- Nhậm giáo chủ! Những cách cư sử rất tử tế của giáo chủ đối với tại hạ, tại hạ vĩnh viễn ghi lòng. Nguyên trước tại hạ làm phó hương chủ về đệ tam chi dưới trướng Phong Lôi đường chúa trong Triêu Dương thần giáo, rồi được giáo chủ nâng đỡ, năm nào cũng thăng chức. Thậm chí pho Quỳ Hoa bảo điển của bản giáo cũng truyền cho tại hạ và chỉ định tại hạ lên tiếp nhiệm chức giáo chủ bản giáo. Ơn đức ấy Ðông Phương Bất Bại này không bao giờ dám quên.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn thi thể Ðổng Bách Hùng nằm dưới đất nghĩ bụng:
- Thằng cha này vừa mới tán dương những chỗ tử tế của Ðổng đường chúa đối với hắn rồi đột nhiên hắn hạ sát thủ. Chắc bây giờ hắn lại giở thủ đoạn đó với Nhậm giáo chủ, nhưng Nhậm giáo chủ khi nào mắc lừa hắn? Có điều Ðông Phương Bất Bại ra tay một cách cực kỳ thần tốc, khác nào sấm nổ chớp giật và tuyệt không có dấu hiệu gì báo trước, thật khiến cho người ta khó nỗi đề phòng.
Lệnh Hồ Xung liền lấy mũi trường kiếm chí vào ngực Ðông Phương Bất Bại đề phòng khi thấy hắn cử động chân tay là lập tức đâm mạnh vào. Chỉ có cách tiên hạ thủ giết hắn chết ngay. Bằng để hắn chiếm được tiên cơ thì trong phòng này tất có người mất mạng với hắn.
Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên, Thượng Quan Vân và Doanh Doanh cũng nhìn chòng chọc Ðông Phương Bất Bại, không chớp mắt để đề phòng hắn hạ thủ bất ngờ.
Bỗng nghe Ðông Phương Bất Bại lại nói tiếp:
- Ban đầu tại hạ nhất tâm quyết ý muốn làm giáo chủ Triều Dương thần giáo. Tại hạ nghĩ đến những gì "muôn năm trường trị, nhất thống giang hồ", để hết tâm trí lo mưu đoạt lấy địa vị của giáo chủ, nên chặt bớt những lông cánh của giáo chủ.
Hắn quay sang nhìn Hướng Vân Thiên nói tiếp:
- Hướng huynh đệ! Mưu kế của tại hạ không che mắt được huynh đệ. Trong Triều Dương thần giáo, trừ Nhậm giáo chủ và Ðông Phương Bất Bại ra thì Hướng huynh đệ đáng kể là một nhân tài.
Hướng Vân Thiên tay cầm cây nhuyễn tiên nín thở, không dám trả lời.
Ðông Phương Bất Bại thở dài nói:
- Khi tại hạ mới làm giáo chủ, ý chí nổi lên bồng bột những muốn ra tay hành động một phen, thành ra có những câu "Văn thành võ đức", "trung hưng thánh giáo". Thật là những câu huênh hoang vô sự. Về sau vì luyện tập Quỳ Hoa bảo điển mới dần dần tỉnh ngộ đến chỗ màu nhiệm của người đời, nào luyện đan phục thuốc. Mấy năm sau lại hiểu rõ về cuộc sinh hóa của con người cùng những mấu chốt nảy nở của vạn vật.
Mọi người nghe hắn thuyết một hồi bằng thanh âm lanh lảnh rồi bàn tay ai cũng dần dần đổ mồ hôi và đầu óc cảm thấy rõ ràng hắn nói rất có lý. Nhưng dáng điệu yêu tà của con người nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ khiến ai nấy càng coi càng ghê sợ.
Ðông Phương Bất Bại từ từ đưa mắt nhìn Doanh Doanh hỏi:
- Nhậm đại tiểu thư! Mấy năm nay ta đối đãi với tiểu thư ra sao?
Doanh Doanh đáp:
- Giáo chủ đối với tiểu nữ rất tốt.
Ðông Phương Bất Bại thở dài, buồn rầu nói:
- Rất tốt thì không có đâu. Nhưng ta vẫn khen ngợi đại tiểu thư tuy là thân gái mà so với hạng trai tầm thường còn hơn gấp trăm lần. Huống chi đại tiểu thư lại sắc nước hương trời, xuân xanh đương độ. Giả tỷ giữa ta và đại tiểu thư có thể thay đổi địa vị thì đừng nói làm giáo chủ Triều Dương thần giáo mà làm đến hoàng đế ta cũng không thích.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Nếu lão cùng Nhậm đại tiểu thư thay đổi địa vị mà bảo tại hạ thương yêu lão quái cũng là một điều không phải dễ dàng.
