Một hán tử cười nói:
- Các bạn đừng tranh nhau nữa! Rồi ai cũng đến lượt.
Những tiếng chát chúa vang lên! Nhạc Linh San đã cùng địch động thủ.
Bỗng nghe một hán tử gầm lên ra chiều tức giận. Tiếng gầm đầy vẻ đau khổ, gã đã trúng kiếm bị thương rồi.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Một hán tử khác nói:
- Con nhỏ này ra tay tàn độc khiếp! Sử lão tam! Ðể ta báo thù cho!
Tiếng binh khí chạm nhau chưa dứt. Nhạc Linh San hô lớn:
- Hãy coi chừng!
Tiếng hô chưa dứt, Lâm Bình Chi rên lên một tiếng.
Rồi tiếng Nhạc Linh San gọi to:
- Tiểu Lâm tử!
Dường như Lâm Bình Chi bị thương rồi!
Lại có tiếng người la:
- Giết thằng lỏi đó đi!
Gã cầm đầu vội lên tiếng:
- Bắt sống gã chứ đừng giết chết. Mình đã bắt sống được con rể Nhạc Bất Quần thì chẳng lo gì lão ngụy quân tử kia không chịu nghe lời.
Lệnh Hồ Xung chú ý lắng tai nghe thấy tiếng khí giới rít veo véo trên không. Tiếng kiếm của Nhạc Linh San sử chiêu rất cấp bách.
Ðột nhiên một tiếng chát chúa vang lên rồi một hán tử thóa mạ:
- Mẹ kiếp! Con lỏi này xấu quá!
Lệnh Hồ Xung bỗng cảm thấy có người tựa vào mình chàng rồi tiếng Nhạc Linh San thở hồng hộc. Té ra nàng đã tựa lên "con người tuyết" của chàng. Sau mấy tiếng choang choảng rít lên, một hán tử hô:
- Còn chưa bắt lấy nó ư?
Nhạc Linh San bật lên tiếng "ối" hoảng hốt rồi không nghe thấy tiếng giao tranh nữa. Bọn hán tử nổi lên tràng cười hô hố.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy Nhạc Linh San bị kéo ra khỏi người chàng rồi tiếng nàng la rùm:
- Buông ta ra! Buông ta ra!
Một hán tử cười nói:
- Mẫn lão đại! Lão bảo con nhỏ này thịt da trắng đỏ nhưng ta không tin. Chúng ta phải lột áo ả ra coi mới biết.
Cả bọn vỗ tay hoan hô.
Lâm Bình Chi quát mắng:
- Những quân cẩu cường đạo...
Tiếng quát mắng chưa dứt, gã đã bị người đá cho một cước.
Tiếp theo là tiếng xé lụa roặc roặc!
Lệnh Hồ Xung biết sư muội đã bị quân giặc làm nhục, thì còn nghĩ gì đến chất hàn độc trong mình đã trục hết ra hay chưa, chàng hết sức cựa quậy nhảy ra khỏi vùng tuyết động.
Tay mặt chàng rút trường kiếm ở sau lưng. Chàng đưa tay trái lên toan bóc làn tuyết còn dính trên mắt. Ngờ đâu tay trái chàng đã tê dại không chịu tuân theo ý chí điều động vì nó tê dại không cất nhắc được nữa.
Mọi người bật tiếng la hoảng chưa dứt, chàng đã giơ tay mặt lên vuốt mắt. Vừa thấy ánh sáng, chàng vung kiếm đánh ra. Ba hán tử bị trúng kiếm vào cổ họng.
Lệnh Hồ Xung xoay mình lại. Hai chiêu kiếm rít lên veo véo đâm trúng hai người. Chàng thấy một hán tử nắm lấy hai tay Nhạc Linh San bắt quặt ra sau lưng. Một tên khác rút đao để nghinh địch. Chàng liền phóng kiếm đâm vào cạnh sườn mé tả hán tử đang rút đao. Mũi kiếm xuyên ra đầu vai bên hữu. Chàng liền giơ chân trái lên đạp vào người hán tử rút ngược thanh trường kiếm ra.
Bỗng nghe có người tập kích ở sau lưng. Chàng không ngoảnh đầu lại, xoay trường kiếm rung lên thành hai chiêu đâm trúng vào trước ngực hai gã ở sau lưng.
Tiếp theo chàng tiện tay lướt thanh kiếm qua bên mình Nhạc Linh San đâm thẳng vào yết hầu hán tử đang giữ hai tay nàng.
Hán tử buông tay ra té phục xuống vai Nhạc Linh San. Cổ họng gã máu tươi phun ra như suối. Gã cao hơn Nhạc Linh San một cái đầu nên vết thương ở cổ chảy máu tươi xuống đầy cả đầu tóc mặt mũi nàng.
Lệnh Hồ Xung giết chết chín người trong nháy mắt. Tám tên còn lại hoảng vía đứng thộn mặt ra.
Tên trưởng toán quát lên một tiếng thật to múa tít song bài nhằm đánh xuống đỉnh đầu Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung đưa thanh trường kiếm qua kẽ hở của cặp thiết bài đâm vào mắt bên trái đối phương.
Gã này rú lên một tiếng rồi ngã ngửa về phía sau.
Lệnh Hồ Xung quay lại tay cầm thanh kiếm quét ngang đâm dọc lại giết ba tên nữa.
Bốn tên sống sót sợ đến nát ruột tan hồn ho lên một tiếng rồi chạy tứ tung.
Lệnh Hồ Xung quát to:
- Bọn mi làm nhục tiểu sư muội của ta thì đừng hòng sống sót một tên nào.
