Lâm Bình Chi biết là không thể dấu giếm được nữa. Chàng liền đem câu chuyện đi săn trở về vào tửu quán bên đường uống rượu rồi thấy hai gã hán tử người Tứ Xuyên trêu trọc cô gái bán rượu nhân đó xảy ra câu chuyện xung đột thế nào? Cuộc động thủ ra sao? Gã hán tử đã đấu chàng thế nào? Trong lúc hoang mang vừa tức giận, chàng rút kim đao đâm chết hán tử ra sao? Nhất nhất thuật lại cho Lâm Chấn Nam nghe.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chàng kể cả việc đem chôn thi thể hán tử ở trong vườn rau sau tửu quán và cho tiền chủ quán, dặn lão không được tiết lộ vụ này với bất cứ một ai.
Lâm Chấn Nam càng nghe càng biết là câu chuyện rắc rối. Nhưng ông đã từng trải sóng to gió cả trên giang hồ. Việc cậu con cùng người xảy cuộc ấu đả, giết chết một kẻ tha hương tuy là một thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cũng chưa phải việc động trời, ông vẫn bình tĩnh nghe chàng thuật chuyện, nét mặt không lộ vẻ gì khác lạ.
Nghe Lâm Bình Chi kể chuyện xong, Lâm Chấn Nam trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Hai hán tử đó không nói rõ là người môn phái hay bang hội nào ư?
Lâm Bình Chi đáp:
- Không.
Lâm Chấn Nam lại hỏi:
- Trong ngôn ngữ cử chỉ của họ có chỗ nào khác lạ không?
Lâm Bình Chi đáp:
- Hài nhi không thấy có chỗ nào khác lạ. Có điều gã hán tử họ Dư nói...
Lâm Bình Chi chưa dứt lời, Lâm Chấn Nam đã hỏi xen vào:
- Phải chăng ngươi đã giết hán tử họ Dư?
Lâm Bình Chi đáp:
- Ðúng thế! Hài nhi nghe gã kia kêu hắn là "Dư huynh đệ". Có điều hài nhi không rõ là Dư hay Du vì khấu âm người phương xa, không nghe được chuẩn đích.
Lâm Chấn Nam lắc đầu rồi nói như để mình nghe:
- Không hiểu, không hiểu có phải y hay không? Dư quán chủ bảo là phái người đến đây, nhưng không có lý nào lại tới phủ Lục Châu mau thế được, trừ khi người họ mọc cánh .
Lâm Bình Chi trong lòng hồi hộp, hỏi lại:
- Gia gia! Gia gia liệu hai gã đó có phải là người phái Thanh Thành không?
Lâm Chấn Nam không trả lời. Hồi lâu, ông vừa đưa tay ra vừa vạch vừa hỏi:
- Ngươi thi triển thức "Phiên thiên chưởng" thế này đánh gã thì gã chiết giải bằng cách nào?
Lâm Bình Chi đáp:
- Gã không biết chiết giải chi hết, mà tát tai hài nhi một cái thật mạnh.
Lâm Chấn Nam cười ồ nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Hay lắm!
Ông nói liền ba câu "Hay lắm" khiến cho căn phòng đang bao phủ một làn không khí nghiêm trọng, khẩn trương, hòa hoãn trở lại. Lâm Bình Chi thấy Lâm Chấn Nam bật cười, chàng chẳng hiểu gì cũng cười theo và cảm thấy rất yên tâm vững dạ. Lâm Chấn Nam lại hỏi:
- Ngươi dùng thủ thức này đánh gã thì gã trả đòn thế nào?
Ông vừa hỏi vừa giơ tay ra chỉ trỏ làm hiệu. Lâm Bình Chi đáp:
- Lúc đó hài nhi lửa giận bốc lên ngùn ngụt nên không nhớ được rõ ràng. Dường như hài nhi ra chiêu đó, hắn đấm vào ngực hài nhi một thoi quyền.
Lâm Chấn Nam càng lộ vẻ ôn hòa, nói:
- Hay quá! Chiêu này phải trả lại thế này mới đúng. Thế mà gã đó cũng không hiểu thì quyết nhiên không phải là con cháu Dư quán chủ ở chùa Tùng Phong của phái Thanh Thành mà tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ.
Té ra Lâm Chấn Nam nói mấy câu "hay lắm" không phải là để khen thưởng cậu con giỏi quyền cước mà là vì ông đã yên tâm. Ông nghĩ rằng trong cả tỉnh Tứ Xuyên rộng lớn, người hiểu võ công kể cả mười muôn, mà gã hán tử họ Dư kia đã bị cậu con ông hạ sát thì dĩ nhiên bản lĩnh tầm thường, nhất định gã không liên quan gì đến phái Thanh Thành.
Lâm Chấn Nam thò ngón tay giữa bên phải ra gõ lách cách xuống mặt bàn một lúc rồi lại hỏi:
- Gã đè cổ ngươi thế nào?
Lâm Bình Chi đưa tay ra vừa trỏ vừa vạch để diễn tả lại trường hợp chàng bị hán tử họ Dư đè cổ khiến chàng không nhúc nhích được. Trần Thất dường như lúc này đã mạnh bạo hơn, nói xen vào:
- Bạch Nhị cầm đinh ba đâm gã, liền bị gã vung cước đá ngược lại phía sau hất đinh ba đi... rồi lại... lại đá cả Bạch Nhị lăn long lóc.
Lâm Chấn Nam tâm thần chấn động, đứng lên hỏi:
- Gã xoay cước đá văng cây đinh ba lại đá ngã cả Bạch Nhị nữa ư?... Thế thì phép đá của gã thế nào?
