn lè lưỡi ra? Phải chăng ngươi không có thành ý?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Dạ!
Gã được Nhạc Bất Quần nuôi dưỡng từ thuở nhỏ đến lớn, nghĩa là thầy trò mà tình chẳng khác cha con.
Nhạc Bất Quần ung dung nho nhã, đối với đệ tử, tiên sinh chẳng lúc nào tỏ vẻ nghiêm khắc.
Lệnh Hồ Xung không sợ sư phụ giận dữ mà còn hỏi lại :
- Sư phụ! Sao sư phụ lại biết đệ tử lè lưỡi?
Nhạc Bất Quần hừ một tiếng rồi đáp:
- Làn da dưới tai ngươi chuyển động. Nếu ngươi không là lưỡi làm sao lại thế được? Ngươi quen tính vô thiên vô pháp. Lần nay ngươi bị lộ tẩy rồi. Ha ha!
Chương trước | Chương sau