Ðiền Bá Quang ngừng lại một chút rồi kể tiếp cuộc đối thoại giữa gã và Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng nghe Ðiền Bá Quang trả lời như vậy rất lấy làm lạ liền hỏi lại:
- Tại sao ngươi lại muốn chết?
Ðiền Bá Quang đáp:
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Vãn bối không đề phòng để đại sư kiềm chế thì còn hòng sống làm sao được?
Bất Giới hòa thượng sa sầm nét mặt, nặng lời:
- Ngươi bảo vì không kịp đề phòng cẩn thận nên mới bị ta kiếm chế, tức là nếu ngươi đề phòng chắc là ta không thể kiềm chế ngươi được. Giỏi lắm!
Lão vừa nói vừa giải khai huyệt đạo cho Ðiền Bá Quang.
Ðiền Bá Quang ngồi dậy hỏi:
- Ðại sư có điều gì dạy bảo?
Bất Giới hòa thượng hỏi lại:
- Trong mình ngươi có đeo yêu đao, sao ngươi không chém ta đi? Trời sinh ngươi có chân có cẳng, sao không nhẩy qua cửa sổ trốn đi?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Ðiền mỗ đường đường là nam tử hán, là đại trượng phu. Khi nào lại hành động như hạng tiểu nhân vô liêm sỉ?
Bất Giới hòa thượng cười khanh khách hỏi:
- Ngươi không phải là hạng tiểu nhân vô liêm sỉ ư? Thế thì sao ngươi đã hứa lời bái con gái ta làm sư phụ rồi lại chối cãi?
Ðiền Bá Quang rất lấy làm kỳ hỏi lại:
- Con gái của đại sư đấy ư?
Bất Giới hòa thượng nói:
- Ngày ở trên tửu lầu, ngươi đánh cuộc với một tên đệ tử phái Hoa Sơn đã hứa hẹn với gã hễ thua cuộc thì phải bái con gái ta làm sư phụ. Chẳng lẽ câu chuyện này còn giả được ư? Lúc đó ta cũng ngồi uống rượu tại một bàn bên cửa sổ. Các ngươi nói với nhau những gì ta đã nghe rõ hết từ đầu đến đuôi không sót một câu nào.
Ðiền Bá Quang nói:
- Té ra là thế! Vị tiểu ni cô kia là ái nữ của đại hòa thượng ư? Nếu vậy thì thật là kỳ.
Lệnh Hồ Xung nghe Ðiền Bá Quang thuật chuyện đến đây không khỏi phì cười, xen vào:
- Chuyện này quả nhiên quái dị. Những người bán thế xuất gia sinh con rồi mới quy y cửa phật là sự thường. Ðằng này Bất Giới hòa thượng xuất gia rồi mới sanh con là chuyện hiếm có. Thảo nào lão mang pháp hiệu là Bất Giới để tỏ ra lão chẳng kiêng cữ một giới nào trong Phật giáo.
Ðiền Bá Quang chờ cho Lệnh Hồ Xung dứt lời rồi kể nốt câu chuyện.
Ðiền Bá Quang nghe Bất Giới hòa thượng chất vất về câu chuyện bái con gái lão làm sư phụ, liền giải thích:
- Sao đại sư lại lấy câu chuyện nói giỡn trong lúc đánh cuộc làm sự thực? Lệnh Hồ Xung sở dĩ đặt cuộc như vậy là vì y sợ tại hạ trêu trọc vị tiểu ni cô kia. Sau khi thua cuộc, tại hạ không quấy nhiễu nàng nữa là xong việc rồi chứ gì?
Bất Giới hòa thượng nói:
- Cái đó không được! Ngươi đã hứa lời thì phải làm cho đúng. Ngươi chối cãi, không bái con gái ta làm sư phụ không xong.
Ðiền Bá Quang thấy Bất Giới hòa thượng cứ lăng líu về chuyện này hoài, liền tự nhủ:
- Lúc này không chuồn đi thì còn đợi đến bao giờ?
Nghĩ vậy, bất thình lình gã trở gót vọt mình qua cửa sổ chuồn ra ngoài. Gã ỷ mình khinh công tuyệt đỉnh và chắc mẩm lão hòa thượng kia chẳng thể nào đuổi kịp.
Dè đâu gã nghe tiếng động lịch kịch rồi tiếng chân nhộn lên ở phía sau. Bất Giới hòa thượng đã đuổi tới nơi.
Ðiền Bá Quang vừa chạy vừa la:
- Ðại sư! Vừa rồi đại sư đã buông tha tại hạ, bây giờ tại hạ cũng không giết đại sư. Thế là có vay có trả cho hợp lẽ công bằng. Nếu đại sư còn rượt theo là bức bách tại hạ phải vô lễ với đại sư đó.
Bất Giới hòa thượng cười ha hả nói:
- Ngươi định vô lễ với ta bằng cách nào?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Ðại sư hãy coi chừng! Tại hạ phóng ám khi đây!
