The Soda Pop
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 17 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 204 - Trong khách điếm vắng nghe tin dữ

↓↓
Lệnh Hồ Xung nghe Doanh Doanh giải thích như vậy chàng lắc đầu đáp:


- Câu chuyện này khó nói lắm! Chúng ta không thể biết được lòng dạ con người. Nhạc tiểu sư muội thủy chung vẫn giữ mối thâm tình với Lâm Bình Chi. Nàng đã biết gã cố gia tâm hại mà vẫn bào chữa cho gã, không nỡ để gã gặp tai vạ.


Doanh Doanh tự nhủ:


- Xung lang nói vậy quả đúng với tâm lý Nhạc Linh San. Trông người lại ngắm vào ta. Bất luận chàng đối với ta thế nào ta cũng thủy chung một lòng một dạ với chàng.

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lệnh Hồ Xung ở lại hang núi dưỡng thương hơn mười ngày. Cả vết thương mới đây gây ra bởi mũi kiếm Nhạc Bất Quần mười phần cũng đã khỏi được đến bảy tám. Những mánh cỏ xanh trên mồ Nhạc Linh San đã mọc cao.


Lệnh Hồ Xung ra làm lễ trước hai ngôi mộ của Nhạc phu nhân và Nhạc Linh San rồi cùng Doanh Doanh rời khỏi sơn động.


Nơi đây vẫn còn ở trong địa phận tỉnh Hà Nam.


Ðể người ngoài không nhận ra mình, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh lại dùng lối hóa trang. Chàng biến thành một nông dân còn nàng giả làm một cô thôn nữ.


Lệnh Hồ Xung sực nhớ tới bọn nữ đệ tử phái Hằng Sơn liền hỏi:


- Bây giờ trước tiên chúng ta hãy lên núi Hằng Sơn truyền chức chưởng môn cho Nghi Thanh để từ nay mình khỏi bận tâm về họ nữa. Sau đó chúng ta tìm nơi thâm sơn cùng cốc hoặc góc biển ven trời để ẩn cư, không len lỏi vào chốn giang hồ thù hận nữa.


Doanh Doanh hỏi:


- Xung lang định đối xử với Lâm Bình Chi bằng cách nào để giữ lời hứa với cô tiểu sư muội đã quá cố?


Lệnh Hồ Xung gãi đầu đáp:


- Vụ này thật khiến cho tiểu huynh phải điên đầu. Doanh muội đừng nhắc tới là hơn.


Tiểu huynh sẽ tùy cơ hành động.


Doanh Doanh mỉm cười không nói nữa.


Hai người mướn một cỗ xe lớn nhằm phía Bắc mà tiến.


Một hôm đến địa giới tỉnh Tây Sơn, còn cách núi Hằng Sơn chừng bảy tám ngày đường, trời tối thì hai người vừa đến trấn Thanh Bình liền vào ngủ trọ.


Dọc đường Doanh Doanh vẫn giữ tính cố chấp nhất định đòi Lệnh Hồ Xung phải trọ riêng trong một khách điếm, còn nàng ở một nơi khác chứ chẳng bao giờ trọ chung một phòng.


Lệnh Hồ Xung biết nàng sợ gặp người quen họ sẽ bàn tán xôn xao thì nghĩ thầm:


- Ta cùng nàng ở với nhau trong rừng sâu núi hiểm đã mấy chục ngày có ai nói ra nói vào thì đã nói rồi. Vả lại ngày sau ta cùng nàng nên đạo vợ chồng thì cần gì phải e ngại tiếng tăm.


Tuy chàng nghĩ vậy nhưng không dám thốt ra miệng. Chuyện này do nàng quyết định, chàng không thể trái ý được.


Thăng Bình là một thị trấn lớn ở miền Tấn Nam. Trong thị trấn này có nhiều khách sạn. Hai người lại vào trọ trong hai khách sạn riêng biệt.