Bọn Nhậm Ngã Hành nghe chàng nói vậy đều kinh hãi.
Bỗng thấy Ðông Phương Bất Bại cặp mắt chăm chú, nhìn chằm chằm không chớp, lông mi từ từ dựng đứng lên, sắc mặt xanh lè. Hắn hỏi chàng:
- Ngươi là ai mà dám nói càn với ta như vậy thì thật là lớn mật.
Mấy câu này thanh âm sắc bén, chắc là hắn đã phẫn nộ đến cực điểm.
Lệnh Hồ Xung vốn là người gan dạ. Những chuyện gì nghiêm trọng chàng vẫn coi thường. Dù chàng biết rõ nguy biến đến nơi cũng chẳng để lòng.
Chàng cười đáp:
- Là tu mi nam tử cũng hay, là cô gái chim sa cá lặn cũng tốt. Tại hạ chỉ ghét nhất là kẻ làm trai giả gái.
Ðông Phương Bất Bại thét lên lanh lảnh:
- Ta hỏi ngươi là ai?
Lệnh Hồ Xung cười đáp:
- Tại hạ là Lệnh Hồ Xung.
Ðông Phương Bất Bại nói:
- Ồ! Ngươi là Lệnh Hồ Xung ư? Ta vẫn muốn gặp mặt ngươi một phen. Nghe nói Nhậm đại tiểu thư yêu ngươi lắm. Nàng say mê ngươi đến nỗi dám vì ngươi hy sinh tính mạng. Ta không hiểu, ngươi là một đáng lang quân thiếu niên tài mạo đến thế nào! Chà! Nay ta coi ngươi cũng tầm thường chẳng có chi khác lạ. Ðem so ngươi với Liên đệ của ta thì ngươi hãy còn thua xa lắm.
Lệnh Hồ Xung cười lạt nói:
- Tại hạ chẳng có chỗ nào là hay tốt, mà chỉ hơn người ở chỗ tấm lòng nguyên chất. Còn Dương quân đây tuy người anh tuấn nhưng đáng tiếc là tuồng ong bướm vật vờ, đến đâu để tình luyến ái tới đó.
Ðông Phương Bất Bại gầm lên:
- Quân khốn kiếp này... Ngươi nói nhăng gì thế?
Mặt lão đỏ gay, hắn nhảy xổ lại cầm mũi kim thêu nhằm đâm lẹ tới Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung đã nhìn thấy giữa Ðông Phương Bất Bại và Dương Liên Ðình có những chuyện thầm kín không thể nói với ai được nên chàng cố ý chọc giận hắn.
Nên biết những tay cao thủ võ học đến khi lâm địch mà tâm thần bất định thì võ công bị giảm sút rất nhiều.
Ðông Phương Bất Bại phóng mũi kim ra đang cơn tức giận quả nhiên tâm nhẹ mà khí nặng.
Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm đâm lẹ vào cổ họng lão.
Chiêu kiếm này đã cực kỳ thần tốc mà lại nhằm rất trúng phương vị. Nếu Ðông Phương Bất Bại mà không co mình lại thì lập tức bị mũi kiếm xuyên vào cổ họng.
Nhưng giữa lúc ấy Lệnh Hồ Xung cảm thấy má bên trái ngâm ngẩm đau, tiếp theo thanh trường kiếm trong tay hướng chênh chếch sang một bên.
Nguyên Ðông Phương Bất Bại thủ pháp mau lẹ phi thường. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này hắn phóng kim đâm vào má Lệnh Hồ Xung. Lúc rút tay về hắn lại dùng kim gạt nhát kiếm của chàng.
May mà nhát kiếm của Lệnh Hồ Xung đâm hắn rất lẹ mà vào chỗ yếu hiểm, bắt buộc hắn phải trở lại tự cứu mình. Vì thế mà mũi kim của Ðông Phương Bất Bại đâm chệch đi một chút, không trúng vào yếu huyệt trong người chàng. Có điều hắn dùng mũi kim khẽ đẩy một cái mà hất trệch được thanh kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung sang một bên khiến mọi người bất giác la lên một tiếng:
- Úi chà!
