Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 107 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 137 - Hối lỗi mình, hào kiệt than thân

↓↓

Lệnh Hồ Xung hỏi lại:

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tiểu sư muội đâu rồi? Y... có được bình yên bìng yên vô sự không?


Nhạc phu nhân dường như cũng xúc động, cất giọng run run đáp:


- Y không sao cả. Ngươi... Tại sao ngươi lại tới Phúc Châu?


Lòng dạ đàn bà bao giờ cũng dễ hiền hòa. Bà đem Lệnh Hồ Xung về nhà nuôi dưỡng tử thuở nhỏ cho đến khi khôn lớn. Bà đã coi chàng như con ruột chính mình đẻ ra. Bây giờ lại được trùng phùng trách nào bà chẳng vừa thương tâm vừa hoan hỉ.


Lệnh Hồ Xung lại nói:


- "Tịch Tà kiếm phổ" của Lâm sư đệ bị người Ma giáo cướp đem đi. Ðệ tử giết hai lão đó rồi cướp lại đem về.


Chàng thò tay vào bọc thì không thấy tấm áo cà sa đâu nữa, trong lòng rất đỗi hoang mang ấp úng hỏi:


- Tấm áo cà sa... đâu mất rồi?


Nhạc phu nhân đáp:


- Cái đó là của Lâm Bình Chi nên để cho gã thu giữ.


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Thế là phải.


Chàng quay lại nhìn Nhạc phu nhân hỏi:


- Sư nương cùng sư phụ vẫn mạnh giỏi đấy a? Các vị sư đệ, sư muội bình yên cả chăng?


Nhạc phu nhân vành mắt đỏ hoe, đáp:


- Cả nhà đều bình yên.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Tại sao đệ tử lại đến đây? Phải chăng sư phụ cùng sư nương đã cứu đệ tử đem về?


Nhạc phu nhân đáp:


- Sáng sớm hôm nay ta đến ngôi nhà cũ của tiểu Lâm tử trong ngõ Hướng Dương. Vừa đến cổng thì thấy ngươi nắm chết giấc dưới đất.


Lệnh Hồ Xung khẽ rên lên một tiếng rồi khẽ nói:


- May nhờ ở sư nương đi sớm không thì bọn yêu nhân Ma giáo đến nơi trông thấy trước đã giết chết hài nhi rồi.


Lệnh Hồ Xung trong lòng đã biết rõ Nhạc phu nhân dậy sớm không thấy Nhạc Linh San liền chạy tới ngõ Hướng Dương để tìm nàng. Nhưng sự kiện này chàng không tiện nói ra.


Nhạc Bất Quần hỏi:


- Ngươi đã bảo hạ sát hai tên yêu nhân Ma giáo. Nhưng sao ngươi biết bọn chúng là Ma giáo?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Hài nhi lục trong người chúng thấy tấm "Hắc mộc lệnh bài" của Ma giáo giáo chủ.


Chàng mừng thầm trong bụng, tự nghĩ:


- Ta đoạt được "Tịch Tà kiếm phổ" của Lâm sư đệ đem về. Như vậy thì sư phụ, sư nương cùng tiểu sư muội không còn ngờ vực cho ta lấy kiếm phổ. Ðồng thời ta lại giết hai tên yêu nhân Ma giáo, chắc sư phụ không còn trách ta đã cấu kết với bọn Ma giáo nữa.


Ngờ đâu Nhạc Bất Quần sắc mặt xám ngắt "hừ" một tiếng rồi hỏi:


- Ðến bây giờ mà ngươi vẫn còn nói trăng nói cuội. Chẳng lẽ ta là hạng người dễ bị kẻ khác lừa bịp đến thế ư?


Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi vội nói:


- Có khi nào đệ tử dám lừa gạt sư phụ?


Nhạc Bất Quần cất giọng nghiêm khắc hỏi:


- Ai là sư phụ ngươi? Giữa Nhạc mỗ với ngươi đã thoát hết danh phận sư đồ rồi.


Lệnh Hồ Xung đang năm trên giường lăn ngay xuống đất quỳ gối vừa dập đầu lạy vừa nói:


- Ðệ tử tự biết mình đã làm nhiều việc tội lỗi nguyện xin lãnh trọng phạt của sư phụ. Có điều... có điều sư phụ đuổi ra khỏi môn trường thì đệ tử xin sư phụ thu hồi mệnh lệnh đó cho.


Nhạc Bất Quần quay sang một bên không nhận đại lễ, lạnh lùng nói:


- Vị tiểu thư của Nhậm giáo chủ Ma giáo coi ngươi bằng cặp mắt xanh. Ngươi đã cùng bọn chúng cấu kết với nhau thì còn cần đến sư phụ này làm chi?


Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:


- Nhậm giáo chủ Ma giáo có vị tiểu thư nào đâu? Sư phụ nghe ai nói vậy? Ðệ tử tuy cũng nghe nói Nhậm Ngã Hành có một cô con gái mà chưa từng gặp y bao giờ.


Nhạc phu nhân nói:


- Xung nhi! Ðã đến lúc này, ngươi bất tất phải nói dối làm chi nữa?


