- Kết quả cuộc đời của Ðông Phương Bất Bại có lấy chi làm tốt đẹp.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lệnh Hồ Xung chỉ ậm ừ một tiếng chứ không nói gì. Nhưng trong lòng chàng ngấm ngầm cảm thấy dường như sư phụ đang đi vào con đường của Ðông Phương Bất Bại.
Lần này lão hạ được Tả Lãnh Thiền đoạt chức chưởng môn Ngũ nhạc phái chàng chẳng lấy chi làm hoan hỉ. Chàng chẳng ưa gì khi phải nghe những lời xu nịnh "thiên thu vạn tải", "nhất thống giang hồ" khi ở Hắc Mộc Nhai. Chàng còn lo nó sẽ đến với Nhạc Bất Quần.
Doanh Doanh khẽ nói:
- Xung ca cần yên nghỉ dưỡng thương, đừng nghĩ những chuyện liên miên cho hao tổn tinh thần. Tiểu muội cũng về nghỉ đây.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ðược rồi!
Doanh Doanh vén bức rèm xe để bước xuống, ánh trăng tỏ chiếu vào mặt nàng khiến Lệnh Hồ Xung đột nhiên cảm thấy mình có điều khiếm khuyết với nàng.
Doanh Doanh từ từ trở gót bước đi.
Bỗng nàng lên tiếng:
- Gã Lâm sư đệ của Xung ca mặc quần áo hoa lòe loẹt quá!
Nàng dứt lời thì chân đã tiến về cỗ xe lừa của nàng.
Lệnh Hồ Xung nghe Doanh Doanh nói câu này hơi lấy làm kỳ tự hỏi:
- Nàng phê bình Lâm sư đệ ăn mặc lòe loạt là có ý gì? Lâm sư đệ là tân lang lấy được người vợ như tiểu sư muội, gã ăn mặc đẹp cũng chẳng có chi là lạ. Các cô này không mấy lưu tâm đến kiếm pháp của gã lại chú ý đến bộ quần áo, thật đáng tức cười và cũng là một điều thú vị.
Lệnh Hồ Xung nhắm mắt lại nhưng không ngủ được. Trong đầu óc chàng hình ảnh Lâm Bình Chi lại hiện ra lúc gã phóng kiếm đâm tới, kiếm quang lấp loáng. Còn gã mặc quần áo gì thì chàng không sao nhớ được.
Vào khoảng nửa đêm xa xa có tiếng ngựa vọng từ phía Tây vọng lại.
Lệnh Hồ Xung ngồi nhỏm dậy, vén rèm xe nhìn ra ngoài thấy bọn đệ tử phái Hằng Sơn cùng bao nhiêu người phái Thanh Thành đều tỉnh dậy cả rồi.
Bọn đệ tử phái Hằng Sơn thấy có động lập tức họp từng bọn bảy người kết thành kiếm trận. Họ nhận định phương vị rồi đứng yên không chuyển động. Ðây là phép "Tĩnh quan đãi biến" của Ðịnh Nhàn sư thái truyền cho từ bao năm trước còn ở lại.
Bọn môn hạ phái Thanh Thành ai nấy đều rút trường kiếm, kẻ xông ra đường, người đứng tựa vào tường, họ có vẻ hoang mang lộn xộn chứ không được bình tĩnh như đệ tử phái Hằng Sơn.
Trên đường lớn, một đôi nhân tuấn chạy săm săm tới nơi.
Dưới ánh trăng tỏ ai cũng nhìn rõ đây chính là vợ chồng Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi quát lên:
- Dư Thương Hải! Trước kia lũ ngươi vì muốn đánh cắp Tịch tà kiếm phổ mà sát hại song thân ta. Vậy bây giờ ta sử từng chiêu một, ngươi chú ý mà coi cho rõ.
Gã tung mình nhảy xuống ngựa. Thanh trường kiếm vẫn cài trên lưng chứ không rút ra cầm tay bước lẹ về phía bọn người phái Thanh Thành.
Nay Lệnh Hồ Xung mới định thần nhìn kỹ thì thấy Lâm Bình Chi mặc bộ quần áo vàng lạt, ban đêm nó biến thành mầu bạch nguyệt. Tà áo cùng cửa tay đều thêu hoa mầu vàng thẫm lại viền bằng chỉ kim tuyến lưng thắt đai vàng. Lúc bước chân đi quần áo gã lấp loáng có ánh sáng quả nhiên coi rất rực rỡ.
Bất giác chàng lẩm bẩm:
- Lâm sư đệ là một gã bảnh trai. Nay làm chú rể mới dĩ nhiên phải khác trước rất nhiều. Cái đó chẳng có chi đáng trách.