Vào khoảng nửa đêm, Lệnh Hồ Xung đang ngủ chợt nghe có tiếng người nói rất nhỏ tranh luận với nhau.


Ở trong khách sạn thì nửa đêm và ban sáng có tiếng người ồn ào là chuyện thường. Lệnh Hồ Xung cũng không để ý nhưng đột nhiên một giọng nói ồm ồm nhắc tới ba chữ phái Hằng Sơn đến mấy lần khiến chàng đang mơ màng chợt tỉnh táo lại ngay, chú ý lắng tai nghe.


Người nói đây trọ ở phòng khách đối diện với phòng chàng và cách nhau một cái sân nhỏ.


Bọn người này nói chuyện với nhau rất khẽ nhưng võ công Lệnh Hồ Xung rất mực tinh thâm chàng đã chú ý là nghe rõ hết.


Bỗng thanh âm một phụ nữ đứng tuổi cất lên:


- Trước chúng ta đã có phen trú ngụ ở Hằng Sơn biệt viện lâu ngày thì thực ra chẳng khác gì người đồng môn trong phái này. Thế mà bữa nay chúng ta lại đi đánh phái Hằng Sơn thì đối với Lệnh Hồ công tử còn ra làm sao?


Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, lưng toát mồ hôi chàng tự nhủ:


- Bọn này đã ở trong biệt viện phái Hằng Sơn ư? Tại sao họ lại đến tấn công phái Hằng Sơn. Nhờ trời thương ta được nghe câu chuyện này không thì lỡ hết.


Tiếng người ồm ồm lại cất lên:


- Trương phu nhân! Các vị là đàn bà quả nhiên vẫn chưa thoát khỏi lý thuyết bà tổ bà má. Tuy chúng ta có ở biệt viện của phái Hằng Sơn một dạo thật nhưng mình không phải ni cô thì sao lại bảo là người dưới trướng phái họ? Chúng ta chẳng có mối liên quan gì với Lệnh Hồ Xung. Vì nể mặt Thánh cô nên phải trọng vọng y mà thôi. Nhưng mới đây y đã cưỡng gian và hạ sát Nhạc cô nương ở phái Hoa Sơn nghe đâu Thánh cô căm hận y lắm, không hỏi gì đến y nữa rồi.


Lệnh Hồ Xung nghe đến tên Trương phu nhân chợt nhớ tới bọn người mà chàng đã gặp lần đầu tiên ở bên sông Hoàng Hà. Bọn này có bảy người cả thảy. Ngoài trương phu nhân còn có Ðổng Bách song kỳ, Trường phát đầu đà Cừu Tùng Niên, Tây Bảo hòa thượng, Ngọc Linh chân nhân và Song xà ác khất Nghiêm Tam Tinh.


Bảy người này ngày trước vì muốn lấy được Tịch tà kiếm phổ đã vây đánh Dư Thương Hải chưởng môn phái Thanh Thành.


Sau đó bọn này lại đi theo Lệnh Hồ Xung đến tấn công chùa Thiếu Lâm và ở Hằng Sơn biệt viện với bọn quần hào Ma giáo. Người nói tiếng ồm ồm đó đúng là đầu đà Cừu Tùng Niên.


Trương phu nhân hỏi:


- Những lời đồn đại trên chốn giang hồ mười phần có đến chín là chuyện giả. Phái Hằng Sơn thiếu gì ni cô trẻ đẹp mà Lệnh Hồ công tử tuyệt không có hành động dâm tà. Vậy câu chuyện y cưỡng gian Nhạc cô nương chỉ là câu chuyện bày đặt để làm nhơ danh y mà thôi. Huống chi Thánh cô còn xinh đẹp gấp mười lần Nhạc cô nương đã đem lòng say mê công tử đến điên đảo thần hồn chẳng có lý nào công tử lại đi yêu thương kẻ khác. Những chuyện đồn đại vô lý này chỉ làm bẩn tai người nghe.


