Lệnh Hồ Xung nghe tới đây suýt nữa bật cười.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chàng nghĩ thầm trong bụng:
- Cô tiểu sư muội này tính nết còn trẻ con quá! Thật chẳng khác chi đứa con nít nhà người ta.
Nghi Lâm lại nói:
- Mấy bữa nay hai vị sư tỷ Nghi Hòa và Nghi Thanh đốc thúc tiểu ni luyện kiếm. Tần Quyên tiểu sư muội cho tiểu ni hay là y có nghe nói mấy vị sư tỷ thương nghị ai cũng bảo rồi đây Lệnh Hồ đại ca nhất quyết không làm chưởng môn phái Hằng Sơn nữa. Nhạc Bất Quần có mối đại thù hạ sát sư phụ, phái Hằng Sơn dĩ nhiên chẳng thể hợp vào với Ngũ nhạc phái để tôn thờ lão làm chưởng môn cho quần đệ tử phái này được. Vì thế mà các vị bảo tiểu ni lên làm chưởng môn. Á bà bà ơi! Tần Quyên tiểu sư muội nói vậy song tiểu ni không thể tin được, nhưng Tần Quyên lại thề rằng y không nói dối. Y còn bảo trong những vị sư tỷ ở phái Hằng Sơn thì bọn ni cô vào hàng chữ Nghi được Lệnh Hồ đại ca coi trọng hơn cả, nếu tiểu ni lên làm chưởng môn tất nhiên rất vừa lòng đại ca nên bọn họ ngấm ngầm tiến cử tiểu ni cũng là theo ý Lệnh Hồ đại ca.
Nghi Lâm ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Các vị sư tỷ mong cho tiểu ni mau luyện thành kiếm thuật để giết Nhạc Bất Quần. Khi ấy tiểu ni lên làm chưởng môn phái Hằng Sơn thì không còn ai có điều dị nghị nữa. Ðó là những lời mà Tần Quyên giải thích cho tiểu ni nghe nên tiểu ni mới tin được vài phần. Nhưng chức chưởng môn phái Hằng Sơn giao cho tiểu ni làm thế nào được? Kiếm pháp của tiểu ni dù có luyện tới mười năm cũng không thể bằng các vị sư tỷ Nghi Hòa, Nghi Thanh được còn nói tới việc muốn hạ sát Nhạc Bất Quần thì nhất định tiểu ni chẳng bao giờ làm nổi. Á bà bà ơi! Không biết tiểu ni làm thế nào cho phải?
Lệnh Hồ Xung nghe Nghi Lâm nói tới đây mới tỉnh ngộ nghĩ thầm:
- Té ra bọn Nghi Hòa, Nghi Thanh sở dĩ đôn đốc Nghi Lâm luyện kiếm gấp rút không kể ngày đêm là cốt để nàng lên cầm quyền chưởng môn thay ta. Chỗ dụng tâm của họ cực nhọc như vậy cũng chỉ vì có hậu ý với ta mà ra.
Nghi Lâm buồn rầu nói tiếp:
- Á bà bà ơi! Tiểu ni thường nói với bà bà là tiểu ni ngày đêm nhớ tới Lệnh Hồ đại ca. Cả lúc nằm ngủ cũng mơ thấy y. Tiểu ni nhớ tới y vì y cứu mạng cho tiểu ni mà không nghĩ đến sống chết. Tiểu ni lại nghĩ tới khi y bị thương tiểu ni bồng y mà chạy, ngoài ra tiểu ni còn nhớ lại những lúc cùng y trò chuyện vui cười cùng những khi y bảo tiểu ni kể chuyện cổ tích cho y nghe. Nhất là hôm ở viện Quần Ngọc thuộc huyện Hành Sơn tiểu ni cùng y... ngủ chung một giường đắp chung một chăn...
Nàng thở dài nói tiếp:
- Á bà bà ơi! Tiểu ni biết rõ bà bà không nghe thấy gì nên mới nói rõ những câu chuyện này mà không sợ mắc cỡ nếu cứ để nó chứa chất trong lòng tiểu ni hết ngày này sang ngày khác thì không chừng tiểu ni đến phải phát điên mất. Tiểu ni có nói ra được với bà bà hay khẽ gọi đến tên Lệnh Hồ đại ca thì nỗi uất ức trong lòng mới vơi đi được một vài phần và tâm thần cảm thấy nhẹ nhàng một chút.
Nàng ngừng lại thở hơi rồi khẽ cất tiếng gọi:
- Lệnh Hồ đại ca! Lệnh Hồ đại ca!
Nàng gọi hai câu này đầy vẻ quyến luyến tỏ ra nàng tương tư chàng đến ghi lòng tạc dạ.
Lệnh Hồ Xung nghe nàng gọi không khỏi chấn động tâm thần. Chàng biết cô tiểu sư muội này đối với chàng rất tử tế nhưng chàng cũng không ngờ nàng lại có mối thâm tình tha thiết đến thế. Mối tình này khiến chàng không khỏi kinh tâm động phách.
Lệnh Hồ Xung cầm lòng không đậu than thầm trong bụng:
- Giả tỷ trong lòng ta chưa có hình ảnh Doanh Doanh thì chẳng khi nào ta nỡ phụ tình mà không lấy cô tiểu sư muội này. Nàng đối với ta bằng một mối tình thâm trọng như vậy ta biết làm thế nào được? Lệnh Hồ Xung hỡi Lệnh Hồ Xung! Ngươi lấy chi để đền đáp mối tình nồng nhiệt của Nghi Lâm tiểu sư muội?
