Nhạc Linh San không thấy Lâm Bình Chi nói gì nàng liền chậm rãi nói tiếp:
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tư khi ngươi lên núi Hoa Sơn giữa đôi ta hợp ý tâm đầu không bút nào tả xiết. ta chỉ vắng ngươi trong vòng khoảnh khắc là lòng ta lại băn khoăn tưởng nhớ muốn quên cũng không tài nào quên được. Ta đối với ngươi vẫn một lòng một dạ trước sao sau vậy vĩnh viễn quyết chẳng bao giờ biến cải.
Lâm Bình Chi nói:
- Té ra tâm tính ngươi và gia gia ngươi có chỗ bất đồng. Ngươi giống má má ngươi nhiều hơn.
Giọng nói gã có phần êm dịu, hiển nhiên tấm lòng chân thành của Nhạc Linh San đã khiến cho gã phải cảm động.
Hai người yên lặng dường như đang theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Hồi lâu Nhạc Linh San lại lên tiếng:
- Bình đệ! đối với gia gia ngươi đã có thành kiến sâu xa rồi vậy từ nay hai người ở với nhau một chỗ khó có thể đi đến chỗ hòa hảo được. Bây giờ ván đã đóng thuyền ta lấy ngươi rồi... ta... thế nào cũng phải theo ngươi. Chúng ta cần cao chạy xa bay tìm một nơi vắng vẻ để cùng nhau qua những ngày khoái hoạt.
Lâm Bình Chi cười lạt đáp:
- Ngươi nói có vẻ ngon lành lắm. Có biết đâu rằng ta đã giết Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong là một chuyện động trời thiên hạ còn ai không hiểu? Dĩ nhiên gia gia ngươi cũng biết ta đã học thành về môn Tịch tà kiếm pháp rồi khi nào lão còn chịu để ta sống ở nhân gian.
Nhạc Linh San thở dài nói:
- Bình đệ! về việc gia gia ta mưu đồ kiếm phổ của ngươi thì sự thực đâu còn đó ta chẳng hiểu thế nào mà biện bạch cho lão nhân gia. Còn điều ngươi cứ khăng khăng một mực nói là gia gia ta giết ngươi chỉ vì ngươi đã học Tịch tà kiếm pháp thì ta nghĩ rằng chẳng có lý nào thế được. Pho Tịch tà kiếm phổ là vật gia truyền của nhà ngươi thì ngươi học kiếm pháp đó là chuyện đương nhiên mà cũng là việc hợp đạo trời nữa, gia gia ta dù có phải là hạng người không hiểu tình lý thì cũng quyết chẳng thể nào vì chuyện đó mà hạ sát ngươi.
Lâm Bình Chi đáp:
- Ngươi nói vậy thì ra ngươi chẳng hiểu gia gia ngươi là con người thế nào, đồng thời chẳng biết Tịch tà kiếm phổ là cóc gì rồi.
Nhạc Linh San nói:
- Tuy ta một lòng sống chết với ngươi mà thật ra ta chẳng hiểu gì ráo.
Lâm Bình Chi nói:
- Phải rồi! Ngươi chẳng hiểu gì! Ngươi chẳng hiểu gì! Mà ngươi chẳng cần hiểu làm chi.
Gã nói tới đây âm thành ra chiều gay gắt trở lại.
Nhạc Linh San không cãi lẽ với gã nữa. Nàng giục:
- Chúng ta đi quách.
Lâm Bình Chi hỏi:
- Ði đâu?
Nhạc Linh San đáp:
- Ngươi muốn đi đâu ta cũng tới đó. Dù trên trời góc biển ta cũng theo ngươi.
Lâm Bình Chi hỏi:
- Ngươi nói thật chăng? Sau này bất luận gặp trường hợp nào cũng không hối hận chứ?
Nhạc Linh San đáp:
- Ta đã quyết tâm một lòng một dạ với ngươi và đã có chủ ý như vậy từ trước rồi khi nào lại còn hối hận? Cặp mắt ngươi bị thương chưa chắc không chữa được. Dù ngươi không khỏi mắt thì ta cũng vĩnh viễn phục thị ngươi cho đến lúc cả đôi bên cùng chết.
Nàng nói mấy câu này với cả tấm lòng thành nhiệt.
Doanh Doanh ngồi dưới ruộng kê nghe rõ cũng nẩy mối hảo cảm với Nhạc Linh San và hiểu nàng là một vị cô nương rất tốt. Chỉ vì lúc gặp điều bất hạnh nên hành vi của nàng không khỏi có chỗ lỗi lầm.
Lâm Bình Chi hắng dặng một tiếng dường như vẫn chưa tin.
Nhạc Linh San lại nói:
- Bình đệ trong lòng ngươi vẫn còn nghi ngờ ta. Vậy đêm nay ta... cái gì ta... cũng giao cho ngươi thì ngươi.... đến phải tin ta. Ðêm nay chúng ta... động phòng hoa chúc ngay ở đây. Chúng ta làm vợ chồng. Thật sự làm đôi vợ chồng... với dạ chân thành...
Tiếng nàng càng về sau càng nhỏ mãi đi rồi không nghe rõ nữa.
