Polly po-cket
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 153 - Thấy đường hầm, quần hùng thoát hiểm

↓↓

Hắn ra chiều kinh dị phi thường.

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lệnh Hồ Xung vội nói:


- Ðừng... đừng tiến lại nữa... Cơ quan lợi hại lắm.


Nguyên bọn Kế Vô Thi chờ lâu không thấy Lệnh Hồ Xung trở lại thì trong lòng nóng nẩy chạy đi tìm. họ phát hiện ra đường địa đạo trong Ðạt Ma đường liền chui vào.


Bây giờ Kế Vô Thi thấy Lệnh Hồ Xung và Ðào cốc lục tiên đều nằm lăn dưới đất, mặt mũi cùng đầu tóc đầy vết máu tươi thì không khỏi kinh hãi.


Tổ Thiên Thu hỏi:


- Lệnh Hồ công tử! Công tử làm sao thế?


Lệnh Hồ Xung nói:


- Phải đứng yên đừng có động đậy chạm vào cơ quan mà khốn.


Tổ Thiên Thu nói:


- Dạ! Tại hạ dùng cây nhuyễn tiên kéo công tử ra được chăng?


Lệnh Hồ Xung đáp thế thì hay lắm.


Tổ Thiên Thu liền tung cây nhuyễn tiên quấn lấy chân trái Ðào Chi Tiên rồi lôi y ra.


Nguyên Ðào Chi Tiên nằm ở ngoài cùng nên Tổ Thiên Thu kéo hắn ra trước. Tiếp theo lão lại vung nhuyễn tiên quấn lấy chân phải Lệnh Hồ Xung, hô lên:


- Xin lỗi minh chủ.


Ðoạn lão kéo chàng ra.


Tổ Thiên Thu tiếp tục theo cách này kéo nốt bọn Ðào cốc ngũ tiên mà vẫn không đụng vào cơ quan nên không bị những nhà sư bằng sắt đặt ở hai bên vách động nhảy ra đả thương người.


Lệnh Hồ Xung lảo đảo đứng lên lại coi thương tích Ðào cốc lục tiên. Cả sáu người đều bị đả thương ở bả vai. May ở chỗ bọn họ đều da dầy thịt bắp lại có nội lực cao thâm cầm cự, nên tuy bị thương khá nặng mà không đến nỗi phải bỏ mạng.


Chỉ trong khoảng khắc bọn Ðào cốc lục tiên hồi tỉnh, lại nói ba hoa khoác lác ngay.


Ðào Căn Tiên không thấy những nhà sư sắt đâu nữa liền nói:


- Mấy nhà sư sắt lợi hại thế mà cũng bị Ðào cốc lục tiên phá tan rồi.


Ðào Hoa Tiên biết điều hơn một chút, không tiện nhận là công lao của mình hết hắn nói:


- Kể ra Lệnh Hồ công tử cũng có đóng góp một phần nhưng công lao y không bằng sáu anh em ta được.


Lệnh Hồ Xung ráng nhịn đau cười nói:


- Cái đó đã hẳn, ai mà bằng Ðào cốc lục tiên được.


Tổ Thiên Thu hỏi:


- Minh chủ, vụ này thế nào đây?


Lệnh Hồ Xung đem tình hình vừa xảy ra lược thuật lại cho mọi người nghe rồi tiếp:


- Chắc Thánh cô cũng bị giam giữ trong đường hầm này. Vậy chúng ta phải nghĩ sao cho ra một kế hoạch để triệt bỏ những người sắt này đi.


Tổ Thiên Thu nhìn Ðào cốc lục tiên nói:


- Té ra những nhà sư bằng sắt chưa phá bỏ được.


Ðào Căn Tiên nói:


- Muốn phá hủy những nhà sư sắt đó phỏng có khó gì? Trong lúc nhất thời ta chưa muốn ra tay mà thôi.


Ðào Thực Tiên nói:


- Phải đó! Ðào cốc lục tiên đi tới đâu là bất luận vật gì cứng rắn đến đâu cũng tan ra đến đó, cường địch nào mà không thắng được?


Kế Vô Thi hỏi:


- Không hiểu những người sắt đó lợi hại thế nào? Cảm phiền Ðào cốc lục tiên tiến vào trước đụng chạm cơ quan để anh em được coi một chuyến cho mở rộng tầm mắt, được chăng?


