Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 122 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 161 - Bọn Ác nhân bắn tên giết ngựa

↓↓

- Chỗ này chân ngựa rối loạn. Gia gia cùng má má đã dừng lại đây.

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ðúng là thanh âm Nhạc Linh San.


Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa mừng thầm tự hỏi:


- Sao tiểu sư muội cũng đến đây?


Rồi tiếng người khác đáp:


- Chân sư phụ bị thương. Mong rằng đứng có chuyện gì xảy ra. Chúng ta mau mau theo vết chân ngựa mà rượt.


Ðó là thanh âm Lâm Bình Chi.


Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:


- Phải rồi! Vì mặt đất đầy tuyết phủ nên vết chân ngựa còn in rất rõ. Tiểu sư muội cùng Lâm sư đệ đi tìm sư phụ, sư nương chạy qua chốn này.


Nhạc Linh San bỗng la lên:


- Tiểu Lâm tử! Ngươi hãy coi kìa! Bốn "người tuyết" đẹp quá. Họ dắt tay nhau đứng thành hàng chữ nhất.


Lâm Bình Chi hỏi:


- Gần đây dường như không có nhà ở, sao lại có người tới đây xếp "người tuyết" chơi?


Nhạc Linh San cười hỏi:


- Chúng ta cũng xếp "người tuyết" chơi có nên không?


Lâm Bình Chi đáp:


- Phải đấy! Chúng ta xếp một trai, một gái và cũng dắt tay nhau.


Nhạc Linh San tung mình xuống ngựa, bê những tảng tuyết xếp thành đống.


Lâm Bình Chi bỗng la lên:


- Ồ! Chúng ta hãy đi kiếm sư phụ, sư nương là việc khẩn yếu trước, kiếm thấy hai vị rồi chúng mình sẽ thủng thẳng xếp người tuyết chơi cũng chưa muộn.


Nhạc Linh San nói:


- Ủa! Ngươi làm ta cụt hứng rồi! Gia gia tuy bị thương ở chân nhưng người vẫn cưỡi ngựa được chẳng khác gì người lành. Hơn nữa đã có má má đi kèm bên thì còn sợ gì kẻ khác dám đắc tội với hai vị? Hai vị lão nhân gia từng ngang dọc võ lâm từ khi ngươi chưa ra đời.


Lâm Bình Chi nói:


- Sư tỷ nói vậy cũng đúng. Nhưng sư phụ, sư nương chưa tìm thấy mà đã mải rong chơi ở đây thì trong lòng cũng không khỏi thắc mắc.


Nhạc Linh San nói:


- Ðược rồi! ta cũng nghe lòi ngươi. Nhưng kiếm thấy gia má rồi ngươi phải bồi tiếp ta xếp thành hai "người tuyết" thật đẹp để coi chơi.


Lâm Bình Chi đáp:


- Cái đó đã hẳn.


Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:


- Mình đã tưởng gã nói "xếp người đẹp như sư tỷ" hay là "xếp được người đẹp như sư tỷ khó lắm" không ngờ gã chỉ nói vẻn vẹn một câu: "Cái đó đã hẳn".


Rồi chàng tự nhủ:


- Lâm sư đệ trung hậu thành thực đâu có hời hợt lém lảu như ta? Tiểu sư muội mà muốn bầu bạn với ta xếp người tuyết thì dù gặp việc tày đình ta cũng bỏ đó. Trời sinh tiểu sư muội để phục tùng gã. Tuy nàng không thích mà cũng không nhõng nhẽo tuồng trẻ nít, như nàng đã đối với ta ngày trước đâu? Chà! Lâm sư đệ khỏi hẳn rồi! Không hiểu kẻ nào chém gã một kiếm mà tiểu sư muội lại đổ tai vạ lên đầu ta.


Chàng chú ý lắng nghe câu chuyện đối thoại giữa Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San lại quên bẵng là người mình đã cứng đơ. Chàng có biết đâu tình trạng này rất hợp với yếu quyết về thuật Hấp tinh đại pháp cần nhất là đứng có dụng tâm, cũng không hốt hoảng.


Chân trái và sườn bên trái chàng đang tê dại nhẹ dần đi.


Nên biết Hấp tinh đại pháp cũng là một thứ nội công thượng thặng. Càng nóng nảy miễn cưỡng lại càng khó thành. Bất luận là tu luyện môn nội công thượng thặng nào cũng nguy hiểm vô cùng thường vì gắng sức muốn cho mau lẹ lại càng dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Tu luyện nó phải hời hợt nhẹ nhàng như không để ý. Chân hỏa hậu đã dần dần thành thuộc rồi thì là tâm trí nảy nở và thành công, khác nào nước chảy thành khe một cách tự nhiên. Yếu quyết này không có ghi trên tấm thiết bản dưới đáy Tây hồ.


Bỗng nghe Nhạc Linh San nói:


- Ðược rồi! Chưa xếp "người tuyết" thì ta hãy khắc chữ vào "người tuyết" này vậy.


"Soạt" một tiếng! Nàng đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ.


Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi nghĩ thầm:


- Nàng mà dùng mũi kiếm đâm bừa bãi vào bốn người mình thì thật là hỏng bét.


Chàng muốn lên tiếng la gọi hoặc xua tay ngăn trở nhưng khốn nỗi miệng không mở được mà chân tay cũng không cử động được.


Bỗng nghe mấy tiếng "xè xè" khẽ vang lên.