Trong võ học tuy có công phu "tứ lạng bát thiên cân", nhưng ít ra cũng phải có bốn lạng mới được. Ðằng này mũi kim thêu dài không đầy một tấc cơ hồ gió thổi bay, là nhẹ đến nỗi rớt xuống nước cũng không chìm ngay, mà đẩy được thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung thì bản lãnh hắn đã cao thâm không biết đến đâu mà lường.
Lệnh Hồ Xung cực kỳ kinh hãi. Chàng biết bữa nay gặp phải một tay kình địch bình sinh chưa từng thấy. Ðối phương chỉ cất tay nhắc chân một cái là tính mạng mình khó nỗi bảo toàn. Chàng nghĩ vậy liền vung kiếm ra veo véo bốn chiêu liền nhằm đâm vào những điểm yếu hại đối phương.
Ðông Phương Bất Bại la lên một tiếng "ái chà" rồi khen rằng:
- Kiếm pháp này thật cao minh!
Hắn hất trên, gạt dưới, đẩy tả, ngáng hữu đưa bốn chiêu kiếm của Lệnh Hồ Xung chệch đi hết.
Lệnh Hồ Xung quát lên một tiếng thật to. Chàng chém bổ xuống đầu Ðông Phương Bất Bại.
Ðông Phương Bất Bại dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ bên phải cầm mũi kim thêu giơ lên để đón chiêu kiếm.
Thanh trường kiếm không sao chém xuống được.
Lệnh Hồ Xung còn cảm thấy cánh tay hơi tê nhức.
Bóng hồng thấp thoáng dường như có vật gì đâm vào mắt bên trái chàng.
Lúc này chàng không kịp đỡ gạt mà cũng không kịp né tránh. Trong cơn cấp bách, thanh trường kiếm bỗng rung động, chàng đã phóng kiếm nhằm đâm vào mắt bên trái Ðông Phương Bất Bại.
Ðây là phép lưỡng bại câu thương.
Chiêu kiếm của Lệnh Hồ Xung phóng ra nhằm đâm vào mắt bên trái Ðông Phương Bất Bại. Chiêu kiếm chàng sử dụng đây đã học được ở trong phép Ðộc Cô cửu kiếm. Nguyên Ðộc Cô cửu kiếm chỗ ác diệu của nó là "dĩ vô chiêu thắng hữu chiêu", cứ tùy cơ ứng biến phóng ra. Chiêu kiếm còn cách đối phương mấy tấc thì chính mi mắt chàng cảm thấy tê buốt.
Ðông Phương Bất Bại thừa cơ tay kiếm của chàng trệch đi một chút nhẩy lạng người sang một bên tránh khỏi.
Lệnh Hồ Xung biết rằng mí mắt bên trái của mình đã bị mũi kim thêu của đối phương đâm trúng. May ở chỗ hắn mải né tránh chiêu kiếm của chàng nên mũi kim đâm trệch đi một chút, không thì chàng đã bị đui mắt vì mũi kim hiểm độc của Ðông Phương Bất Bại.
Lệnh Hồ Xung chỉ đờ đẫn một chút rồi lại tiếp tục tấn công đối phương một cách ráo riết. Thanh trường kiếm của chàng vung tít, kiếm phong rít lên veo véo. Mục đích của chàng là không để đối phương được rảnh tay phản kích.
Nhậm Ngã Hành và Hướng Vân Thiên đứng ngoài quan sát nhận thấy Lệnh Hồ Xung khó lòng thủ thắng liền kẻ vung trường kiếm người phất nhuyễn tiên xông lại giáp công.
Ba tay cao thủ đệ nhất đương thời hiệp lực liên công thì dù thiên binh vạn mã cũng khó lòng địch nổi. Thế mà Ðông Phương Bất Bại với mũi kim thêu xuyên qua xuyên lại giữa ba người nhanh như điện chớp, không có vẻ gì kém thế.
Lúc này Thượng Quan Vân cũng múa đơn đao xông vào trợ chiến, gây thành thế bốn người chọi một.
Cuộc chiến đang lâm vào tình trạng rất gây go, Thượng Quan Vân bỗng rú lên một tiếng khủng khiếp. Thanh đơn đao của hắn rớt xuống đất. Hắn đưa hai tay lên bưng lấy mắt bên phải. Hắn bị mũi kim của Ðông Phương Bất Bại đâm trúng mắt rồi.