Cừu Tùng Niên cười đáp:


- Phu nhân là đàn bà thì hiểu lòng dạ đàn ông thế nào được. Bọn đàn ông chẳng biết có bao nhiêu nhân tình cho đủ. Có một người rồi họ lại tính kiếm người thứ hai. Dù Thánh cô có đẹp gấp trăm lần Nhạc Linh San cũng chẳng thể giữ Lệnh Hồ Xung khỏi chia xẻ mối tình với cô khác.


Trương phu nhân nghe Cừu Tùng Niên giải thích như vậy liền đáp:


- Cừu huynh muốn nói thế nào cũng được nhưng bảo ta đi giết bọn hạ thủ của Lệnh Hồ công tử thì ta không thể làm được.


Song xà ác khất Nghiêm Tam Tinh lên tiếng:


- Trương phu nhân không muốn làm thì bọn tại hạ không thể miễn cưỡng được, có điều phu nhân đừng quên rằng Nhạc tiên sinh đã tay cầm Hắc mộc lệnh bài của giáo chủ đủ rõ tiên sinh làm chưởng môn Ngũ nhạc phái mà cũng ngấm ngầm quy thuận Triêu Dương thần giáo rồi, tiên sinh có đến động chúng ta cũng là vâng lệnh của Nhậm giáo chủ.


Cừu Tùng Niên lại nói:


- Nhạc tiên sinh còn hứa lời sau khi thành công sẽ lấy Tịch tà kiếm phổ trao cho chúng ta. Ngoại hiệu tiên sinh là "Quân tử kiếm" từng nổi danh trên chốn giang hồ. Người ta thường nói "Quân tử hứa lời xem nặng bằng non", người khác nói ra còn phải giữ lời, huống chi Quân tử kiếm Nhạc Bất Quần lại không thủ tín ư? Nhạc tiên sinh phải vất vả mấy chục năm trời mới thành danh là Quân tử kiếm thì có khi nào tiên sinh lại bỏ nó một cách khinh xuất?


Trương phu nhân nghe hai người thuyết một hồi mụ trầm ngâm một lúc rồi đáp:


- Ðã vậy thì chúng ta cùng hưởng phước lành cùng chia hoạn nạn.


Sáu người kia liền bật tiếng hoan hô.


Ngọc Linh chân nhân nói:


- Trương phu nhân đã không có điều dị nghị là hay lắm rồi. Bất luận Lệnh Hồ Xung có cưỡng gian và hạ sát Nhạc cô nương hay không hoặc Thánh cô còn ưa hắn hay đã ruồng bỏ thì hắn cũng là một người có cảm tình với Triêu Dương thần giáo chẳng lẽ hắn dám chống lại Hắc mộc lệnh bài của giáo chủ? Chúng ta tiêu diệt phái Hằng Sơn hắn có trách thì trách giáo chủ và Nhạc tiên sinh chứ hắn trách ta thế nào được?


Cừu Tùng Niên nói:


- Nhạc tiên sinh bảo là đã lựa chọn kỹ càng rồi mới phái người lên nằm vùng trên núi Hằng Sơn chứ không phải cả bao nhiêu người trước đã trú ngụ trong Hằng Sơn biệt viện đều được sai khiến, mấy toán đi trước chắc hiện giờ lên núi Hằng Sơn rồi.


Tây Bảo hòa thượng nói:


- Dĩ nhiên là thế! Số người trú ngụ ở Hằng Sơn biệt viện có đến hàng ngàn nếu phái đi hết và sau này họ đều được truyền thụ Tịch tà kiếm pháp thì môn kiếm pháp đó còn chi ly kỳ nữa?