Nghi Lâm khẽ buông tiếng thở dài nói tiếp:
- Á bà bà ơi! Gia gia không hiểu lòng tiểu ni! Các vị sư tỷ Nghi Hòa, nghi Thanh cũng đều không hiểu lòng tiểu ni! Tiểu ni nghĩ tới Lệnh Hồ đại ca mà dạ bồn chồn chẳng lúc nào khuây. Tiểu ni cũng biết rằng mình không nên có những ý nghĩ này. Một người đàn bà con gái đã gửi mình vào chốn không môn, xuất gia tu hành thì đâu có thể đêm ngày lúc nào cũng nghĩ tới một chàng trai được? Huống chi chàng trai này lại là chưởng môn bản phái. Hằng ngày tiểu ni ngấm ngầm cầu khẩn Quan Thế Âm Bồ Tát ám trợ cho tinh thần mình quên được Lệnh Hồ đại ca.
Nàng ngừng lại một chút hít một hơi chân khí nói tiếp:
- Sáng sớm tiểu ni gõ mõ tụng kinh chiều hôm lại gõ mõ tụng kinh. Trong kinh nói kẻ tu hành phải khám phá ra bài chữ sắc không ở thế gian. Phải mặt ngọc da ngà, hồng nhan tuổi trẻ, tối hậu cung biên thành đống xương trắng. Vinh hoa phú quý vui thú ngày đêm cũng chỉ là một trường xuân mộng. Lời kinh đã dạy dĩ nhiên rất đúng nhưng tiểu ni không biết làm thế nào? Giả tỷ sư phụ còn sống ở thế gian thì tiểu ni cầu xin lão nhân gia chỉ điểm cho con đường sáng sủa. Sáng sớm hôm nay tiểu ni niệm kinh cầu đức Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn thì trong lòng tiểu ni chợt nhớ tới Lệnh Hồ đại ca liền cầu đức Bồ Tát bảo vệ cho y tai qua nạn khỏi, gặp dữ hóa lành, cùng ám trợ y cùng Nhậm đại tiểu thư nên duyên Tần Tấn, vẹn đạo xướng tùy cho đến thuở răng long đầu bạc suốt đời hưởng thú thanh nhàn. Tiểu ni chỉ mong Lệnh Hồ đại ca sung sướng suốt đời là hay lắm rồi. Tiểu ni lại nghĩ tới mình cầu đức Bồ Tát hết điều nọ đến điều kia cũng thật phiền, không hiểu đức Bồ Tát ưng cho điều gì? Từ nay trở đi tiểu ni chỉ cầu đức Bồ Tát bảo trợ cho Lệnh Hồ đại ca một đời tiêu giao nhàn nhã. Bản tính đại ca chỉ ưa mùi khoái lạc thảnh thơi không muốn có điều chi ràng buộc vậy mong Nhậm đại tiểu thư đừng câu thúc y.
Nghi Lâm nói bằng một giọng rất thành khẩn. Nàng hết lòng hết ý mong cho Lệnh Hồ Xung được khoái lạc ung dung.
Ðoạn nàng kéo tay áo Lệnh Hồ Xung ngưng đầu trông vừng trăng tỏ rồi nói:
- Tiểu ni phải về am còn bà bà cũng về chùa nghỉ đi thôi.
Nàng lấy trong bọc ra hai tấm bánh bao nhét vào tay Lệnh Hồ Xung nói:
- Á bà bà! Tiểu ni đem món này tặng cho bà bà, bây giờ tiểu ni xin cáo từ.
Nghi Lâm dứt lời đứng dậy.
Bỗng nàng nhìn thẳng vào mặt Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Á bà bà ơi sao bữa nay bà bà lại không nhìn tiểu ni mà ngoảnh mặt nhìn ra chỗ khác? Phải chăng trong tâm bà bà có điều chi không được thảnh thơi?
Nghi Lâm chờ một lúc không thấy Lệnh Hồ Xung trả lời nàng nói như để mình nghe:
- Bà bà có nghe thấy gì đâu mà ta cứ hỏi hoài mới thật là ngu xuẩn.
Ðoạn nàng từ từ cất bước.
Lệnh Hồ Xung ngồi trên hòn đá ngẩn ngơ nhìn bóng sau lưng Nghi Lâm cho tới khi nàng mất hút vào trong bóng tối. Chàng bần thần ôn lại những lời mà Nghi Lâm vừa nói cho chàng nghe. Lần lần từng câu một lướt qua trong đầu óc chàng. Bất giác chàng thuộn mặt ra. Lòng chàng ôm một mối tư tưởng bâng khuâng như buồn rầu như hối hận lại như luyến tiếc. Chính chàng cũng không phân tích được hiện giờ chàng đang nghĩ gì.
Lệnh Hồ Xung ngơ ngẩn xuất thần không biết bao nhiêu lâu.
Bỗng chàng quay lại nhìn xuống dòng nước trong vắt trong khe suối.
Bất giác chàng giật mình kinh hãi vì dưới nước hiện ra hai bóng người sóng vai mà ngồi trên một phiến đá lộn đầu xuống.
Lệnh Hồ Xung tưởng mình hoa mắt chàng định thần nhìn kỹ lại thì rõ ràng là hai bóng người chứ không phải một.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng lưng chàng toát mồ hôi lạnh ngắt. Chàng sợ quá đến nỗi không dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Chương trước | Chương sau