Nhạc Linh San hằn học hỏi lại:
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngươi hỏi đến ta làm chi?
Lâm Bình Chi liếc mắt nhìn quần đệ tử phái Hằng Sơn một cái buông tiếng cười lạt rồi hai chân thúc vào vế ngựa lao đi.
Doanh Doanh không ngờ Lâm Bình Chi lại tuyệt tình với người vợ mới cưới đến thế! Nàng ôn tồn nói:
- Lâm phu nhân! Phu nhân lên xe tiểu muội nằm nghỉ ngơi quách!
Nhạc Linh San nước mắt quấn quanh nhưng nàng ráng nhẫn nại cho khỏi trào ra nghẹn ngào đáp:
- Tại hạ... không đi! Cô nương... tại sao lại cứu tại hạ?
Doanh Doanh đáp:
- Chẳng phải tiểu muội đã cứu phu nhân mà là đại sư ca của phu nhân đã cứu đó.
Nhạc Linh San trong lòng tê tái nàng không nhẫn nại được nữa đành để nước mắt tuôn xối xả. Nàng ngập ngừng:
- Cô nương... cho tại hạ mượn một con ngựa được không?
Doanh Doanh đáp:
- Ðược chứ!
Nàng liền trở gót đi dắt một con ngựa đến.
Nhạc Linh San ngập ngừng:
- Ða tạ cô nương... cô thật là tốt phước.
Ðoạn nàng nhảy lên yên, bắt ngựa cho chạy về hướng Ðông tức là phía trái ngược với đường Lâm Bình Chi. Dường như để trở về núi Tung Sơn.
Dư Thương Hải thấy Nhạc Linh San lướt ngựa chạy qua bên mình cũng lấy làm quái lạ, nhưng chẳng hỏi gì đến.
Hắn nghĩ thầm trong bụng:
- Thằng tiểu súc sinh Lâm Bình Chi chắc còn trở lại giết ta. Gã muốn cho kỳ hết bọn đệ tử của ta rồi để ta còn trơ trọi một thân rồi sau hắn mới hạ thủ giết mình.
Trước tình cảnh bi thảm của Dư Thương Hải, Lệnh Hồ Xung không nỡ nhìn vào, chàng liền cất tiếng hô:
- Chúng ta đi thôi!
Gã đánh xe đáp:
- Xin tuân mệnh.
Gã quát một tiếng, vung roi lêm không cho nó bật lên tiếng lách cách.
Con lừa biết hiệu tung vó bước đi.
Lệnh Hồ Xung bỗng hừ một tiếng vì chàng thấy Nhạc Linh San đi chạy về phía Ðông mà xe lại chạy về phía Tây. Lòng chàng se lại nhưng chẳng thể bảo đánh xe quay lại về phía đông. Chàng vén rèm xe lên nhìn về phía sau nhưng Nhạc Linh San đã mất hút chẳng còn thấy bóng hồng đâu nữa. Trái tim chàng tưởng chừng như chìm hẳn xuống miệng lẩm bẩm:
- Tội nghiệp cho nàng, người đã bị thương lại tấm thân trơ trọi không người chiếu cố, chẳng biết làm thế nào cho được.
Bỗng nghe Nghi Lâm nói:
- Nhạc Linh San trở lại Tung Sơn đã có song thân cô ở đó trông nom cho rất là bình yên. Ðại sư ca bất tất phải quan tâm.
Lệnh Hồ Xung nghe cô nói vậy cũng hơi yên dạ đáp:
- Phải rồi!
Chàng nghĩ thầm trong bụng:
- Cô tiểu sư muội này thật tinh tế vô cùng. Bất cứ ta có tâm sự gì cô cũng đoán được.
Trưa hôm sau đoàn người đi đến một quán cơm nhỏ liền dừng lại để nghỉ ngơi ăn uống.
Thực ra quán cơm này không có chi đáng kể là một cái quán. Nó chỉ là một túp lều bên đường cái. Trong lều có đặt mấy cái bàn gỗ để bày đồ ăn uống bán cho người qua lại.
Quần đệ tử phái Hằng Sơn kéo đến đông quá, trong phạn điếm không đủ gạo cho bấy nhiêu người. May ở chỗ quần đệ tử phái Hằng Sơn đem theo đủ thứ nào gạo, nào chảo, nào bát đũa, chẳng thiếu thứ gì.
Mọi người liền khoét lò bên lều cỏ để bắc nồi thổi cơm.
Lệnh Hồ Xung ngồi trong xe lớn chẳng được bao lâu, lòng buồn rười rượi. Nhờ có thuốc trị thương của phái Hằng Sơn rất là thần diệu trong uống ngoài thoa. Thương thế của chàng đã đỡ nhiều.
Nghi Lâm và Nghi Thanh thấy Lệnh Hồ Xung nét mặt âu sầu liền đỡ chàng xuống xe dìu vào trong lều cỏ để nghỉ ngơi.
Lệnh Hồ Xung đăm đăm nhìn về phía Ðông.
Chàng tự hỏi:
- Không hiểu Nhạc tiểu sư muội còn trở lại đây nữa không?