Chàng rượt theo hai tên, hươi trường kiếm hớt lẹ một cái. Thủ cấp hai tên bị đứt liền. Nhưng hai tên này đang chạy rất gấp, đầu rớt xuống rồi chân vẫn còn chạy. Hai cái xác cụt đầu chạy đi hơn mười bước nữa mới ngã lăn ra.
Hiện chỉ còn lại hai tên thì một tên chạy về phía Ðông một tên chạy về phía Tây.
Lệnh Hồ Xung rượt theo tên chạy về phía Ðông phóng thanh trường kiếm ra. Một làn sáng bạc bay tới đâm gã kia cắm sâu xuống đất như đóng đinh.
Lệnh Hồ Xung lại vận động nội lực trở gót rượt theo hán tử chạy qua về mé Tây. Chàng đuổi mới hơn mười trượng đã đến sau lưng gã kia. Chàng vươn tay ra, bây giờ mới biết là tay mình không binh khí. Chàng liền vận nội lực vào ngón tay đâm tới sau lưng đối phương.
Công phu quyền cước của Lệnh Hồ Xung rất tầm thường. Ngón tay chàng vừa rồi đâm trúng địch nhân mà không đả thương được gã. Chàng thấy lưỡi đao của đối phương chém tới, trong lòng không khỏi hoang mang, vội né người tránh khỏi thì đồng thời thấy cạnh sườn mé hữu gã có chỗ sơ hở rất lớn, chàng liền vung quyền bên tả đánh tới. Không ngờ cạnh sườn mình bên tả chàng chỉ hơi nhúc nhích chứ không vung quyền lên được mà nhát đao của đối phương đã chém đến trước mặt.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi vô cùng, vội nhảy lùi về phía sau.
Hán tử kia hết sức chém mạnh xuống.
Lệnh Hồ Xung tay không binh khí không dám nghinh địch, chàng đành chạy lùi về phía Nhạc Linh San.
Nhạc Linh San lượm thanh trường kiếm dưới đất lên, lớn tiếng gọi:
- Ðại sư ca! Kiếm đây!
Ðồng thời nàng liệng kiếm ra.
Lệnh Hồ Xung vươn tay mặt đón lấy kiếm rồi xoay mình lại bật lên tràng cười ha hả.
Hán tử kia đang vung đơn đao lên không toan chém xuống thì thấy kiếm quang trong tay chàng lóe lên. Lập tức gã sợ quá ngẩn người ra. Thanh đơn đao đờ tay không chém xuống nữa.
Lệnh Hồ Xung chạy đến gần thì thấy hán tử toàn thân run bần bật, không nắm vững được đơn đao để rớt xuống đất. Hai gối hắn cũng nhũn ra quỳ trên đống tuyết.
Lệnh Hồ Xung quát lên:
- Ngươi làm nhục sư muội ta, thì ta có muốn dung tha cũng không được.
Chàng phóng kiếm đâm vừa tới cổ họng hán tử thì chợt động tâm dừng lại. Chàng tiến thêm một bước khẽ hỏi gã:
- Ngươi có biết trên người tuyết đã viết những chữ gì không?
Hán tử sợ quá run lên đáp:
- Những chữ đó là: Dù cho... sông cạn... đá mòn... mối tình đây đấy.... vẫn còn như xưa...
Tức là những lời gắn bó trên đời thường nói: "Dù cho sông cạn đá mòn, mối tình đây đấy vẫn còn như xưa."
Hai câu này khiến người nghe phải nát ruột tan hồn.
Lệnh Hồ Xung đứng thộn mặt ra, miệng lẩm bẩm hai câu trên. Tay cầm trường kiếm đâm vào cổ họng hán tử. Chàng quay đầu lại thấy Nhạc Linh San đang nâng đỡ Lâm Bình Chi dậy. Hai người mặt mũi dính đầy máu tươi.
Lâm Bình Chi đứng thẳng người lên nhìn Lệnh Hồ Xung chắp tay nói:
- Ða tạ lệnh huynh đã có lòng cứu giúp.
Lệnh Hồ Xung gạt đi:
- Cái đó phỏng có chi đáng kể? Thương thế sư đệ có nặng không?
Lâm Bình Chi đáp:
- Không hề chi.
Lệnh Hồ Xung chỉ vào hai hàng vết chân ngựa nói:
- Sư phụ cùng sư nương đi về ngả này.
Lâm Bình Chi nói:
- Dạ! Cám ơn Lệnh Hồ huynh.
Nhạc Linh San dắt hai con ngựa của địch nhân để lại, tới nơi nàng tung mình lên ngựa nói:
- Chúng ta đi kiếm gia gia cùng má má.
Lâm Bình Chi gắng gượng lên ngựa.
Nhạc Linh San tung ngựa lướt tới qua bên mình Lệnh Hồ Xung.
Bỗng nàng dừng lại nhìn vào mặt chàng.
Lệnh Hồ Xung ngửng đầu lên thấy nàng chăm chú ngó mình, chàng cũng nhìn lại.
Nhạc Linh San ấp úng:
- Ta... ta...
Nàng chỉ nói được hai chữ rồi quay đầu đi giựt cương cho ngựa chạy.
Hai con ngựa chạy theo những vết chân của vợ chồng Nhạc Bất Quần còn để lại, nhằm hướng Tây Bắc mà đi.
Lệnh Hồ Xung đứng ngẩn người nhìn cho đến lúc bóng sau lưng hai người biến vào trong rừng cây rồi mới từ từ xoay mình lại.
Chương trước | Chương sau