Trịnh Ngạc gật đầu dắt Tần Quyên cùng đi.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Sau chừng nửa giờ hai cô trở về nói:
- Bản trấn chỉ có một nhà đại tài chủ người họ Bạch, ngoại hiệu là Bát Bì (Lột Da) đã mở tiệm vàng lại buôn bán thóc gạo. Người này tên là Bạch Bát Bì thì chắc là con người không tốt rồi.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Tối hôm nay chúng ta đến "quyên giáo" nhà hắn.
Trịnh Ngạc nói:
- Hạng người này khí độ hẹp hòi, quyên giáo e rằng chẳng được bao nhiêu tiền gạo.
Lệnh Hồ Xung chỉ tủm tỉm cười chứ không nói gì.
Sau một lúc chàng lên tiếng:
- Chúng ta lên đường thôi!
Mọi người thấy trời đã tối đen, nhưng sư phụ gặp nạn nên không quản ngại lao khổ, đi ngay là hơn.
Mọi người vội lên ngựa ra khỏi thị trấn tiến về phía Bắc.
Ði mới được vài dặm, Lệnh Hồ Xung ra lệnh:
- Ðược rồi chúng ta hãy nghỉ lại đây một lúc.
Mọi người liền đi tới bờ dòng suối nhỏ ở chân núi ngồi xuống đất mà nghỉ.
Nghi Lâm lúc nào cũng đi cạnh Lệnh Hồ Xung. Thỉnh thoảng nàng lại tủm tỉm cười mà không biết nàng nghĩ gì. Thủy chung nàng vẫn không nói nửa lời, bây giờ mới mở miệng:
- Lệnh Hồ sư huynh... sư huynh thương thế đã lành chưa?
Lệnh Hồ Xung cười đáp:
- Không có gì đáng ngại.
Rồi chàng nhắm mắt dưỡng thần.
Sau chừng nửa giờ, chàng mở bừng mắt ra ngó Vu Tẩu cùng Nghi Hòa nói:
- Hai vị cùng sáu vị sư muội đến nhà Bạch Bát Bì quyên giáo. Trịnh sư muội dẫn đường.
Vu Tẩu và Nghi Hòa trong lòng rất lấy làm kỳ, nhưng cũng vâng lời.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ít ra phải quyên được 500 lạng bạc, nếu được có một ngàn lạng càng hay.
Nghi Hòa la lên:
- Trời ơi... Cái đó... Cái đó... Bạch Bát Bì khi nào chịu bỏ ra nhiều thế?
Lệnh Hồ Xung nói:
- Nếu hắn không chịu thì quyên hai ngàn lạng chứ sao. Chúng ta sử dụng một ngàn thôi, còn dư một ngàn để cứu giúp kẻ nghèo ở dọc đường.
Bây giờ mọi người mới tỉnh ngộ ngơ ngác nhìn nhau.
Nghi Hòa nói:
- Lệnh Hồ Xung sư huynh!... sư huynh bảo bọn tiểu muội đi cướp nhà giàu để tế bần chăng?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Phải rồi! Mấy chục con người chúng ta đây dốc túi gom lại không nổi mấy lạng bạc thì cũng là kẻ bần của chứ gì? Này các vị sư muội! Nếu không cướp những nhà giàu để giúp bọn dân nghèo chúng ta thì làm sao mà đến được Long Toàn chú kiếm cốc?
Mọi người nghe đến năm chữ "Long Toàn chú kiếm cốc" đều trong lòng lo lắng liền đồng thanh đáp:
- Nếu vậy bọn tiểu muội xin đi quyên giáo.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ði quyên giáo kiểu này e rằng các cô chưa làm qua bao giờ. Cách hành động có khác với sự quyên giáo thông thường đôi chút. Các cô đến nhà Bạch Bát Bì cần lấy tấm khăn che mặt đi. Lúc quyên giáo các cô đừng mở miệng, hễ thấy vàng vạc thì thò tay ra mà lấy là được.
Trịnh Ngạc cười hỏi:
- Nếu họ không chịu đưa ra thì sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Cô này thật không biết điều. Cô nên nhớ những bậc anh hùng dưới trướng phái Hằng Sơn đều là những liệt sĩ không phải tầm thường trong võ lâm. Người ra phải dùng đến liệu bát cống, tám người khiêng còn chưa mời được các vị đến cửa quyên giáo cho. Có đúng thế không? Bạch Bát Bì bất quá là tên thổ hào hèn kém ở một thị trấn nhỏ nhoi, chứ có địa vị gì trong võ lâm? Thế mà hắn được mười lăm tay cao thủ phái Hằng Sơn tìm đến nhà. Ðại giá các vị tới nơi tất làm cho hắn mở mặt mở mày. Nếu hắn coi tầm thường các cô thì các cô cứ việc động thủ ra chiêu, để xem võ công Bạch Bát Bì lợi hại hay là bản lĩnh của Trịnh sư muội ở phái Hằng Sơn chúng ta đả bại hắn?
Lệnh Hồ Xung nói câu này khiến cho một số đông không nhịn được phải cười ồ.
