Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 116 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 214 - Lênh Hồ Xung lạc mất người yêu

↓↓
Lão già kia hằn học nói:


- Người coi kiếm pháp này là trong lòng có ý không tử tế rồi.


Hắn tử trung niên tay nắm đốc kiếm nói:


- Chưởng môn Ngũ nhạc phái là Nhạc tiên sinh đã có thịnh tình cho bọn tại hạ vào đây coi kiếm pháp khắc trên vách đá, không hạn định chỗ nào được coi hay chỗ nào không được coi cả.

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão già nói:


- Ngươi đã có chuyện mưu đồ bất lợi cho phái Tung Sơn ta thì không thể dung ngươi được.


Hán tử trung niên cãi:


- Năm phái đã hợp nhất, hiện giờ chỉ có Ngũ nhạc phái, làm gì còn phái Tung Sơn nữa? Nếu năm phái không hợp nhất thì Nhạc tiên sinh đã chẳng cho vào trong thạch động núi Hoa Sơn này để coi kiếm pháp.


Hán tử nói câu này khiến lão già kia tắc họng không biết nói sao.


Một tên đệ tử phái Tung Sơn đột nhiên vươn tay ra nắm lấy sau vai hán tử đẩy mạnh một cái, đồng thời quát lớn:


- Ngươi lém miệng vừa chứ!


Hán tử trung niên xoay tay lại nắm lấy cổ tay gã hất ra ngoài.


Tên đệ tử phái Tung Sơn loạng choạng người đi mấy cái rồi ngã lăn ra.


Giữa lúc ấy trong phái Thái Sơn đột nhiên có người lớn tiếng quát:


- Ngươi là ai? Sao ngươi dám ăn mặc theo phục sắc của phái Thái Sơn ta trà trộn vào đây để coi lén Thái Sơn kiếm pháp?


Bỗng thấy một thiếu niên mình mặc phục sắc của phái Thái Sơn chạy vội ra ngoài.


Bên cửa động, một người chạy ra quát:


- Ðứng lại! Ngươi là ai mà dám đến đây quấy rối?


Người gác cửa liền thò tay trái ra đâm vào mắt gã.


Thiếu niên vội lùi lại một bước.


Tay mặt người gác cửa phóng ra nhanh như gió lại nhằm đâm vào mắt thiếu niên. Thanh trường kiếm của thiếu niên đã phóng ra ngoài khó bề đỡ gạt, gã đành lùi lại một bước.


Người gác cửa vung cước quét ngang một cái. Thiếu niên nhẩy vọt lên để tránh.


Bỗng nghe đánh binh một tiếng. Trước ngực gã bị trúng chưởng miệng thổ máu tươi.


Hai tên đệ tử phái Thái Sơn ở phía sau liền bắt lấy gã.


Lúc này bốn tên môn đồ phái Tung Sơn đang bao vây hán tử trung niên. Bốn thanh trường kiếm lóe lên đâm ra.


Kiếm pháp của hán tử trung niên rất lợi hại nhưng hiển nhiên hắn không phải là người trong Ngũ nhạc kiếm phái.


Mấy tên đệ tử đứng bên hô lên:


- Hắn không phải là người trong Ngũ nhạc kiếm phái. Hắn là gian tế trà trộn vào đây. Hai chỗ xảy cuộc đánh nhau khiến cho trong sơn động đang tịch mịch biến thành đại loạn.


Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:


- Ta nhân lúc náo loạn này mà đi kiếm Mạc Ðại sư bá.


Chàng liền né mình chạy vào đường hầm nhưng mới đu được mấy bước chợt nghe những tiếng ầm ầm như trời long đất lở.


Mọi người đều bật tiếng la hoảng.


Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, vội quay trở lại thì thấy cửa sơn động đất đá rớt xuống tới tấp. Trong động bụi đất tung bay. Chàng đành bỏ việc đi kiếm Mạc Ðại tiên sinh hốt hoảng trở ra kiếm Doanh Doanh.


Nhưng lúc này mọi người đang chạy đi chạy lại tới tấp đao kiếm vung lên loạn xà ngầu mà trước mặt lại cát bụi mờ mịt, chàng không trông rõ Doanh Doanh ở chỗ nào.


Lệnh Hồ Xung liền chen lấn vào giữa đám đông để chạy ra.


Ba lần chàng phải né mình tránh đao kiếm không biết từ đâu phóng tới.