Lúc này Doanh Doanh rất bối rối nàng tự nhủ:
- Bây giờ mà ta nghe lỏm thì liệu còn làm người được nữa chăng?
Nàng liền từ từ cất bước đi xa ra, miệng mắng thầm:
- Vị cô nương họ Nhạc này thật là mặt dày, ai lại giữa đường cái quan mà tính chuyện.. tính chuyện xấu xa.
Bỗng nghe Lâm Bình Chi la lối om sòm. Thanh âm rất cục xúc.
Gã quát:
- Cút ra! Ðừng có sấn vào đây!
Doanh Doanh giật mình kinh hãi tự hỏi:
- Chuyện gì vậy? Gã họ Lâm sao lại hung hăng thế?
Tiếp theo nàng nghe tiếng Nhạc Linh San khóc thút thít.
Lâm Bình Chi lại quát:
- Ði đi! Ði cho xa! Chẳng thà ta để phụ thân ngươi giết ta chứ không muốn gần ngươi.
Nhạc Linh San vừa khóc vừa nói:
- Ngươi đem lòng khinh rẻ ta... đến cùng cực... nhưng ta đã có điều gì lầm lỗi?
Lâm Bình Chi lắp bắp:
- Ta... Ta...
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Ngươi... ngươi...
Rồi gã ngừng lại không nói nữa.
Nhạc Linh San hỏi:
- Ngươi còn điều chi cứ nói huỵch toẹt ra. Nếu ta quả có chỗ sai lầm hoặc ngươi oán hận gia gia ta không chịu lượng thứ thì cũng nói toạc ra. Ngươi bất tất phải động thủ lập tức ta vung kiếm tự vẫn.
Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ đánh soạt một cái.
Lâm Bình Chi nói:
- Ta... ta...
Sau một lúc gã thở dài nói tiếp:
- Không phải lỗi tại ngươi thực tình vì ta cũng chẳng ra gì.
Nhạc Linh San vẫn nức nở khóc. Nàng vừa thẹn vừa nóng nẩy vừa bực tức.
Lâm Bình Chi nói:
- Ðược rồi để ta nói cho ngươi rõ.
Nhạc Linh San vừa khóc vừa nói:
- Ngươi đánh hay ngươi giết ta cũng được nhưng để cho ta hoài nghi không hiểu rõ.
Lâm Bình Chi nói:
- Ngươi đã lấy tình chân thật đối đãi ta vậy ta chẳng dấu giếm ngươi làm chi nói rõ sự thật cho ngươi hay để từ nay ngươi khỏi bận tâm.
Nhạc Linh San hỏi dồn:
- Vì lẽ gì vậy? Vì lẽ gì vậy?
Lâm Bình Chi đáp:
- Ngươi đừng nóng nảy! Hãy lắng tai mà nghe! Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm ta là một môn kiếm pháp lừng danh võ lâm. Ðó là một điều ai cũng biết rồi. Dư Thương Hải và gia gia ngươi đều là chưởng môn một phái, nguyên họ đã sở trường về kiếm pháp rồi mà còn nghĩ trăm phương ngàn kế mưu đồ kiếm phổ của nhà ta. Gia gia ta võ công tầm thường để bọn họ khinh khi muốn làm gì thì làm vì không đủ lực kháng cự ngươi có biết tại sao?
Nhạc Linh San đáp:
- Hoặc giả bản tính công công không thích luyện võ có khi vì thể chất lão bạc nhược ngay từ thuở nhỏ không đủ tư cách luyện Tịch tà kiếm pháp. Ðâu có phải hễ là con em của những nhà thế gia trong võ lâm hết thảy đều võ công cao cường.
Lâm Bình Chi nói:
- Không phải thế đâu. Gia gia ta kiếm pháp tầm thường chỉ vì không học được đến nơi chứ không phải vì nội công kém cỏi. Lão gia có dạy Tịch tà kiếm pháp cho ta cũng sai trật từ đầu đến cuối.
Nhạc Linh San nói:
- Thế thì...! kỳ thiệt
Lâm Bình Chi hỏi:
- Một khi đã nói toạc ra thì chẳng có chi kỳ lạ nữa. Ngươi có biết tằng tổ ta Viễn Ðồ Công nguyên là người thế nào không?
Nhạc Linh San đáp:
- Ta không biết.
Lâm Bình Chi nói:
- Lão nhân gia nguyên là một nhà sư.
Nhạc Linh San nói:
- Té ra lão nhân gia là một nhà tu. Nhiều tay anh hùng trong võ lâm đã gây nên sự nghiệp oanh liệt một thời đến lúc tuổi già hiểu rõ thế tình xuất gia làm hòa thượng cũng là sự thường chứ có gì lạ?
Lâm Bình Chi nói:
- Tằng tổ ta không phải bán thế xuất gia. Trái lại lão nhân gia trước làm sư sau lại trở về hoàn tục.
Nhạc Linh San nói:
- Thiếu gì anh hùng hào kiệt thời thiếu niên đã làm hòa thượng. Ngay như đức Hoàng đế khai sáng ra cơ nghiệp nhà Minh là Minh thái tổ Chu Nguyên Chương thuở nhỏ đã làm hòa thượng ở chùa Hoàng Giác.
Chương trước | Chương sau