Bỗng thấy trên đường cái cát bụi tung bay.
Một đoàn người đang từ phía Ðông kéo tới. Chính là bọn Dư Thương Hải.
Bọn người phái Thanh Thành đến ngoài đầu cỏ cũng dừng lại để thổi cơm ăn.
Dư Thương Hải nét mặt buồn thiu vào ngồi bên một cái bàn gỗ ngơ ngẩn xuất thần.
Hắn lẳng lặng không nói nửa lời.
Hiển nhiên hắn tự biết số mạng mình đã tiền định như vậy. Hắn chẳng cần né tránh bọn người phái Hằng Sơn hay úy kỵ điều chi nữa. Thật đúng với câu "Ngoài cái chết chẳng còn việc gì trọng đại hơn". Bất luận phái Hằng Sơn muốn coi cái chết thê thảm của hắn đến mực nào hắn cũng không cần để ý.
Dư Thương Hải vào ngồi trong liều chưa được mấy chốc thì quả nhiên về mé tây có tiếng vó ngựa vọng lại.
Một người kỵ mã từ từ tiến tới.
Người cưỡi trên lưng ngựa mặc áo gấm chính là Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi ngừng ngựa ở ngoài lều cỏ. Gã thấy bọn người phái Thanh Thành không ai nhìn thẳng vào mặt gã một lần nào. Bọn chúng ai làm việc gì cứ việc nấy. Kẻ nấu cơm vẫn lúi húi nấu cơm. Người uống trà tiếp tục uống trà.
Tình trạng này đã ra ngoài sự tiên liệu của Lâm Bình Chi.
Chàng liền bật lên tiếng cười khanh khách nói:
- Các ngươi không muốn động thủ mà ta vẫn muốn giết người thì làm thế nào được?
Gã xuống ngựa rồi vỗ vào mông nó một cái. Con ngựa liền bước đi tìm nơi có cỏ mà gậm. Lâm Bình Chi thấy trong lều cỏ còn hai cái bàn gỗ bỏ không. Gã liền tiến vào ngồi bên bàn.
Lâm Bình Chi vừa bước chân vào trong lều cỏ, Lệnh Hồ Xung đã ngửi thấy mùi hương ngào ngạt xông vào mũi.
Nguyên Lâm Bình Chi đã nghiên cứu kỹ về cách ăn mặc và bao nhiêu quần áo trong người gã đều tẩm mùi hương. Trên chóp mũ là một viên ngọc biếc. Tay gã đeo một chiếc nhẫn bằng ngọc thạch màu hồng. Mỗi chiếc giày đều đính hai hạt trân châu.
Cách ăn mặt của Lâm Bình Chi đúng là một chàng công tử con nhà triệu phú, gia tài cự vạn mới ăn mặc như vậy. Gã chẳng có vẻ gì là một nhân vật võ lâm.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Nhà gã ngày trước đã mở Phước Oai tiêu cục thì gã đúng là một vị thiếu gia lắm tiền nhiều bạc. Sau gã bước vào chốn giang hồ phải chịu khổ sở mấy năm. Ngày nay gã học võ nghệ thành một tay có bản lãnh, nên gã muốn hưởng thụ một phen cho bỏ lúc phong trần.
Bỗng thấy Lâm Bình Chi rút trong bọc lấy một tấm khăn và nhẹ nhàng giơ lau lên mặt. Gã vốn là một chàng trai tuấn mỵ mà những cử động rút khăn, lau mặt, rũ áo coi mềm mại chẳng khác cô đào trên sân khấu.
Lâm Bình Chi ngồi xuống đàng hoàng rồi chậm rãi nói:
- Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh vẫn mạnh giỏi a!
Lệnh Hồ Xung gật đầu đáp:
- Sư đệ cũng bình yên chứ?
Lâm Bình Chi ngoảnh đầu lại chợt thấy một tên đệ tử phái Thanh Thành bưng hồ trà vào rồi rót ra chung cho Dư Thương Hải. Ðột nhiên khí tức xông lên, gã cất tiếng hỏi:
- Phải chăng ngươi là Vu Nhân Hào? Ngày trước bọn hung đồ đến giết người nhà ta. Chính ngươi cũng dự phần vào vụ đó. Dù ngươi có cháy thành than ta vẫn nhận ra được.
Vu Nhân Hào đặt mạnh chung trà xuống bàn rồi quay phắt lại. Tay nắm đốc kiếm, hắn lùi hai bước rồi hỏi lại:
- Ðúng ta là Vu Nhân Hào. Ngươi định làm gì ta?
Thanh âm hắn tuy lớn song giọng nói vẫn run run. Nét mặt xanh rờn ra chiều sợ sệt.
Lâm Bình Chi mỉm cười nói:
- Ngươi cũng nổi tiếng là anh hùng hào kiệt. Trong "Thanh Thành Tứ Tú" ngươi đã đứng vào hàng thứ ba mà sao ta chẳng thấy ngươi có khí phách con người hào kiệt chút nào? Thật là đáng tức cười!
Chương trước | Chương sau