Lệnh Hồ Xung chạy ra đến cửa động bất giác la thất thanh:


- Thôi chết rồi!


Chàng ngó thấy một khối đá nặng tới vài vạn cân đã vít chặt cửa động.


Trong lúc hoang mang chàng nhìn thấy thế tưởng chừng không còn lối ra vào nữa.


Chàng liền lớn tiếng gọi:


- Doanh Doanh! Doanh Doanh!


Chàng nghe văng vẳng như có tiếng Doanh Doanh đáp lại mà thanh âm tựa hồ ở giữa đường hầm. Vì hơn hàng trăm người la ó kêu gào nên không tài nào nghe rõ được.


Lệnh Hồ Xung tự hỏi:


- Tại sao Doanh Doanh lại vào đến cửa đường hầm?


Chàng xoay chuyển ý nghĩ liền tỉnh ngộ ngay, miệng lẩm bẩm:


- Phải rồi! Vì khối đá lớn này trút xuống. Doanh Doanh đứng chờ ta ở cửa động nàng không tự mình trốn đi mà còn nghĩ đến ta. Ta ở cửa đường hầm xông ra kiếm nàng thì nàng lại xông vào cửa đường hầm kiếm ta.


Chàng liền trở gót chạy vào cửa đường hầm.


Trước trong động có đến hơn hai chục ngọn đuốc thắp sáng trưng nhưng từ lúc khối đá lớn tụt xuống bít cửa động mọi người náo loạn cả lên. Người thì vứt đuốc đi, lại có những bó đuốc đổ xuống tắt ngấm. Số đuốc còn cháy không được một nửa mà trong động lại bụi đất mịt mù trông chỉ thấy một mầu vàng khè. Tai nghe tiếng la hoảng:


- Cửa động bị vít chặt rồi! Cửa động bị vít chặt rồi!


Có người tức giận la:


- Ðây là âm mưu của tên gian tặc Nhạc Bất Quần!


Người khác thóa mạ:


- Phải đấy! Quân gian tặc lừa gạt chúng ta bảo vào đây coi kiếm pháp con mẹ nó...


Mấy chục người nhất tề động thủ đẩy khối đá lớn. Nhưng khối đá này nặng bằng một trái núi nhỏ nên dù mấy chục người vận hết nội lực ra đẩy cũng không xê xích được chút nào.


Lại có người lớn tiếng la:


- Mau mau theo đường địa đạo mà ra!


Nhiều người đã nghĩ tới điểm này từ trước họ chen lấn xô đẩy nhau đứng chặt như nêm cối ở cửa đường hầm.


Nguyên đường hầm này ngày trước Ðại Lực thần mà ở Ma giáo dùng búa lớn khoét đường hầm chỉ lọt một người mà bây giờ hơn hai chục người chen nhau thì còn tiến vào thế nào được?


Giữa lúc náo loạn lại hơn chục ngọn đuốc nữa bị tắt trụi.


Trong đám đông hai đại hán cố sức chen lấn những người bên cạnh xông vào đường cửa hầm. Hai người sóng vai tiến về phía trước nhưng cửa đường hầm chật quá đụng vào vách đá đánh sầm một tiếng không sao tiến vào được.


Ðại hán mé hữu vung tay trái một cái, đại hán mé tả rú lên một tiếng thê thảm. Trước ngực gã bị một lưỡi trủy thủ đâm vào.


Ðại hán mé hữu tiện tay đẩy xác đại hán bị đâm ra rồi chuồn vào đường hầm.


Còn bao nhiêu người nữa xô đẩy nhau đều muốn xông vào.


Nên biết cửa ngoài sơn động đã bị tảng đá lớn vít chặt trừ đường hầm không còn lối nào ra được.


Trên vách sơn động tuy khắc toàn những chiêu thức võ công thượng thừa nhưng nếu người bị hãm chết ở trong sơn động thì dù võ công tinh diệu đến đâu cũng bằng vô ích.


Bỗng có tiếng người la hoảng:


- Xương người chết! Xương người chết!


Rồi một bàn tay giơ cao một chiếc xương đùi người chết lên.


Dưới ánh lửa vàng khè leo lét, tình trạng âm thầm này càng khiến cho người ta phải ớn da gà.


