Lão đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung thấy nét mặt chàng cười cợt dường như chẳng để ý gì. Còn Phương Chứng thì vẻ mặt thản nhiên như không, chẳng có chi xúc động, lão tự nhủ:
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nếu mình lộ vẻ hoang mang tất họ cho mình là khiếp nhược.
Giáo chúng các đường chia từng đoàn đâu đứng đó rồi, mười vị trưởng lão cũng lên theo, chia hai bên tả hữu, mỗi bên đứng năm vị.
Ðột nhiên tiếng âm nhạc ngừng lại, mười vị trưởng lão đồng thanh hô:
- Triều Dương thần giáo văn thành võ đức, ơn khắp lê dân. Ðại giá thánh giáo chủ đã tới nơi.
Liền thấy một cỗ kiệu lớn mầu lam lên núi. Cỗ kiệu này do mười sáu người khiêng. Chúng khiêng đi rất lẹ và bằng bặn không lúc lắc. Coi cỗ kiệu tiến lên núi chẳng khác gì một tay cao thủ khinh công tuyệt vời nhẹ nhàng lướt tới. Như vậy đủ biết mười sáu tên kiệu phu đều là nhân vật võ công cao không phải tầm thường.
Lệnh Hồ Xung định thần nhìn kỳ thì thấy trong đám kiệu phu có cả Tổ Thiên Thu, Huỳnh Bá Lưu, Kế Vô Thi. Giả tỷ Lão Ðầu Tử mà người không thấp lùn thì cũng thành tên kiệu phu như bọn Tổ Thiên Thu rồi.
Chàng rất lấy làm tức giận, miệng lẩm bẩm:
- Bọn Tổ Thiên Thu đều là người hào kiệt đương thời vậy mà Nhậm giáo chủ bức bách họ làm tên phu khiêng kiệu. Lão gia coi anh hùng thiên hạ như kẻ tôi mọi thật khiến cho người ta tức giận đến nẻ ruột.
Hai bên khiêng kiệu mỗi bên có một người đi trước. Bên tả là Hướng Vân Thiên bên hữu là một lão già mà Lệnh Hồ Xung đã từng quen mặt.
Lệnh Hồ Xung thấy lão không khỏi sửng sốt. Chàng nhận ra lão là Lục Trúc Ông ở trong thành Lạc Dương vì lão đã dạy chàng gảy đàn. Lão kêu Doanh Doanh bằng cô cô khiến chàng tưởng lầm nàng là một bà già. Từ ngày chàng rời khỏi thành Lạc Dương chưa từng gặp lão. Bữa nay không hiểu sao lão lại theo Nhậm Ngã Hành lên ngọn Kiến Tính?
Lệnh Hồ Xung trống ngực đánh thình thình, chàng tự hỏi:
- Sao lại không thấy Doanh Doanh?
Chàng thấy bọn giáo chúng hết thảy đều lưng thắt đai trắng đột nhiên nghĩ ra chuyện gì chàng không khỏi sửng sốt nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ Doanh Doanh thấy phụ thân dẫn giáo chúng lên đánh Hằng Sơn nàng cố can ngăn không được mà tự sát rồi chăng?
Chàng không nhịn được xông ra hỏi Hướng Vân Thiên:
- Hướng đại ca! Nhậm cô nương đâu?
Hướng Vấn Thiên gật đầu đáp:
- Lệnh Hồ hiền đệ! Hiền đệ mạnh giỏi chứ?
Lệnh Hồ Xung không thấy Hướng Vân Thiên trả lời vào câu hỏi của mình liền hỏi tiếp:
- Nhậm cô nương sao không đến đây?
Hướng Vấn Thiên đáp:
- Chờ lát nữa sẽ hay!
Lệnh Hồ Xung đành trở về chỗ cũ.
Trên ngọn Kiến Tính có đến mấy ngàn người tụ tập mà vẫn yên lặng như tờ.
Cỗ kiệu lớn dừng lại.
Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn nhìn vào tấm rèm kiệu chờ Nhậm Ngã Hành bước ra.
Bỗng trong Vô Sắc am có tiếng cười đùa giỡn cợt vọng ra:
- Ngươi đứng dậy nhường chỗ cho ta.
Một người khác đáp:
- Anh em đừng có tranh nhau. Từ lớn chí nhỏ cứ theo lần lượt mà ngồi. Ðây là cỗ ghế Cửu Long bảo ủy.
Ðây là thanh âm Ðào Hoa Tiên và Ðào Chi Tiên.
