Tổ Thiên Thu vâng lời bưng một hộp đã dự bị từ trước, bên trong có để danh thiếp của Lệnh Hồ Xung cùng quần hào đến trước cổng lớn. Lão khẽ gõ cổng mấy cái, lắng tai nghe vẫn yên lặng không một tiếng động. Cánh cổng chưa cài then, khẽ đẩy một cái đã mở ra được ngay.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão ngó vào trong thì thấy trống không chẳng có một người nào.
Lão không dám tự tiện tiến vào, quay lại nhìn Lệnh Hồ Xung để báo cáo.
Lệnh Hồ Xung tuy võ công cao cường nhưng cách xử sự kém bề lịch duyệt lại không chuyên về công việc thống lãnh quần hào. Bây giờ chàng gặp cảnh ngộ ra ngoài ý nghĩ, chàng không biết làm thế nào liền đứng thộn mặt ra.
Ðào Căn Tiên nói:
- Những sư sãi trong chùa trốn hết cả rồi. Chúng ta cứ xông vào hễ gặp anh đầu trọc nào là giết.
Ðào Cán Tiên hỏi vặn:
- Ðại ca đã bảo sư sãi trong chùa trốn hết cả rồi thì làm gì còn có người trọc đầu nữa mà giết?
Ðào Căn Tiên đáp:
- Ni cô không trọc đầu ư?
Ðào Hoa Tiên xen vào:
- Ðây là chùa sư nam làm gì có ni cô?
Ðào Căn Tiên trỏ vào Du Tấn hỏi:
- Vị này đã không là hòa thượng lại chẳng phải ni cô mà cũng trọc đầu đây thì sao?
Ðào Cán Tiên lại hỏi:
- Tại sao đại ca lại giết họ?
Kế Vô Thi nói:
- Chúng ta cứ tiến vào xem sao?
Lệnh Hồ Xung nói:
- Hay lắm! Xin Kế huynh, Lão huynh, Tổ huynh, Huỳnh bang chúa cùng tại hạ tiến vào xem, xin các vị truyền lệnh xuống là cho anh em thuộc hạ biết là không có hiệu lệnh của tại hạ thì đừng ai vọng động và không được buông lời vô lễ với các nhà sư chùa Thiếu Lâm, đồng thời không được làm tổn hại đến một gốc cây ngọn cỏ trên núi Thiếu Thất.
Ðào Chi Tiên hỏi:
- Chẳng lẽ nhổ một gốc cỏ cũng không được hay sao?
Lệnh Hồ Xung không lý gì đến hắn, chàng đang nóng ruột nghĩ tới Doanh Doanh không hiểu tình trạng nàng ra sao. Chàng rảo bước đi thẳng vào chùa. Bọn Kế Vô Thi theo sau.
Vào khỏi cổng sơn môn, đi tới một đường bậc đá, xuyên qua sân trước vào đến tiền điện, đoàn người lại đi thẳng vào Ðại Hùng bảo điện.
Trong điện chỉ có tượng phật Như Lai rất trang nghiêm. Dưới đất bao phủ một làn bụi mỏng.
Tổ Thiên Thu nói:
- Chẳng lẽ tăng nhân trong chùa đều trốn sạch cả rồi?
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tổ huynh không nên nói chữ "trốn".
Năm người bình tĩnh lại, chú ý lắng tai nghe chỉ thấy tiếng quần hào mấy ngàn người dứt lác bên ngoài chùa. Còn trong chùa vẫn yên lặng như tờ, không một tiếng động.
Kế Vô Thi nói:
- Chúng ta nên đề phòng quần tăng chùa Thiếu Lâm đã bố trí cơ quan mai phục để ám toán bọn mình.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Phương Chứng phương trượng cùng Phương Sinh đại sư đều là những bậc cao tăng đắc đạo, khi nào còn ngấm ngầm bày ngụy kế ám hại. Nhưng bọn chúng ta đều là bàng môn tả đạo kéo đến đông quá thì quần tăng chùa Thiếu Lâm phải đấu trí chứ không đấu lực cũng chẳng lấy chi làm lạ.
Chàng thấy một tòa chùa Thiếu Lâm rộng lớn mà không một bóng người thì trong lòng không khỏi nổi lên một mối kinh hãi phi thường. Chàng lại không hiểu bọn họ đối với Doanh Doanh thế nào, nên càng xao xuyến tâm thần.
Năm người mắt để ý bốn mặt, lắng tai nghe tám phương cẩn thận từng bước tiến mãi vào trong.
Ðoàn người xuyên qua hai từng tòa viện vào tới hậu điện.
Ðột nhiên Lệnh Hồ Xung và Kế Vô Thi đồng thời dừng bước, vỗ tay ra hiệu.
Bọn Lão Ðầu Tử đứng cả lại.
Lệnh Hồ Xung bỗng trỏ gian phòng góc Tây Bắc rồi nhẹ bước đi về phía đó.
Bọn Lão Ðầu Tử liền đi theo sau.
Bỗng nghe trong căn phòng này có tiếng người rên rỉ rất khẽ.
Lệnh Hồ Xung rút kiếm cầm tay lại tới trước căn phòng này. Chàng giơ tay đẩy cửa rồi khẽ né mình sang một bên để đề phòng bên trong có người phóng ám khí ra chăng.
Cánh cửa kẹt mở. Trong phòng lại có tiếng rên rất khẽ.