Bà buông tiếng thở dài nói tiếp:


- Vị Nhậm tiểu thư kia đã triệu tập hết thẩy những tay kỳ sĩ bàng môn tả đạo đến đỉnh Ngũ Bá Cương tỉnh Sơn Ðông để chữa bệnh cho ngươi. Vụ này bạn hữu võ lâm chẳng ai là không biết...


Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi ngắt lời:


- Vị tiểu cô nương trên Ngũ Bá Cương... Y tên là Doanh Doanh... Y là con gái Nhậm giáo chủ đấy ư?


Nhạc phu nhân nói:


- Ngươi hãy đứng lên nói chuyện!


Lệnh Hồ Xung từ từ đứng lên.


Lòng chàng rất đỗi hoang mang, miệng lẩm bẩm:


- Doanh Doanh... là con gái Nhậm giáo chủ ư?... Chuyện này ở đâu mà ra?


Nhạc phu nhân tỏ vẻ không bằng lòng hỏi:


- Tại sao ở trước mặt sư phụ cùng sư nương mà ngươi còn dám nói dối?


Nhạc Bất Quần tức giận hỏi:


- Ai là sư phu, sư nương gã?


Tiên sinh đập mạnh tay xuống bàn đánh "chát" một tiếng. Lập tức góc bàn bị vỡ một miếng rớt xuống.


Lệnh Hồ Xung sợ hãi vô cùng nói:


- Ðệ tử quyết không dám lừa gạt sư phụ, sư nương...


Nhạc Bất Quần lớn tiếng đáp:


- Ngươi còn nói một câu "sư phụ, sư nương" là ta đập chết ngươi tức khắc.


Tiên sinh nổi giận hầm hầm, sắc mặt tím lại, tử khí hiện lên. Ðó là dấu hiệu lão căm giận đến cực điểm.


Lệnh Hồ Xung sợ quá chỉ đáp một tiếng:


- Vâng!


Chàng chìa tay ra vịn lấy thành giường mặt không còn một chút huyết sắc người chàng lảo đảo muốn té.


Chàng nói tiếp:


- Bọn chúng trị thương chữa bệnh cho tại hạ là việc có thực. Nhưng không một ai nói với đệ tử y là con gái Nhậm giáo chủ.


Nhạc phu nhân nói:


- Ngươi là người thông minh lanh lợi cơ mưu như vậy có lý nào không đoán ra được? Thị là một vị cô nương nhỏ tuổi mà chỉ nói một câu là huy động được bao nhiêu kỳ sĩ tả đạo khắp Tam sơn Ngũ Nhạc ai ai cũng đến trị bệnh cho ngươi. Vậy trừ Nhậm tiểu thư ở Ma giáo thì còn ai có quyền uy to lớn như vậy?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Ðệ tử... Tại hạ lúc đó tưởng cô ta là một bà già.


Nhạc phu nhân hỏi:


- Thị bôi mặt cải trang hay sao?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Không có đâu! Nhưng... Nhưng lúc ấy tại hạ không được nhìn thấy mặt y.


Nhạc Bất Quần bật lên tiếng cười khẩy, không nói nửa lời nét mặt vẫn xám xanh.


Lệnh Hồ Xung ruột rối như tơ vò, nghĩ bụng:


- Chẳng lẽ Doanh Doanh là con gái Nhậm giáo chủ thật ư? Nhưng lúc đó Nhậm Ngã Hành bị cầm tù dưới đáy Tây Hồ thì con gái lão làm gì có quyền thế?


Nhạc phu nhân thở dài nói:


- Xung nhi! Nay Xung nhi lớn tuổi rồi, thành ra tư cách cũng thay đổi, ta nói gì ngươi cũng chẳng thèm để tâm đến nữa.


Lệnh Hồ Xung sợ hãi đáp:


- Sư... sư... Ðối với lời truyền dạy của lão nhân gia, lúc nào... hài nhi cũng thực là... thực là...


Chàng định nói: "Ðối với lời dạy bảo của sư nương lúc nào hài nhi cũng thực hết dạ tuân theo, không dám phản bội". Nhưng thực ra sư phụ cùng sư nương chàng có bảo chàng không được liên kết với Ma giáo thì chàng vẫn không tuân theo lời dặn bảo đó.


Nhạc phu nhân lại nói:


- Tỷ như Nhậm tiểu thư đối với ngươi thật dạ hết lòng, ngươi đã vì sinh mạng mà phải để thị triệu người đến trị bệnh cho thì việc đó hoặc giả còn có nguyên nhân...


Nhạc Bất Quần tức giận hỏi ngay:


- Thế nào là việc có nguyên nhân? Hễ vì mạng sống thì bất cứ điều gì cũng phải làm hay sao?


Trước nay Nhạc Bất Quần đối với thị vừa là sư huynh vừa là phu nhân bao giờ cũng nhã nhặn, lịch sự thế mà bữa nay bà nói câu gì lão cũng bắt bẻ hoặc chặn họng, đủ biết trong lòng lão đang tức giận đến cực điểm.


Nhạc phu nhân đã hiểu rõ tâm tính Nhạc Bất Quần, nên bà không tiện nói với tiên sinh. Bà nói tiếp:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Cuốn theo chiều gió

Cuốn theo chiều gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016

pacman, rainbows, and roller s