Nhạc Linh San đã dùng mũi kiếm khắc chữ vào làn tuyết phủ ngoài người Hướng Vân Thiên. Tiếp theo nàng vạch chữ lên người Lệnh Hồ Xung. May ở chỗ nàng chích mũi kiếm không sâu lắm chưa vỡ hết làn tuyết nên không chìa áo ra ngoài và cũng không làm tổn thương đến da thịt chàng.


Lệnh Hồ Xung tự hỏi:


- Không hiểu nàng đã vạch những chữ gì lên người bọn ta?


Nhạc Linh San cất giọng êm đềm nói:


- Ngươi cũng lại đây vạch vào mấy chữ đi!


Lâm Bình Chi đáp:


- Ðược rồi!


Ðoạn gã đón lấy thanh kiếm cũng vạch mấy chữ vào bốn người tuyết.


Lâm Bình Chi cầm kiếm vạch chữ từ mé tả qua mé hữu tới người Lệnh Hồ Xung thì dừng mũi kiếm lại.


Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ tự hỏi:


- Không hiểu Lâm sư đệ thích chữ gì vào mình ta?


Bỗng nghe Nhạc Linh San nói:


- Phải rồi! Bọn hai người chúng ta nhất định sẽ làm như vậy.


Hồi lâu, lâu lắm hai người lẳng lặng không nói gì.


Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:


- Chúng nhất định làm gì? Ta phải chờ chúng đi rồi hàn khí trong người Nhậm giáo chủ tiêu tan hết rồi mới có thể cựa quậy để coi xem được. Úi chà! Như vậy hỏng mất. Ta mà cựa mình thì tuyết rớt sạch còn chữ gì nữa mà coi. Giả tỷ bốn người đồng thời cử động thì một chữ cũng không còn.


Sau một lúc, lại nghe văng vẳng có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tuy còn cách xa nhưng chàng cũng nghe rõ từ mé bên này chạy tới.


Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San vẫn chưa phát giác.


Lệnh Hồ Xung nghe rõ đoàn người ngựa này có đến hơn mười người thì nghĩ thầm:


- Ðây chắc là bọn sư đệ, sư muội bản phái đã tới nơi.


Vó ngựa chạy mỗi lúc một gần mà dường như Lâm, Nhạc hai người thủy chung vẫn không để ý.


Lệnh Hồ Xung nghe rõ mười mấy người kỵ mã từ góc Ðông Bắc chạy tới còn cách chừng hai dặm thì bảy con ngựa quanh qua mé Tây bày thành hàng đội rồi mới tiếp tục tiến vào. Hiển nhiên họ có ý chẹn đường Lâm, Nhạc.


Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:


- Nghe chừng bọn này không phải là hạng tử tế gì.


Ðột nhiên Nhạc Linh San la hoảng:


- úi chà! Có người đến đó.


Tiếp theo lại có tiếng gió rít lên veo véo. Hai mũi tên dài bắn tới.


Hai con ngựa của bọn Lâm, Nhạc trúng tên thét lên mấy tiếng bi thảm rồi ngã lăn ra chết liền.


Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:


- Võ công bọn này không phải tầm thường mà tâm địa rất độc ác. Chúng đứng ngoài hơn hai trăm thước cũng bắn trúng đích. Mục đích của chúng là bắn chết ngựa để cho sư đệ, sư muội hết đường chạy trốn.


Bỗng nghe mười mấy người kia nổi lên tràng cười hô hố, vọt ngựa lại gần.


Nhạc Linh San bật tiếng la hoảng lùi về phía sau một bước.


Một người cười nói:


- Ha ha. Chúng là một chú em nhỏ và một cô em bé. Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội! Các ngươi là con cái nhà ai? Ở môn phái nào?


Lâm Bình Chi dõng dạc đáp:


- Tại hạ là Lâm Bình Chi ở phái Hoa Sơn. Còn vị này họ Nhạc tên Linh San, là sư tỷ của tại hạ. Bọn tại hạ cùng các vị vốn không quen biết, sao các vị lại bắn chết ngựa của chị em tại hạ?


Người kia cười đáp:


- Hai người là môn hạ phái Hoa Sơn ư? Hừ! Sư phụ các ngươi phải chăng là Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh? Y tỷ kiếm với đồ đệ mà thất bại ư?


Lệnh Hồ Xung đau đớn nghĩ thầm:


- Ta làm cho người ngoài chê cười sư phụ, tội thật đáng chết.


Lâm Bình Chi đáp:


- Lệnh Hồ Xung làm điều càn rỡ, nhiều lần vi phạm môn quy nên trước đây một năm y đã bị trục xuất khỏi môn trường.


Ý gã muốn nói: "Sư phụ có thua Lệnh Hồ Xung thì cũng là thua người ngoài chứ không phải thua đệ tử bản phái."


Người kia cười hỏi:


- Con nhỏ này họ Nhạc thì thị là người thế nào với Nhạc đại chưởng môn?


Nhạc Linh San tức giận hỏi lại:


- Cái đó liên quan gì đến ngươi? Các ngươi bắn chết ngựa của ta vậy phải bồi thường đi.


Người kia cười nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Ngày hôm sau không đến

Ngày hôm sau không đến

Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở

30-06-2016
Mùa hè năm đó

Mùa hè năm đó

Những mùa hè năm đó. Với sự xuất hiện của một người. Và sự ra đi của một

24-06-2016
Mười bốn ngày yêu

Mười bốn ngày yêu

"mình quen nhau chỉ mấy ngày, quen qua điện thoại thì chia tay cũng chỉ qua điện thoại

25-06-2016
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Sapa

Sapa

Bỗng nhiên, người anh từng thương yêu trở nên hoàn toàn xa lạ. *** 1. Căn phòng dài,

27-06-2016

Old school Easter eggs.