Ðêm qua Lâm Bình Chi ở cạnh Phong thiền đài đã tay không túm được Dư Thương Hải. Bữa nay gã lại giữ nguyên điệu bộ này. Nhưng khi nào phái Thanh Thành còn để gã thi triển tuyệt chiêu như bữa trước?
Dư Thương Hải vừa quát một tiếng đã có bốn tên đệ tử chống kiếm tiến ra.
Hai tên chia nhau nhằm đâm vào hai bên tả hữu trước ngực Lâm Bình Chi. Còn hai tên cầm kiếm quét ngang từ tả sang hữu chém vào hai chân gã.
Ðào Hoa Tiên, Ðào Thực Tiên thấy vậy giật mình kinh hãi không nhịn được bất giác bật tiếng la.
Một người hô:
- Tiểu tử! Phải cẩn thận đấy!
Còn một người hô:
- Hãy coi chừng! Tiểu tử!
Lâm Bình Chi vươn tay ra rất mau lẹ gạt một cái.
Kế đó gã xoay tay phạt ngang vào hạ bàn hai tên đệ tử phái Thanh Thành, đồng thời gã dùng khuỷu tay huých mạnh một cái.
Bỗng nghe bốn tiếng rú vang lên. Bóng hai người té xuống.
Ðây là hai tên đã dùng trường kiếm đâm vào ngực Lâm Bình Chi nhưng chúng bị đối phương sô đẩy khiến cho trường kiếm xoay lại đâm vào bụng dưới chúng.
Lâm Bình Chi hô lớn:
- Tịch tà kiếm pháp! Chiêu thứ nhì và chiêu thứ ba, ngươi coi rồi chứ?
Ðoạn gã xoay mình nhảy phốc lên ngựa giục ngựa chạy đi.
Bọn người phái Thanh Thành chẳng còn hồn vía nào nữa.
Chúng đều đứng thộn mặt ra chứ không xông lên rượt theo truy kích.
Khi chúng nhìn đến hai tên đệ tử khác thì thấy thanh trường kiếm tên này đâm từ bụng dưới lên trên vào trước ngực tên kia. Cả hai tên đều tắt hơi mà tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm. Vì thế nên hai tên giữ nhau vẫn đứng yên không ngã lăn ra.
Lâm Bình Chi dùng thủ pháp một bên đưa đi một bên đẩy lại. Lệnh Hồ Xung cũng trông thấy rõ ràng.
Chàng vừa bội phục, bất giác bật tiếng khen:
- Thật là tuyệt diệu! Ðây đúng là kiếm pháp chứ không phải phép cầm nã.
Dưới ánh trăng tỏ ai cũng nhìn rõ Dư Thương Hải con người thấp lùn đứng bên bốn xác chết ngơ ngẩn xuất thần.
Quần đệ tử phái Thanh Thành vây quanh người hắn nhưng cũng cách xa xa và không một ai dám lên tiếng.
Lệnh Hồ Xung ngồi trong xe nhìn ra thấy Dư Thương Hải vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Bóng người hắn dần dần dài ra. Tình trạng này coi rất kỳ bí không bút nào tả xiết.
Một phần đệ tử phái Thanh Thành đã lảng ra chỗ khác, một phần ngồi phệt xuống còn Dư Thương Hải vẫn đứng trơ trơ như tượng gỗ.
Lệnh Hồ Xung đột nhiên nẩy lòng lân mẫn. Chàng thấy hắn là một vị tôn sư phái Thanh Thành mà bị người kiềm chế không còn ho he được chút nào, đành bó tay chờ chết, lòng chàng không khỏi băn khoăn nghĩ ngợi.
Sau chàng buồn ngủ quá rồi nhắm mắt ngủ đi lúc nào không biết.
Lệnh Hồ Xung đang giấc điệp mơ màng bỗng cảm thấy xe lừa chuyển động thì ra trời đã sáng rõ.
Mọi người đều bắt đầu cuộc hành trình.
Trên con đường lớn thẳng tắp, bọn thày trò phái Thanh Thành người cưỡi ngựa kẻ đi chân đang tiến về phía trước. Nhìn bóng sau lưng bọn này thì dường như họ có cảm giác thê lương khôn tả coi chẳng khác một bày trâu dê đang đi vào lò mổ.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Bọn người này đều biết rõ Lâm Bình Chi còn quay trở lại mà họ chẳng có cách nào chống đỡ được. Nếu phân tán đào tẩu mỗi người một phương thì phái Thanh Thành từ đây coi như bị hủy diệt. Chẳng lẽ Lâm Bình Chi tìm đến chùa Tùng Phong trên núi Thanh Thành cũng không có người ra tiếp đãi.