Phương Chứng, Xung Hư, Lệnh Hồ Xung thấy vậy đều kinh hãi biến sắc. Không ai hiểu bọn Ðào Cốc lục tiên đã lần vào Vô Sắc am từ lúc nào mà đang tranh nhau ngồi lên cỗ Cửu Long bảo. Ai ngồi lâu trên cỗ ghế này là cơ quan phát động thuốc dẫn ra đến đống chất nổ thì làm thế nào?
Xung Hư hốt hoảng chạy vào trong am.
Lão lớn tiếng quát:
- Ðứng dậy ngay! Cỗ ghế này dành riêng cho Nhậm giáo chủ Triêu Dương thần giáo. Các vị không ai được ngồi.
Thanh âm Ðào Cốc lục tiên ở trong am lại vọng ra. Bọn họ thi nhau mỗi người một câu:
- Sao lại không ngồi được? Ta cứ ngồi xem sao?
- Ngươi đứng dậy đi nhường chỗ cho ta!
- Cỗ ghế này ngồi sướng lắm vừa êm vừa nẩy lên tựa hồ như ngồi lên đít một người béo ị.
- Ngươi ngồi lên đít người béo ị đấy ư?
Lệnh Hồ Xung biết rằng nếu Ðào Cốc lục tiên tranh nhau vào ghế Cửu Long mỗi người một lúc là khiến cho cơ quan phát động dẫn đống thuốc nổ hàng mấy vạn cân chôn dấu ở trong Vô Sắc am. Ðống thuốc đó mà nổ tung thì Triều Dương giáo cùng quần hào ba phái Thiếu Lâm, Võ Ðương, Hằng Sơn bị cháy thành tro hết. Ban đầu chàng muốn xông vào trong am để ngăn trở bọn họ nhưng không hiểu chàng nghĩ sao mà trong thâm tâm tựa hồ lại mong cho đống thuốc nổ tung.
Chàng nghĩ thầm trong bụng:
- Doanh Doanh đã chết rồi thì ta cũng chẳng sống làm chi nữa. Chỉ trong chớp mắt hết thảy mọi người đều chết sạch. Thế là hết chuyện.
Chàng liếc mắt nhìn ra bỗng chạm phải ánh mắt của Nghi Lâm. Cô đang chú ý nhìn chàng. Nhưng nhỡn quang cô vừa đụng vào tia mắt Lệnh Hồ Xung lập tức cô nhìn ra chỗ khác.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:
- Nghi Lâm tiểu sư muội cũng bị nổ tan không còn mảnh xương há chẳng đáng tiếc? Nhưng con người ta ai là không chết? Dù bữa nay mọi người đều bình yên nhưng sau đây một trăm năm thì ở trên ngọn Kiến Tính này bao nhiêu người bây giờ hiện ở đây khi đó cũng biến thành đống xương trắng rồi.
Lại nghe bọn Ðào Cốc lục tiên tiếp tục tranh nhau mỗi người nói một câu:
- Ngươi đã ngồi hai lần rồi mà ta chưa được ngồi lần nào.
- Lần đầu ta vừa ngồi vào đã bị kéo xuống, cái đó không kể. Trời ơi! Làm gì thế này?
- Ồ! Ta có một ý kiến là sáu anh em cùng ngồi vào một lúc thử xem có được không?
- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Nào ngồi cả vào đi! Ha ha!...
- Ngươi ngồi trước đi!
- Ngươi ngồi trước để ta ngồi lên trên!
- Người lớn phải ngồi trên, người nhỏ tuổi ngồi xuống dưới.
- Không được! Người lớn tuổi dĩ nhiên phải ngồi trước. Ai càng ít tuổi càng ngồi trên cao.
Phương Chứng đại sư thấy nguy cơ sắp xẩy ra trong khoảnh khắc mà không thể lấy lời khuyên giải bọn Ðào Cốc lục tiên được vì sợ làm tiết lộ cơ quan. Nhà sư liền đi lẹ vào điện lớn tiếng hô:
- Các vị quý khách ở ngoài không được làm huyên náo hoặc la lối om sòm.
Nhà sư nói câu sau cùng đã vận nội công tối cao vô thượng của phái Thiếu Lâm kêu bằng: "Kim cương thiền sư tử hống" đó là một luồng kình lực nội gia lại nhằm đúng vào Ðào Cốc lục tiên phun tới.
Xung Hư đạo trưởng cũng bị choáng óc cơ hồ té xỉu.
Ðào Cốc lục tiên đồng thời mê man bất tỉnh.