Gã vừa nói vừa xoay tay về phía sau vung ra.
Bỗng nghe đánh "véo" một tiếng! Một mũi tụ tiễn đã bắn ra.
Bất Giới hòa thượng mặc dầu gặp lúc đêm tối không trông rõ xong lão chỉ nghe tiếng gió cũng đoán biết là loại ám khí gì. Lão không né tránh, giơ tay lên bắt lấy mũi tụ tiễn rồi đáp:
- Ngươi phóng ám khí thì đã làm gì nổi ta?
Ðiền Bá Quang thi triển khinh công đến độ chót chạy nhanh như bay nhưng Bất Giới hòa thượng thân pháp cũng không phải tầm thường lão rượt theo như hình với bóng.
Ðiền Bá Quang thấy đối phương đuổi sát tới nơi, gã nổi hung quay phắt lại, vung đao chém lão một nhát.
Bất Giới hòa thượng nào phải tay vừa. Lão chỉ dùng đôi bàn tay bằng xương bằng thịt mà đón đỡ đao thức của Ðiền Bá Quang một cách rất ung dung.
Ðiền Bá Quang bị lão kiềm chế không sử dụng đao pháp một cách linh động được. Ðồng thời thủ pháp của lão cực kỳ bí ẩn, tuyệt diệu khiến cho gã khó bề né tránh.
Hai bên qua lại ngoài bốn chục chiêu, Bất Giới hòa thượng chụp được sau gáy Ðiền Bá Quang đồng thời đoạt lấy yêu đao của gã. Lão đắc chí cười ha hả hỏi:
- Ngươi đã chịu phục ta chưa?
Ðiền Bá Quang đáp ngay:
- Chịu phục rồi! Ðại sư giết phứt tại hạ đi cho xong.
Bất Giới hòa thượng lớn tiếng:
- Ta chẳng giết ngươi làm chi, mà chỉ chọc mù mắt để mai đây ngươi có gặp đàn bà con gái chẳng phân biệt được đẹp hay xấu. Có thể mới khỏi nổi thú tính.
Bỗng lão lại la lên:
- À mà không được rồi! Ngươi là con quỷ háo sắc không ngăn nổi dục vọng thì gian dâm gái đẹp dĩ nhiên là chuyện không hay, nhưng ngươi đui mù không thấy gì lại đi hãm hiếp cả bà già bảy tám chục tuổi thì càng tệ hại hơn nữa. Chi bằng ta chặt cẳng ngươi đi để ngươi biết hết làm điều bại hoại.
Ðiền Bá Quang nói:
- Xin đại sư giết phứa tại hạ đi cho rồi! Còn rườm lời làm gì cho mất thì giờ?
Bất Giới hòa thượng nói:
- Thằng lỏi này thật là quật cường! Có điều ngươi là đồ đệ của con gái ta mà ta chặt chân tay ngươi đi thì đồ đệ của y thành phế nhân, còn vẻ vang gì nữa? Biết làm sao cho ngươi từ nay khỏi là một tên đại đạo hái hoa?... à được rồi! Ta phải dùng cách này mới xong.
Lão dứt lời liền điểm huyệt cho Ðiền Bá Quang ngã lăn ra. Ðoạn lão cầm cây tụ tiễn xuyên vào bên sinh dục của gã. Lão còn xoay tay mấy vòng, đồng thời nổi tràng cười hô hố nói:
- Tên dâm tặc hái hoa này! Chắc từ nay ngươi không còn càn rỡ được nữa.
Lệnh Hồ Xung nghe tới đây vừa buồn cười vừa kinh hãi hỏi xen vào:
- Có chuyện đó ư? Vị quái hòa thượng này có những hành động kỳ dị ngoài sức tưởng tượng của con người.
Ðiền Bá Quang nhăn nhó cười nói:
- Lúc đó tại hạ đau điếng người cơ hồ ngất xỉu, không nhịn được nữa lớn tiếng thóa mạ: "Lão trọc kia! Ngươi muốn giết ta thì sao không giết đi, lại hành hạ ta mộc cách dã man tàn độc thế này?". Lão cười đáp: "Thế là ta nhân nhượng lắm rồi đó. Ðời ngươi đã sát hại bao nhiêu phụ nữ lương thiện? Ta nói cho ngươi hay, sau này ta gặp ngươi sẽ khám lại. Nếu ngươi rơi mất cây tụ tiễn thì ta sẽ cắm hai cây khác vào. Cứ mỗi lần là lại thêm một cây đó nghe chưa?".
Lệnh Hồ Xung ôm bụng mà cười. Ðiền Bá Quang trái lại hổ thẹn vô cùng, muốn chui xuống đất để khỏi nhìn thấy ai nữa.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Xin Ðiền huynh đừng giận. Thật tình tại hạ không có ý diễu cợt Ðiền huynh mà chỉ buồn cười về hành động của nhà sư thật khác người.