Ngọc Linh chân nhân nói:


- Không! Không phải thế đâu! Nhạc tiên sinh bảo sau khi xong việc chỉ truyền Tịch tà kiếm pháp cho bọn bảy người chúng ta và Hoạt bất lưu thủ Du Tấn. Ngoài tám người này tiên sinh không truyền thụ cho ai nữa. Vậy chúng ta nên kín chuyện nếu người nào cũng năn nỉ xin tiên sinh truyền thụ kiếm pháp thì tiên sinh khó nỗi khước từ.


Mọi người đồng thanh:


- Phải rồi! Phải rồi!


Trương phu nhân hỏi:


- Thằng cha Hoạt bất lưu thủ Du Tấn chỉ được cái mồm miệng lém lải mà sao Nhạc tiên sinh lại ưa hắn?


Ngọc Linh chân nhân đáp:


- Cái đó bần đạo cũng không rõ. Chắc là Du Tấn khéo nói làm vừa lòng tiên sinh, cũng có thể vì hắn đã lập được công trạng.


Bảy người tiếp tục nói chuyện nhưng chỉ là những mẩu vụn vặt không có gì quan hệ nữa. Bọn chúng đi đến chỗ ý hợp tâm đầu, câu chuyện mỗi lúc một thêm hứng thú. Chúng còn bảo nhau sau khi luyện thành môn Tịch tà kiếm pháp rồi sẽ liên thủ hợp lực tha hồ mà ngang dọc võ lâm.


Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm:


- Hiện giờ mới có một mình sư phụ ta hiểu Tịch tà kiếm pháp mà còn ghê gớm như vậy nếu bọn này luyện được kiếm pháp đó rồi đồng tâm hiệp lực thì thanh thế của chúng sẽ khủng khiếp không biết đến đâu đâu mà nói. Chúng tha hồ làm mưa làm gió trên chốn giang hồ.


Bọn bảy người về sau vừa nói chuyện vừa lớn tiếng hô hào điếm tiểu nhị lấy rượu thịt để chúng ăn uống cho tới sáng...


Lệnh Hồ Xung cũng không ngủ nữa, chàng tính thầm trong bụng:


- Bọn này nói là sư phụ ta tay cầm Hắc mộc lệnh bài điều động chúng trừ diệt phái Hằng Sơn là nghĩa làm sao? Chẳng lẽ mấy bữa nay lão nhân gia đã lên quy thuận Triều Dương thần giáo? Vụ này khó tin lắm.


Sau một lúc ngẫm nghĩ chàng lẩm bẩm:


- Ồ! Bọn Bảo Ðại Sở có đem theo Hắc mộc lệnh bài. Chắc chúng bị sư phụ ta hạ sát ở dọc đường chiếm lấy lệnh bài rồi. Lúc còn ở trong hang núi sư phụ ta bị bắt và bị sỉ nhục dĩ nhiên lão nhân gia căm phẫn đến cực điểm. Vụ này bọn Bảo Ðại Sở đã được mắt thấy tai nghe. Sư phụ ta một là muốn tiết hậu, hai là muốn bịt miệng chúng nên sau khi ra khỏi hang núi đã nghĩ cách giết cả bọn và chiếm lấy lệnh bài. Giả sử ta ở vào địa vị sư phụ cũng làm như vậy.


Rồi chàng tự hỏi:


- Vì lẽ gì sư phụ lại muốn hủy diệt phái Hằng Sơn?


Sau chàng tự nghĩ ra đáp án liền tự nhủ:


- Phải rồi! Ta là chưởng môn phái Hằng Sơn, lão nhân gia không địch lại ta, mối căm hờn không nơi phát tiết nên nhân khi ta bị thương chưa khỏi lão nhân gia dùng Hắc mộc lệnh bài, phái người đến tiêu diệt phái Hằng Sơn làm cho ta phải mất mặt. Mặt khác lão nhân gia bị Doanh Doanh bức bách phải uống Tam thi não thần đan. Từ đây trở đi suốt đời lão nhân gia bị kiềm chế về tay một cô bé, lúc nào cũng nơm nớp lo âu thì sống không còn sinh thú thà chết đi cho rảnh. Hơn nữa ái thê và ái nữ của lão nhân gia đều chết cả rồi, trên đời chẳng còn vướng víu gì nữa, chắc lão nhân gia định tàn sát phái Hằng Sơn một phen cho hả giận rồi tự vẫn mà chết để tránh khỏi cái nhục trường kỳ với Doanh Doanh.