Xung Hư cả mừng, lão động thủ nhanh như gió kéo xác người trên ghế xuống rồi điểm huyệt vào bọn chúng lại lôi từng người xuống đặt vào gầm bàn thờ Ðức Quan Âm.
Lão lại lắng tai nghe bên chiếc ghế Cửu Long thì chưa thấy tiếng gì khác lạ, trong bụng mới mừng thầm nhưng cũng phải một phen hú vía trán toát mồ hôi. Nếu Phương Chứng chỉ chậm trong khoảnh khắc không hạ được bọn Ðào Cốc lục tiên để họ ngồi yên trên ghế thì trong giây lát bỗng thuốc nổ tung lên là mọi người đều chết hết.
Xung Hư cùng Phương Chứng sóng vai đi ra, đồng thanh nói:
- Mời Nhậm giáo chủ vào am dùng trà.
Tấm rèm kiệu vẫn không lay động, thủy chung trong kiệu vẫn không thấy động tĩnh gì.
Xung Hư đạo nhân tức giận nghĩ thầm:
- Lão ma đầu này làm phách dữ a? Phương Chứng cùng ta và Lệnh Hồ chưởng môn là ba người hiện nay có địa vị tôn cao trong võ lâm đứng đây chờ hắn bấy lâu mà hắn cũng không thèm ngó tới.
Giả tỷ trong chiếc ghế Cửu Long không bố trí cơ quan mai phục thì lão đã cầm trường kiếm xông lại khều rèm kiệu lên để cùng Nhậm Ngã Hành động thủ rồi.
Xung Hư nhắc lại một lượt nữa, trong kiệu vẫn không có tiếng người đáp.
Hướng Vân Thiên khom lưng ghé tai vào bên kiệu để nghe chỉ thị của người ngồi trong kiệu. Hắn gật đầu luôn mấy cái rồi đứng thẳng lên nói:
- Nhậm giáo chủ ở Triều Dương thần giáo nói là thấy Phương Chứng đại sư phái Thiếu Lâm và Xung Hư đạo trưởng phái Võ Ðương là hai bậc tiền bối trong võ lâm đứng chờ ở đây thật lấy làm áy náy không dám nhận cuộc tham kiến của hai vị. Ðể sau này Nhậm giáo chủ sẽ thân hành đến chùa Thiếu Lâm và núi Võ Ðương xin chịu tội.
Phương Chứng và Xung Hư đều hắng dặng một tiếng. Hai vị cùng biết rằng lời nói của Nhậm Ngã Hành tuy ra chiều rất khiêm cung mà trên thực tế thì hắn có ý nói là ngày sau sẽ lên quét sạch phái Thiếu Lâm và phái Võ Ðương.
Hướng Vấn Thiên lại nói:
- Nhậm giáo chủ nói là bữa nay ngài lên núi Hằng Sơn chỉ vì muốn có cuộc tương hội với Lệnh Hồ chưởng môn. Hơn nữa giáo chủ xin mời một mình Lệnh Hồ chưởng môn vào trong am để ra mắt.
Hướng Vân Thiên nói rồi giơ tay ra hiệu.
Lập tức mười sáu tên kiệu phu khiêng thẳng vào am và đạt kiệu xuống trước Quan Âm đường.
Hướng Vân Thiên và Lục Trúc Ông cũng theo kiệu tiến vào. Nhưng hắn lại cùng bọn kiệu phu lùi ra ngay. Thế là trong am chỉ còn lại một kiệu mà thôi.
Xung Hư bụng bảo dạ:
- Vụ này tất có điều chi ngoắt nghéo. Không hiểu trong kiệu họ bố trí cơ quan gì?
Lão đưa mắt nhìn Phương Chứng và Lệnh Hồ Xung.
Phương Chứng là người tâm địa chất phác không tài ứng biến, lão không biết làm thế nào cho phải, nét mặt lộ vẻ bâng khuâng.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Nhậm giáo chủ đã muốn ra mắt một mình vãn bối vậy xin hai vị chờ ở đây một chút!
Xung Hư khẽ nói:
- Lệnh Hồ huynh đệ hãy coi chừng!
Lệnh Hồ Xung gật đầu rảo bước tiến vào trong am.
Vô Sắc am là một căn nhà ngói nhỏ, trong quan âm đường nếy có người nói rõ là người đứng ngoài cũng nghe tiếng.
Bỗng thấy Lệnh Hồ Xung nói:
- Vãn bối là Lệnh Hồ Xung xin bái kiến Nhậm giáo chủ!
Chương trước | Chương sau