Lệnh Hồ Xung không tìm thấy Doanh Doanh đang bồn chồn trong dạ, chàng nghe tiếng người la hoảng thì biết ngay đó là hài cốt của bọn trưởng lão Ma giáo ngày trước. Trong đầu óc chàng bỗng lóe lên một ý nghĩ:


- Mười vị trưởng lão Ma giáo đều là những tay bản lãnh thần sầu quỷ khóc còn bị ám toán vùi xác ở đây, vậy bữa nay ta cùng Doanh Doanh chẳng chắc có gì thoát nạn được không. Nếu quả sư phụ ta đã sắp đặt vụ này thì thật là tàn nhẫn.


Chàng thấy mọi người ở cửa đường hầm xô đẩy nhau đang cơn nóng nẩy lòng chàng đột nhiên nổi sát khí nghĩ thầm:


- Bọn này làm trở ngại chân tay ta, ta phải giết hết đi mới có thể cùng Doanh Doanh thoát thân một cách ung dung được.


Tay cầm đốc kiếm toan rút ra để giết người bỗng một thiếu niên quờ quạng níu lấy tóc mình, toàn thân gã run bần bật, mặt gã xám như tro tàn. Hiển nhiên gã khiếp sợ đến cùng cực.


Lệnh Hồ Xung lại nảy lòng thương xót bụng bảo dạ:


- Gã cũng như ta đều bị người ám toán, vậy gã là bạn hữu của ta, ta nghĩ tình đồng hội đồng thuyền giúp nhau còn chưa được lẽ nào lại giết gã để tiết hận?


Thanh trường kiếm của chàng đã rút ra khỏi vỏ chừng một thước chàng lại tra vào vỏ đánh cách một tiếng.


Bỗng nghe hơn hai chục người mỗi người la một câu:


- Tiến vào lẹ đi!


- Sao lại không nhúc nhích chút nào?


- Không vào được hay sao?


- Lôi hắn ra đi!


Bỗng chàng ngó thấy một đại hán ở cửa đường hầm chui vào rồi mà hai chân ở còn ở ngoài tựa hồ bị nghẽn đường. Nhưng đại hán cũng không chịu lui ra.


Hai người đứng đó liền cúi xuống mỗi người cầm một chân đại hán kéo mạnh một cái.


Ðột nhiên mấy chục người đồng thanh bật tiếng la hoảng.


Nguyên hai người kéo ra một cái xác không đầu. Máu tươi ở cổ tuôn ra ồng ộc. Thủ cấp đại hán dĩ nhiên đã bị người đứng trong đường hầm cắt đứt rồi.


Giữa lúc ấy Lệnh Hồ Xung bỗng nhìn thấy trong góc sơn động có một người ngồi dưới đất. Dưới ánh lửa lờ mờ coi phảng phất như Doanh Doanh.


Lệnh Hồ Xung mừng quá muốn chạy tới nơi ngay nhưng vừa cất bước liền đụng phải đám đông. Chàng cố sức chen lấn nhưng lúc này quần hào đã thành một đám loạn xà ngầu chẳng khác gì đàn nhặng xanh đâm bổ quáng quàng, người thì vung kiếm lên chém bừa bãi, người lại đấm ngực kêu trời. Có đám đánh nhau túi bụi, có người chạy lui chạy tới.


Lệnh Hồ Xung vừa khoa chân bước thì hai chân bỗng bị một người ôm lấy chằng chằng. Chàng vung tay đánh một chưởng vào đầu người này thì họ rú lên một tiếng thê thảm mà vẫn không chịu buông tay.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bốn mùa 1881

Bốn mùa 1881

Nằm trằn trọc mãi không thể ngủ nổi, nàng mở vali tìm vỉ thuốc, thời gian gần đây

29-06-2016
Chồng của chị tôi

Chồng của chị tôi

"Anh hai mày thanh thản trong cuộc sống đầy ắp bon chen này, lắm lúc cũng hay." *** Ở

24-06-2016
Tiếng nói của mẹ

Tiếng nói của mẹ

Nước mắt tôi cứ trào ra không thể ngăn lại được, nhỏ nhẹ nói: "An An! Ngoan nào,

29-06-2016
Ngốc này, anh yêu em

Ngốc này, anh yêu em

Ở bên cậu ấy, nhỏ thấy vui vẻ, bình yên và rất thú vị, nó giống như cảm giác khi

24-06-2016
Có vợ thật là tuyệt!

Có vợ thật là tuyệt!

Trời, hết chịu nổi, đúng là đồ đàn bà, có váy mà mặc là tốt rồi, lại còn đòi

30-06-2016
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương

Pair of Vintage Old School Fru