Vào khoảng giữa trưa đoàn người đi tới một thị trấn lớn.
Mọi người phái Thanh Thành vào tửu lâu ăn uống.
Môn hạ phái Hằng Sơn thì vào quán cơm đối diện.
Hai bên cách nhau đường phố nhưng cũng trông rõ bọn thầy trò phái Thanh Thành uống từng bát rượu lớn, ăn những miếng thịt to.
Bọn ni cô lẳng lặng không ai nói gì.
Mọi người đều hiểu rằng bọn kia mất mạng trong sớm tối nên ăn một bữa cho thỏa thích để rồi chịu chết.
Vào khoảng giờ mùi đoàn người đi tới bờ sông bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập.
Vợ chồng Lâm Bình Chi lại ruổi ngựa tới nơi.
Nghi Hòa thổi lên một tiếng còi, quần đệ tử phái Hằng Sơn đều dừng lại.
Khi gần tới nơi Nhạc Linh San giật cương dừng ngựa lại trước nhưng Lâm Bình Chi vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Dư Thương Hải vẫy tay một cái, bọn đệ tử đều xoay mình theo bờ sông chạy về phía Nam.
Lâm Bình Chi buông trận cười ha hả la gọi:
- Lão lùn họ Dư kia! Ngươi chạy đâu cho thoát?
Gã thúc mạnh hai về vào bụng ngựa, con ngựa nhảy chồm lại.
Dư Thương Hải đột nhiên quay lại phóng kiếm ra. Kiếm quang vọt lên như cầu vồng nhằm đâm vào mặt Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi không ngờ thế kiếm của đối phương lợi hại như vậy gã vội rút kiếm chống đỡ.
Dư Thương Hải mỗi chiêu một ráo riết hơn. Người hắn lúc nhẩy vọt lên, lúc nép mình xuống, coi lão lúc này không phải là một lão già sáu chục tuổi thân pháp hắn còn mau lẹ hơn cả hạng thiếu niên. Thanh trường kiếm trên tay hoàn toàn theo thế công.
Tám tên đệ tử phái Thanh Thành cũng múa tít trường kiếm bao vây phía trước và phía sau ngựa của Lâm Bình Chi nhưng chúng không nhằm chém xuống ngựa.
Lệnh Hồ Xung coi mấy chiêu đã hiểu rõ ý tứ của Dư Thương Hải.
Kiếm pháp của Lâm Bình Chi sở trường về biến hóa khôn lường nhanh như chớp giật nhưng lúc này gã ngồi trên lưng ngựa thì chỗ sở trường đó kém sút rất nhiều. Nếu gã muốn tấn công đột ngột thì phải nhoai người phía trước, chân quặp chặt lấy ngựa chứ không tiến thoái tự do được như bộ chiến. Ðồng thời trường hợp này khiến cho đối phương có thể phòng bị.
Tám tên đệ tử phái Thanh Thành kia kết thành kiếm võng bao vây xung quanh ngựa là có ý khiến Lâm Bình Chi không xuống ngựa được, cứ phải ngồi trên lưng ngựa để chiến đấu thì vị tất gã đã phải là đối thủ của Dư Thương Hải.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Chưởng môn phái Thanh Thành quả nhiên không phải hạng tầm thường. Biện pháp này cực kỳ lợi hại.
Chàng ngưng thần theo dõi kiếm pháp của Lâm Bình Chi thì thấy biến ảo khôn lường, chiêu số rất kỳ diệu mà Dư Thương Hải vẫn chống chọi được.
Chàng coi mấy chiêu nữa rồi mục quang ngẫu nhiên nhìn ra phía Nhạc Linh San đứng ở đằng xa.
Ðột nhiên toàn thân chàng run lên và giật mình kinh hãi vì chàng thấy sáu tên đệ tử phái Thanh Thành đang bao vây và bức bách nàng phải từ từ lui ra bờ sông.
Giữa lúc ấy con ngựa của Nhạc Linh San trúng kiếm nơi bụng. Nó đau quá hí vang một tiếng đồng thời nhảy chồm lên hất nàng xuống.
Nhạc Linh San phải nghiêng mình để né tránh hai nhát kiếm đâm tới rồi mới đứng dậy được.
Nhưng sáu tên đệ tử phái Thanh Thành hết sức tấn công tưởng chừng như đánh liều mạng.
Sáu tên này là những tay hảo thủ ở phái Thanh Thành.
Chương trước | Chương sau