Trong bọn đệ tử phái Hằng Sơn cũng có mấy nhân vật trì trọng, lão thành như bọn Nghi Thanh đã ngấm ngầm nghĩ tới chuyện này không ổn.
Họ tự nhủ:
- Giới luật phái Hằng Sơn rất nghiêm mật cấm việc trộm đạo. Ði quyên giáo kiểu này không khỏi phạm giới.
Nhưng bọn Nghi Hòa, Trịnh Ngạc đã nhanh chân lon ton bước đi. Mấy người thấy chuyện không ổn, nhưng cũng không làm gì được nên không nói gì nữa.
Lệnh Hồ Xung quay đầu nhìn lại thì thấy Nghi Lâm giương cặp mắt trong trẻo lên nhìn chàng.
Chàng tủm tỉm cười hỏi:
- Tiểu sư muội! Sư muội không tán thành chăng?
Nghi Lâm né tránh ánh mắt của Lệnh Hồ Xung khẽ đáp:
- Tiểu muội không biết, Lệnh Hồ sư ca bảo nên làm thế nào thì cứ thế mà làm. Tiểu muội.. cũng cho đó là một việc không làm.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Hôm ấy tiểu huynh muốn ăn một trái dưa, sư muội đã đi quyên giáo về cho tiểu huynh phải không?
Nghi Lâm đỏ mặt lên, nàng nhớ lại ngày trước cùng Lệnh Hồ Xung ở một nơi hoang dã trong một đoạn thời gian. Hôm ấy một vì sao đổi ngôi xẹt ngang trời thoáng cái rồi mất hút.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Sư muội còn nhớ câu chuyện ngày đó không?
Nghi Lâm khẽ đáp:
- Khi nào tiểu muội lại quên được?
Rồi nàng quay đầu lại nói:
- Lệnh Hồ đại ca! Chuyện đó thế mà linh nghiệm thật.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Thật không? Sư muội cầu nguyện điều gì đã thấy ứng nghiệm chưa?
Nghi Lâm cúi đầu xuống không nói gì.
Nàng nghĩ thầm:
- Mình đã ước nguyện đến trăm nghìn điều và trông mong mãi không thấy y. Sau cùng quả gặp y trở lại thật.
Ðột nhiên từ phía xa xa có tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại.
Một người cưỡi ngựa từ phía Nam chạy tới. Ðúng là phía bọn Vu Tẩu, Nghi Hòa vừa ra đi. Nhưng bọn này lại chưa cưỡi ngựa.
Lệnh Hồ Xung tự hỏi:
- Chẳng lẽ lại xẩy ra chuyện gì rồi chăng?
Mọi người đều đứng lên, nhìn vê phía có tiếng vó ngựa.
Bỗng nghe thanh âm một cô gái cất lên gọi:
- Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung!
Lệnh Hồ Xung vừa nghe đã chấn động tâm thần. Vì chính là thanh âm Nhạc Linh San.
Chàng liền la lên:
- Tiểu sư muội! Tiểu huynh ở đây.
Nghi Lâm run bắn người lên, sắc mặt lợt lạt tránh lùi ra một bước.
Trong bóng đêm một thiếu nữ cưỡi ngựa trắng lao tới rất mau, chỉ còn cách mọi người chừng vài trượng.
Con ngựa bỗng hí vang một tiếng dài, rồi đứng thẳng người lên như người.
Hiển nhiên Nhạc Linh San giựt cương cho nó dừng bước.
Lệnh Hồ Xung thấy nàng đến một cách thảng thốt thì ngấm ngầm cảm thấy có điều chi bất tiện, liền hỏi ngay:
- Tiểu sư muội! Sư phụ cùng sư mẫu có việc gì không?
Nhạc Linh San vẫn ngồi trên lưng ngựa. Bóng trăng chênh chếch soi vào. Tuy chàng chỉ trông thấy một bên mặt nhưng cũng rõ vẻ xám xanh.
Bỗng nàng lớn tiếng hỏi:
- Ai là sư phụ, sư mẫu ngươi? Gia gia cùng má má ta có liên can gì đến ngươi?
Lệnh Hồ Xung khác nào bị thoi quyền đánh vào ngực rất nặng, người chàng lảo đảo.
Nguyên Nhạc Bất Quần đối với chàng rất nghiêm khắc nhưng Nhạc phu nhân cùng Nhạc Linh San thủy chung nhớ tới mối tình xưa, không có điều chi khiến chàng khó chịu. Bây giờ chàng nghe Nhạc Linh San nói mấy câu móc máy này thì trong lòng thê thảm vô cùng. Chàng đáp:
- Tiểu huynh đã bị trục xuất ra khỏi môn trường phái Hoa Sơn không còn hạnh phúc được kêu hai vị bằng sư phụ, sư mẫu.
Nhạc Linh San hỏi:
- Ngươi đã không được gọi thế mà sao những câu "sư phụ, sư mẫu" cứ treo ở miệng ngươi hoài?
Chương trước | Chương sau