Ðiền Bá Quang nói:
- Sau lão lấy thuốc dấu rịt cho tại hạ và bảo đi kiếm nơi tĩnh dưỡng. Lão biết sư phụ tại hạ thương nhớ công tử liền sai tại hạ lên núi Hoa Sơn mời công tử về cho sư phụ được thấy mặt.
Bây giờ Lệnh Hồ Xung mới hiểu ngày trước Ðiền Bá Quang đã vâng theo chỉ thị của Bất Giới hòa thượng lên núi Hoa Sơn rủ chàng xuống núi.
Bỗng chàng sực nhớ ra điều gì tự hỏi:
- Nghi Lâm tiểu sư muội muốn gặp ta làm chi? Ngày ở núi Hành Sơn nàng cùng ta phải trải bao lúc gian nguy. Sau đó đôi khi ta cùng nàng chạm trán song đều trước mặt nhiều người khác. Ngoài những lời nàng cảm ơn ta, không hiểu trong thâm tâm nàng còn điều chi bí ẩn nữa không? Có lẽ nàng có nhiều tâm sự mà không tiện hở môi.
Bây giờ Lệnh Hồ Xung nghe Ðiền Bá Quang nhắc lại những chuyện đã qua thì mối tình êm ái của Nghi Lâm đối với chàng lại hiện lên trong đầu óc.
Sự thực Lệnh Hồ Xung nào phải hạng người ngớ ngẩn, có lý nào chàng chẳng hiểu Nghi Lâm đối với mình đã chớm nở mối tình yêu say đắm? Có điều chàng cho rằng một là nàng đã xuất gia, hai là nàng còn nhỏ tuổi thì mối tình đó có thể theo thời gian mà phai lợt rồi xóa nhòa. Sau hai người được tái hội trên Tiên Hà Lĩnh rồi cùng đi với nhau từ đất Mân tới đất Tấn nhưng thủy chung chẳng lúc nào vắng vẻ để hai người trò chuyện riêng với nhau. Ðến khi Lệnh Hồ Xung lên làm chưởng môn phái Hằng Sơn chàng càng phải né tránh mối hiềm nghi. Chàng nghĩ rằng thanh danh mình chẳng có gì tốt đẹp tuy chàng không mảy may quan tâm đến những sự khen chê của người đời, nhưng chàng đã chịu lời trọng thác của Ðịnh Nhàn sư thái thì chẳng thể để cho thanh danh phái Hằng Sơn vì chàng mà bị tổn thương. Ngoài những lúc truyền thụ kiếm pháp cho những nữ đệ tử phái này chàng tới ngay biệt điện ở chung với bọn quần hào.
Bỗng nghe Ðiền Bá Quang nói tiếp:
- Không hiểu tại sao giữa hòa thượng thái sư phụ cùng tại hạ lại có mối cơ duyên rất hợp. Tuy hòa thượng lắm phen mắng nhiếc tại hạ đến cùng cực, mà bình nhật lão nhân gia đối với tại hạ thật tử tế. Người bảo tuy tại hạ đã bái con gái người làm sư phụ mà y chưa truyền thụ cho tại hạ được môn võ công nào. Thế là không hết đạo làm thầy. Rồi người thay mặt con gái mà truyền cho tại hạ khá nhiều tuyệt kỷ võ công.
Lệnh Hồ Xung xen vào:
- Ðó là một điều đáng mừng cho Ðiền huynh.
Ðiền Bá Quang lại nói:
- Sau tại hạ nghe tin công tử lên làm chưởng môn phái Hằng Sơn, thái sư phụ liền bảo tại hạ quy thuận phái này để giúp việc công tử. Mấy bữa trước đây, trong khi đi đường có người nhận ra tại hạ, họ thóa mạ tại hạ là tên đại đạo hái hoa và gây cuộc động thủ, thái sư phụ liền đánh đuổi họ đi. Lão nhân gia lại bảo tại hạ xuống làm sư và đặt cho pháp danh là Bất Khả Bất Giới. Người muốn tại hạ thuật chuyện này cho công tử hay để công tử khỏi trách mắng tệ sư phụ.
Lệnh Hồ Xung nói ngay:
- Khi nào tại hạ lại trách mắng lệnh sư? Chẳng bao giờ có chuyện đó được.
Ðiền Bá Quang nói:
- Thái sư phụ bảo mỗi lần gặp tệ sư là một lần thấy y gầy còm đi, dung nhan ngày càng tiều tụy. Thái sư phụ có hỏi đến là y chỉ sa lệ chứ không nói gì. Rồi thái sư phụ nhất quyết là công tử đã khinh khi y.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi la lên:
- Không có chuyện đó đâu! Tại hạ đối đãi với lệnh sư cực kỳ tử tế. Trước nay không hề nặng lời với y bao giờ. Hơn nữa y là người hoàn hảo về mọi phương diện thì khi nào tại hạ lại rầy la y được?
Ðiền Bá Quang nói:
- Chính vì chuyện công tử không rầy la y câu nào nên y càng muốn khóc.
Lệnh Hồ Xung nói:
Chương trước | Chương sau