Lệnh Hồ Xung thấy Thượng Quan Vân bị thương ở mắt phải lùi ra ngoài, nhưng Nhậm Ngã Hành và Hướng Vân Thiên hai người vẫn tấn công cực kỳ mãnh liệt, khiến cho Ðông Phương Bất Bại không kịp rảnh tay công kích chàng. Chàng liền vung thanh trường kiếm nhằm đâm vào những huyệt đạo trọng yếu trên người hắn.
Tuy Ðộc Cô cửu kiếm là một kiếm thuật tuyệt thế vô song, những tay cao thủ kiếm thuật vào cỡ Xung Hư đạo nhân, chưởng môn phái Võ Ðương cũng không chống đỡ được những thế công bão táp của kiếm thuật thần kỳ này. Nhưng thân thế Ðông Phương Bất Bại chập chờn như bóng ma trơi, chợt tả chợt hữu, thoắt ở phía trước, thoắt qua sau lưng. Người hắn nhẹ nhàng như làn khói tỏa. Thế kiếm của Lệnh Hồ Xung đều tấn công vào những chỗ sơ hở của đối phương mà hắn vẫn tránh thoát, nhiều lúc chỉ khe chừng sợi tóc.
Thật là một cuộc chiến đấu cổ kim hiếm có trong võ lâm, chẳng khác gì những người ở trong phòng đóng kín dùng đao kiếm để đuổi chém một con chim én. Loài chim tuy không hiểu võ công mà vẫn có thể tránh thoát.
Bỗng nghe Hướng Vấn Thiên "ối" lên một tiếng, tiếp theo Lệnh Hồ Xung cũng bật tiếng la. Hai người đã bị mũi kim thêu của Ðông Phương Bất Bại đâm trúng.
Còn Nhậm Ngã Hành tuy luyện được môn Hấp tinh đại pháp rất khủng khiếp song vì thân pháp Ðông Phương Bất Bại cực kỳ thần tốc, lão không sao đụng vào người hắn được.
Mọi người giao thủ thêm một lúc nữa, thì Nhậm Ngã Hành bỗng rú lên một tiếng kinh khủng. Lão bị kim đâm trúng trước ngực và cổ họng.
May mà Lệnh Hồ Xung lúc đó tấn công ráo riết, Ðông Phương Bất Bại phải lo tự cứu nên mũi kim đi trệch một chút, lão không đến nỗi bị thương.
Ðông Phương Bất Bại bị bốn người vây đánh mà không ai đụng được vào tà áo của hắn. Trái lại cả bốn người bên này đều bị mũi kim của hắn đâm trúng.
Từ nãy giờ Doanh Doanh đứng một bên theo dõi chiến cuộc.
Mỗi lúc lòng nàng thêm hồi hộp, tự hỏi:
- Không hiểu mũi kim của Ðông Phương Bất Bại có chất độc không? Nếu có thì hậu quả khó lường được.
Ðông Phương Bất Bại chuyển động thân hình mỗi lúc một thêm mau lẹ. Sau chỉ còn thấy bóng hồng thấp thoáng trong phòng.
Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung vừa chiến đấu vừa quát tháo.
Doanh Doanh nghe tiếng quát nhận thấy mọi người vừa tức giận vừa hoảng sợ thì lòng nàng cũng vô cùng xao xuyến.
Nàng tự nhủ:
- Ta có gia nhập chiến cuộc thì cũng chẳng thể vãn hồi được tình trạng khẩn trương, chỉ tổ làm bận chân cho mọi người. Cứ tình hình này còn kéo dài thì Ðông Phương Bất Bại dù một người chọi ba vẫn còn có cơ thủ thắng. Biết làm thế nào bây giờ?
Bỗng nàng liếc mắt ngó lại thấy Dương Liên Ðình lúc này đã ngồi dậy chăm chú theo dõi cuộc chiến. Mặt gã lộ vẻ lo âu.
Một ý nghĩ vụt qua đầu óc nàng, nàng nghĩ ra một kế rồi lẳng lặng rảo bước đến bên giường. Ðột nhiên nàng vung đoản kiếm lên đâm vào bả vai Dương Liên Ðình đánh "sột" một tiếng.
Dương Liên Ðình bị đâm một cách bất thình lình, bất giác rú lên một tiếng.
Doanh Doanh lại đâm thêm một nhát vào đùi gã.
Bây giờ Dương Liên Ðình đã hiểu chỗ dụng ý của Doanh Doanh là muốn cho gã rú để phân tâm Ðông Phương Bất Bại, gã liền nghiến răng chịu những cơn đau điếng người, không rên la một tiếng.
Doanh Doanh tức giận quát hỏi:
Chương trước | Chương sau