Trần Thất đáp:
- Gã đá thế này.
Hai tay Trần Thất bám vào chân ghế. Gã nhảy người lên, hất chân trái đá ngược lại một cái. Người gã lại nhẩy lên rồi mới đá chân phải ra. Võ nghệ gã rất tầm thường nên động tác của gã vụng về chẳng khác gì con ngựa tung vó đá người. Lâm Bình Chi thấy Trần Thất đá ngược lại hai cước kiểu cách rất khó coi. Chàng không nhịn được, suýt nữa phải phì cười nói với Lâm Chấn Nam :
- Gia gia! Gia gia thử coi...
Chàng đang nói dở câu, ngửng đầu lên nhìn thấy phụ thân nét mặt đầy vẻ khủng khiếp, liền dừng lại không dám nói nữa. Lâm Chấn Nam lộ vẻ đăm chiêu hỏi:
- Dường như hai cái đá hậu đó là "Bách biến ảo thoái", một tuyệt kỹ đắc ý của phái Thanh Thành. Hài nhi! Hai cước đó gã đá thế nào .
Lâm Bình Chi đáp:
- Lúc đó hài nhi bị gã đè đầu, nên không nhìn rõ gã đá ra sao.
Lâm Chấn Nam nói:
- Ðúng rồi. Phải hỏi Sử tiêu đầu mới biết được.
Ông liền chạy ra cửa phòng lớn tiếng gọi:
- Có ai đấy không? Sử tiêu đầu đâu? Sao mãi không thấy đến?
Hai tên chạy hiệu nghe tiếng vội chạy lại đáp:
- Bọn tiểu nhân tìm mãi chẳng thấy Sử tiêu đầu đâu cả. Chắc y đi chơi phố rồi.
Lâm Chấn Nam giậm chân nói:
- Ði tìm y về ngay lẹ lên! Chắc y tìm đến nhà mụ quả phụ họ Trương bán đậu hủ ở đường Tây Hậu đó. Trời ơi đã xảy ra chuyện tày đình mà còn đi... nói chuyện... tâm tình được!
Ông vừa nói vừa lắc đầu hoài. Một tên chạy hiệu đáp:
- Ðã phái người tới đó kêu y rồi.
Hai tên chạy hiệu nhìn nhau mà cười, chúng đều bụng bảo dạ:
- Mọi người trong tiêu cục đều cho là tổng tiêu đầu không hay. Ngờ đâu cả câu chuyện trăng hoa của Sử tiêu đầu này cũng đến tai ông. Có điều ông không muốn nói ra mà thôi. Ta nên biết Lâm Chấn Nam thống lĩnh Phước Oai tiêu cục cả các tỉnh. Ngay ở các phân cục, mỗi khi lựa chọn tiêu sư thì việc đầu tiên là phải điều tra cho biết rõ nhân phẩm từng người, xuất thân ra sao? Các tiên sư gia nhập tiêu cục rồi, mọi hành vi và cách ăn nói thường nhật Lâm Chấn Nam vẫn gia tâm theo dõi. Có điều trước mặt người ngoài, không bao giờ ông đề cập đến đời tư của ai.
Giả sử có tên tiêu sư nào bị thua bạc lớn, hoặc giữa các tiêu sư có điều xích mích là lập tức ông tìm cách giải quyết.
Việc bảo tiêu chẳng khác gì việc hành quân lâm địch. Nếu nội bộ lục đục là địch thừa cơ những kẽ hở để xâm nhập vào ngay.
Phụ thân ông thường nhắc tới chuyện An Thông tiêu cục ở phủ Khai Phong, tỉnh Hà Nam đã gậy dựng thành một cơ nghiệp đồ sộ, rồi sau để cho những tay cao thủ của phe địch trà trộn vào tiêu cục làm tiêu sư. Nhân thế mà lúc gặp nguy biến bị tay trong làm nội ứng cho ngoài đánh vào. Thế là trong vòng ba ngày An Thông tiêu cục nổi tiếng khắp thiên hạ bị san thành bình địa. Bao nhiêu xe tiêu đang bôn tẩu bên ngoài cũng bị cướp nhẵn trong mấy ngày. Vì thế mà mọi hành động cùng sự kết bạn của các tiêu sư hàng ngày, Lâm Chấn Nam đều theo sát không bao giờ chạnh mảng.
Sau một lúc, hai tên chạy hiệu lật đật chạy vào bẩm:
- Thưa tổng tiêu đầu! Sử tiêu đầu không có ở những nơi... mà y thường lui tới...
Lâm Chấn Nam sinh dạ hoài nghi, tự hỏi:
- Hay Sử tiêu đầu là người của địch cho vào nằm vùng. Bây giờ xảy chuyện, hắn liền bỏ đi? Không chừng cả Bạch Nhị lẫn Trịnh tiêu đầu cũng đều do hắn ngấm ngầm gia hại? Nếu không thì tại sao đột nhiên hắn lại lánh mặt?
Bỗng nghe Trần Thất lên tiếng:
- Hỏng bét! Hỏng bét! Sử tiêu đầu nhất định bị con ác quỷ Tứ Xuyên đòi mạng lôi đi rồi. Tiến thêm bước nữa là đến lượt tiểu nhân... Tổng tiêu đầu! Xin lão gia tìm cách cứu mạng cho tiểu nhân...
Gã khóc sướt mướt, tựa hồ lại sắp quỳ hai chân xuống.
Chương trước | Chương sau