Lệnh Hồ Xung đặt địa vị chàng vào chỗ Nhạc Bất Quần mà tính toán như vậy. Giả tỷ chàng gặp hoàn cảnh tương tự tất nhiên chàng làm thế.


Lệnh Hồ Xung trong lòng đã có thành kiến, chàng nghĩ tới đây trong lòng không khỏi nẩy ra mối đồng tình với Nhạc Bất Quần.


Chàng suy tính hồi lâu rồi tự nhủ:


- Nếu ta nói rõ vụ này với Doanh Doanh tất nàng nổi giận và không chịu đưa thuốc giải cho sư phụ. Bây giờ ta hãy đuổi hết bọn bàng môn tả đạo nằm vùng trên núi Hằng Sơn rồi sẽ tìm cách ứng phó với sư phụ.


Lệnh Hồ Xung lại nghĩ bụng:


- Theo lời những người này nói thì đã có một tốp đến trước núi Hằng Sơn để nằm vùng. Nhưng chắc chúng còn chờ những đoàn sau đến đông đủ rồi mới động thủ. Hiện giờ trên núi Hằng Sơn cũng chưa có gì nguy hiểm vậy sáng mai ta kiếm Doanh Doanh thương nghị cũng chưa muộn.


Chàng tính vậy rồi nghe bọn Cừu Tùng Niên, Trương phu nhân vừa ăn uống vừa cười nói nữa. Chàng lên giường nằm ngủ.


Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung tìm đến khách điếm Doanh Doanh ngủ trọ để cùng nàng dùng điểm tâm.


Chàng tự nhủ:


- Muốn cho sư phụ được an toàn thì hiện giờ ta không nên nói vụ này cho nàng biết. May ở chỗ bọn bàng môn tả đạo đều là thủ hạ của nàng nên chẳng ai dám có hành động trái ý nàng. Nàng không hiểu rõ đầu đuôi cũng chẳng có gì đáng ngại.


Chàng nghĩ vậy liền nói:


- Tiểu huynh cùng Doanh Doanh chưa làm lễ bái đường thành thân...


Chàng mới nói tới đây mà Doanh Doanh đã thẹn mặt đỏ bừng nàng tức giận hỏi:


- Ai cùng Xung lang bái đường thành thân?


Lệnh Hồ Xung cười đáp:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Gọt giũa yêu thương

Gọt giũa yêu thương

Có thể mọi người sẽ nghĩ rằng đó là một điều khó chấp nhận khi tình yêu xuất

29-06-2016
Khi hotgirl yêu

Khi hotgirl yêu

Anh có biết vì sao em lại yêu anh không? Vì anh không bao giờ hứa! *** 17h45'... Mở cửa

27-06-2016
Unfriend

Unfriend

Nó mỉm cười vì mình đã yêu một tình yêu không từng tồn tại, và đã cố trân trọng

24-06-2016
Ba năm...

Ba năm...

Tình yêu học trò chỉ là tương tư, nay thích một người, mai thích người khác. Nhưng

25-06-2016
Password của chồng

Password của chồng

Rồi em phát hiện ngón tay giữa của anh có cái nhẫn bạc khắc chữ T. Anh đeo nó bao

01-07-2016
Vũ cầu

Vũ cầu

Chị chui ra khỏi bụng mẹ trước em chỉ 5 phút. Nhưng chị đã hưởng hết vẻ đẹp

29-06-2016
Người tớ thích

Người tớ thích

Chiều nay tớ đang đi trên đường, từng cơn gió thổi đến làm mấy sợi tóc của tớ

23-06-2016