Ðào cốc lục tiên vừa bị đau khổ khi nào còn chịu tiến vào để lãnh thêm những đòn thiết trượng đánh vào mình.


Lâm vào hoàn cảnh khó bề trốn tránh trách nhiệm Ðào Căn Tiên hỏi:


- Này các vị ạ! Mèo bắt chuột các vị đều thấy rồi, nhưng chuột vờn mèo đã có vị nào trông thấy chưa?


Ðào Diệp Tiên nói tiếp:


- Bọn ta bảy người vừa được coi xong, thật là mở rộng tầm mắt. Suốt đời này mới thấy là một.


Bọn Ðào cốc lục tiên có cái tài là khi gặp bước khó khăn không đối đáp được liền đánh trống lảng để gác chính đề ra một bên.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Vị nào ra ngoài khuân mấy phiến đá vào đây? cần những phiến đá nặng tới một hai trăm cân.


Ba người liền ra ngoài khuân vào ba phiến đá lớn lấy ở tòa núi giả trong sân chùa Thiếu Lâm, mỗi phiến ít ra nặng tới hai trăm cân.


Lệnh Hồ Xung bê một phiến lên, vận nội lực liệng mạnh vào.


Bỗng nghe một tiếng sầm vang lên! Cơ quan phát động. Hai bên vách lại bật lên những tiếng lách cách. Những nhà sư bằng sắt lại nhảy ra. Bóng trượng veo véo rít lên không ngớt. Mấy cây thiết trượng vung tít lên rất lẹ hồi lâu, rồi những nhà sư sắt lại thụt vào trong vách đá.


Quần hào thấy thế ai cũng chấn động tâm thần, miệng há hốc ra.


Kế Vô Thi nói:


- Thưa công tử! những nhà sư sắt này đều do cơ quan điều khiển. Theo chỗ nhận xét của tại hạ thì sức mạnh của cơ quan chỉ một lúc là hết. Cơ quan có xoay chuyển thì người sắt mới vận động được. Chỉ cần liệng những khối đá lớn vào mấy lần cho lực đạo cơ quan lay chuyển đến độ chót là các nhà sư sắt không vận động được nữa.


Lệnh Hồ Xung nóng ruột cứu Doanh Doanh thoát hiểm liền nói:


- Tại hạ coi những nhà sư bằng sắt vẫn vung thiết trượng như cũ không thấy chậm lại chút nào. Chẳng hiểu thiết trượng còn múa tít được bao nhiêu lấn cơ quan mới hết lực đạo. Nếu thử bảy tám lần nữa thì e rằng trời sáng bạch mất rồi. Vị nào có bảo đao hoặc bảo kiếm cho tại hạ mượn để dùng một lúc.


Một người liền vượt bọn chúng tiến lại rút đao ra khỏi vỏ nói:


- Thanh đao này của tại hạ khá sắc bén, minh chủ thử dùng coi.


Lệnh Hồ Xung thấy người đó mũi cao, mắt sâu, dưới cằm có chòm râu vàng, dường như người bên Tây vực. Chàng đón lấy thanh đao coi thì quả nhiên nó tiết ra khí lạnh ngăm ngăm, không phải là món khí giới tầm thường. Chàng liền nói:


- Ða tạ huynh trưởng đã cho tại hạ mượn thanh bảo đao này để chặt người sắt. Nếu bị sứt mẻ đừng trách tại hạ nhé.


Người kia cười đáp:


- Vì việc đón tiếp Thánh cô thì đến tánh mạng bao nhiêu anh em chẳng đáng tiếc. Ðao kiếm bất quá là thân ngoại chi vật, phỏng có chi đáng kể?


Lệnh Hồ Xung gật đầu tiến về phía trước.


Ðào cốc lục tiên đồng thanh la lên:


- Công tử hãy coi chừng!


Lệnh Hồ Xung lại tiến thêm hai bước.


Véo một tiếng. Một cây thiền trượng từ trên không quật xuống.


Chiêu thức này chàng đã thấy lần này là lần thứ ba.


Lệnh Hồ Xung không nghĩ ngợi gì nữa, vung bảo đao lên đánh véo một cái. Cánh tay mặt nhà sư bị gẫy liền. Cả tay lẫn thiết trượng đều rớt xuống đất.


Lệnh Hồ Xung bật tiếng khen:


- Thanh bảo đao này tốt quá!