Lệnh Hồ Xung thò đầu vào coi, bất giác giật mình kinh hãi. Chàng thấy hai vị lão ni nằm thẳng cẳng dưới đất. Một vị mặt hướng ra ngoài, chính là Ðịnh Dật sư thái. Chàng thấy sắc diện bà lợt lạt, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã tắt hơi chết rồi.
Lệnh Hồ Xung vội khoa chân bước vào.
Tổ Thiên Thu la lên:
- Minh chủ hãy coi chừng!
Rồi lão cũng tiến vào.
Lệnh Hồ Xung đi vòng quanh coi hai người nằm dưới đất. Lúc chàng coi đến người kia thì quả nhiên là Ðịnh Nhàn sư thái, chưởng môn phái Hằng Sơn.
Lệnh Hồ Xung cúi xuống cất tiếng gọi:
- Ðịnh Nhàn sư thái! Ðịnh Nhàn sư thái!...
Ðịnh Nhàn sư thái từ từ mở mắt ra.
Ban đầu thần sắc bà ra chiều ngơ ngác, nhưng sau giây lát, mục quang đưa đi đưa lại lộ vẻ vui mừng. Bà máy môi mấy cái mà chưa phát thanh âm được.
Lệnh Hồ Xung cúi thấp xuống thêm, khẽ nói:
- Vãn bối là Lệnh Hồ Xung đây mà.
Ðịnh Nhàn sư thái lại chuyển động cặp môi mấy lần, cố gắng mới nói ra được mấy tiếng cơ hồ nghe không rõ.
Lệnh Hồ Xung chỉ nghe mấy tiếng: "Ngươi... ngươi..."
Chàng thấy thương thế bà cực kỳ trầm trọng. Trong lúc thảng thốt chàng không biết làm thế nào.
Bỗng Ðịnh Nhàn sư thái ráng đề tụ chân khí, lắp bắp:
- Ngươi... Ngươi nghe lời ta....
Lệnh Hồ Xung vội đáp ngay:
- Dạ dạ, sư thái có điều chi sai bảo? Lệnh Hồ Xung này dù tan xương nát thịt cũng ráng làm cho bằng được.
Chàng nghĩ tới hai vị sư thái Ðịnh Nhàn cùng Ðịnh Dật đã vì chàng mà không khéo bị táng mạng ở chùa Thiếu Lâm này. Bất giác hai hàng nước mắt tuôn rơi lã chã.
Ðịnh Nhàn sư thái thều thào nói:
- Ngươi... ngươi nhất định... nghe lời ta phải không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ðệ tử nhất định tuân lời sư bá.
Ðịnh Nhàn sư thái mặt thoáng lộ vẻ vui mừng cố gắng nói:
- Ngươi chịu lời... tiếp tục... chấp chưởng công việc... phái Hằng Sơn cho ta.
Bà nói được mấy tiếng này rồi dứt hơi không nói tiếp được nữa.
Lệnh Hồ Xung hốt hoảng đáp:
- Vãn bối là thân nam tử thì làm chưởng môn quý phái thế nào được? Có điều xin sư thái cứ yên lòng. Bất luận quý phái có gặp hoạn nạn, nguy biến gì, vãn bối cũng hết sức....
Ðịnh Nhàn sư thái lắc đầu một cách nặng nhọc nói:
- Không... không được... Ta truyền ngôi chưởng môn phái Hằng Sơn cho ngươi... Ngươi mà.. không chịu lời... thì ta chết không dám nhắm mắt.
Lệnh Hồ Xung tâm thần bối rối, vì đây là một việc khó khăn vô cùng! Nhưng chàng thấy Ðịnh Nhàn sư thái sẽ tuyệt mệnh trong khoảnh khắc, bầu nhiệt huyết trong lòng chàng như trồi ngược lên. Chàng đáp:
- Dạ! Vãn bối đành vâng mệnh sư thái.
Khóe miệng Ðịnh Nhàn sư thái lộ ra một nụ cười thỏa mãn, khẽ nói:
- Ða... Ða tạ!... Mấy trăm đệ tử... phái Hằng Sơn... từ nay là do ngươi chiếu cố.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Chùa Thiếu Lâm không có xét tình lý. Sao họ lại hạ độc thủ đối với hai vị sư thái đến thế này? Vãn bối...
Bỗng thấy Ðịnh Nhàn sư thái ngoẹo đầu sang một bên, nhắm mắt lại.
Lệnh Hồ Xung thất kinh, chàng đưa tay lên mũi Ðịnh Nhàn sư thái thì bà tắt hơi rồi.
Lòng chàng đau thương đến cực điểm, chàng quay lại sờ tay Ðịnh Dật sư thái thấy lặnh ngắt như đồng, thì ra bà đã chết lâu rồi.
Lệnh Hồ Xung vốn là con người chí tình. Chàng không nhịn được buông tiếng khóc ròng.
Lão Ðầu Tử nói:
- Lệnh Hồ công tử! Dĩ nhiên chúng ta phải báo thù cho hai vị sư thái. Bọn đầu trọc chùa Thiếu Lâm nhất định phải chết hết, không để trốn thoát một tên nào. Bây giờ chúng ta hãy lấy mớ lửa đốt chùa đi đã.
Lệnh Hồ Xung đang cơn bi phẫn, chàng vỗ đùi nói:
- Phải đấy! Chúng ta phóng hỏa đốt chùa đi!
Kế Vô Thi vội cản lại:
Chương trước | Chương sau