Ban đầu Lệnh Hồ Xung chỉ sợ đơn đao không đủ sắc bén, ngờ đâu vừa vung lên đã chặt đứt cổ tay nhà sư đúc bằng sắt mới biết thanh đao này chặt sắt như cắt đất, thật là của báu hiếm có ở đời. Chàng bất giác phấn khởi tinh thần.


"Chát chát"! Lại hai cổ tay của thiết hòa thượng bị đứt rời!


Lệnh Hồ Xung lấy đao làm kiếm. Chàng sử dụng toàn những chiêu thức trong phép "Ðộc cô cửu kiếm".


Bao nhiêu thiết hòa thượng từ hai bên vách động xô ra tấn công không ngớt, nhưng cổ tay bị chặt đứt, thiết trượng rớt xuống rồi thì hai cánh tay không có vung lên múa tít cũng chẳng còn sức mạnh uy hiếp ai nữa.


Lệnh Hồ Xung càng tiến vào sâu càng thấy nhiều thiết hòa thượng phóng ra những chiêu rất tinh diệu, lòng chàng không khỏi ngấm ngầm khâm phục những nhân vật đã bố trí các cơ quan này. Dù sao đó cũng chỉ là những tử vật bằng sắt, mỗi khi phóng chiêu ra lại để lộ nhiều kẽ hở. Cổ tay bị chặt đứt rồi, cơ quan có rít lên những tiếng vang kinh khủng cũng bằng vô dụng.


Quần hào cầm đuốc theo sau chiếu sáng cho chàng động thủ.


Sau khi chặt đứt hơn trăm cổ tay sắt rồi, hai bên vách không còn thiết hòa thượng nhảy ra nữa.


Có người đếm số cỗ tay bị chặt đứt liền biết tổng số thiết hòa thượng lên tới 108 vị.


Quần hào đều lớn tiếng hoan hô. Tiếng reo trong địa đạo lại càng chấn động khiến người ta cơ hồ thủng cả màng tai.


Lệnh Hồ Xung nóng ruột tìm Doanh Doanh, chàng giựt lấy một bó đuốc xăm xăm chạy trước, nhưng cất bước cực kỳ thận trọng chỉ lo đụng phải cơ quan mà phát sinh tai họa.


Ðường hầm tiếp tục xuống dốc không ngớt, càng đi xuống càng thấp.


Lệnh Hồ Xung đi được chừng hơn ba dặm, đường địa đạo thẳng vào mấy tòa huyệt động thiên nhiên, song thủy chung chàng không gặp cơ quan hoặc cạm bẫy nào khác.


Ðột nhiên có làn ánh sáng lờ mờ lọt vào. Lệnh Hồ Xung bước lẹ hơn tiến tới. Bỗng chân chàng dẫm vào một đống nhũn nhũn thì ra là tuyết đọng trên mặt đất. Ðồng thời một luồng không khí mát mẻ giá lạnh trút vào lồng ngực. Người chàng đã ra ngoài chỗ trống không.


Lệnh Hồ Xung đảo mắt nhìn bốn phía thì chỉ thấy một mầu tối đen. Những mảng tuyết lớn rớt xuống tới tấp. Tiếp theo chàng lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, mới biết là mình hiện đang đứng bên khe núi.


Lệnh Hồ Xung trong lòng lúc này rất là thất vọng vì đường địa đạo không thông vào chỗ cầm tù Doanh Doanh.


Bỗng nghe Kế Vô Thi ở phía sau hô lớn:


- Xin anh em đừng lên tiếng! Có lẽ chúng ta đã ra đến chân núi Thiếu Thất.


Lệnh Hồ Xung tự hỏi:


- Chẳng lẽ bọn mình đã thoát hiểm rồi?


Kế Vô Thi lại bảo chàng:


- Thưa công tử! Hiện nay là tháng trọng đông nên những khe lạch trên núi không có nước đổ xuống. Xem chừng chúng ta đã đi hết đường địa đạo ra đến chân núi.


Tổ Thiên Thu cũng nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Lạc lòng

Lạc lòng

Lâu lắm rồi Tâm mới lại bắt gặp cảm giác lạ lẫm ấy nơi mình. Nàng hồi hộp, nôn

30-06-2016
Váy cưới đỏ

Váy cưới đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Lam

25-06-2016
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Miền cỏ lạ

Miền cỏ lạ

"Nếu khoảng cách giữa chúng ta lớn như đại dương đến ngọn núi cao xa kia, thì đừng

23-06-2016