- Ngươi có coi những chỗ giáp trang không?
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lâm Bình Chi hỏi lại:
- Những chỗ giáp trang ư? Tiểu đệ không để ý. Chúng ta mở coi lại xem.
Hai người đều cầm một cây đèn nến dắt tay nhau ra khỏi sương phòng đi thẳng tới hậu viện.
Lệnh Hồ Xung ở trên nóc nhà cũng đi theo thì thấy hai ngọn nến vào một phòng có ánh sáng lọt ra ngoài cửa sổ.
Sau cùng đến một phòng góc tây bắc, Lệnh Hồ Xung liền đi theo tới đó nhẹ nhàng nhảy xuống sân. Chàng ghé mắt nhìn qua khe cửa vào trong, thấy căn phòng nhỏ này là một tòa Phật đường. Chính giữa treo một bứa ảnh Ðạt Ma lão tổ vẽ bằng mực đen.
Bức vẽ lại hướng lưng ra ngoài. Ðây chắc là bức vẽ đức Ðạt Ma quay mặt vào tường trong chín năm.
Trong Phật đường có một cái bồ đoàn rất cũ dựa vào tường mé Tây. Trên bàn có đặt một chiếc mõ, một chiếc khánh cùng một tập kinh Phật.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Vị Lâm tiền bối này sáng tạo ra Phước Oai tiêu cục. Ngày trước lão đã khét tiếng, không biết bao nhiêu tay đại đạo đã bị giết về tay lão. Chắc là đến lúc tuổi già lão quay mặt vào tường sám hối về những vụ giết người ngày trước.
Chàng tưởng đến bậc anh hùng hào kiệt khét tiếng giang hồ mà ngồi ở gian phòng tịch mịch gõ mõ tụng kinh trước Phật đường thì lòng chàng cũng không khỏi thê lươngt tịch mịch.
Nhạc Linh San cầm lấy một bộ kinh Phật nói:
- Chúng ta thử mở cuốn kinh điều tra xem bên trong có giấu những vật gì vào giữa những trang giáp nhau không. Nếu điều tra không thấy gì thì đóng lại như trước, ngươi tính có được không?
Lâm Bình Chi đáp:
- Hay lắm!
Gã cầm cuốn kinh Phật tháo chỉ ra, mở từng tờ một để điều tra những chỗ giáp giấy xem có tự tích gì không.
Nhạc Linh San cũng mở một cuốn khác tháo giở từng tờ giơ lên ánh đèn mà coi.
Lệnh Hồ Xung đứng ở phía sau lưng nàng ngó thấy bàn tay nàng trắng như ngọc. Tay trái nàng vẫn đeo chiếc vòng ngọc "phí thúy". Có lúc nàng nghiêng mặt đi thì mặt nàng và mặt Lâm Bình Chi lại chạm vào nhau. Hai người trông nhau mà cười rồi lại tiếp tục mở từng trang sách. Có lúc mặt nàng đỏ lên, chỉ trông thấy có một nửa cũng đã tươi đẹp như hoa đào vào buổi đang xuân.
Lệnh Hồ Xung đứng ngoài cửa sổ ngó thấy không khỏi mê mẩn tâm thần.
Hai người bên trong dở từng tý một cho đến hết tám cuốn kinh Phật thì đột nhiên Lệnh Hồ Xung nghe sau lưng có tiếng động nhẹ, chàng vội thụp đầu xuống và quay lại nhìn thì thấy bóng hai người từ mé nam tòa nhà tiến lại. Họ đưa tay ra hiệu cho nhau rồi nhảy vào trong sân, hạ mình xuống đất không một tiếng động.
Khinh công hai người này thật cao thâm đến chỗ tuyệt đỉnh.
Lúc này Lệnh Hồ Xung đã chuyển đến một góc tường khác. Chàng thấy hai người kia cũng dán mắt vào khe cửa sổ để nhìn vào trong.
Sau một lúc bỗng nghe Nhạc Linh San lên tiếng:
- Tháo hết rồi mà chẳng thấy gì.
Giọng nói ra chiều thất vọng. Ðột nhiên nàng nói tiếp:
- Tiểu Lâm tử! Ta chợt nghe ra điều này chúng ta thử lấy chậu nước lên coi.
Thanh âm nàng bây giờ lại ra chiều phấn khởi.
Lâm Bình Chi hỏi:
- Ðể làm gì?
Nhạc Linh San đáp:
- Hồi còn nhỏ ta từng nghe gia gia nói chuyện cổ tích. Lão gia bảo có người dùng một thứ cỏ vắt lấy nước để viết chữ. Lúc khô rồi bao nhiêu chữ đều biến mất. Nhưng nhúng xuống nước thì tự tích lại hiện lên.
Lệnh Hồ Xung nghe nói lòng chàng se lại. Chàng nhớ đã nghe thiên cố sự này vào hồi Nhạc Linh San mới tám chín tuổi và chàng độ mười bảy mười tám.
Câu chuyện ngày trước lại hiện lên trong đầu óc Lệnh Hồ Xung. Chàng nhớ cả đến hôm đó chàng đang bắt dế với Nhạc Linh San cho chọi nhau. Chàng đã cho nàng một con dế lớn nhất, thế mà lúc chọi nàng vẫn cứ thua, nên nàng tức quá rồi lấy bàn chân dẫm lên con dế của chàng cho chết đi. Sau chàng phải bày trò khôi hài mãi nàng mới bật cười không giận nữa. Rồi hai người đưa nhau về xin sư phụ kể chuyện cổ tích.
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới những câu chuyện cũ này, hai hàng nước mắt tuôn rơi tầm tã.
Bỗng nghe Lâm Bình Chi đáp:
- Phải đó! Chúng ta hãy thử làm coi. Rồi chàng trở gót đi ra.
Nhạc Linh San nói:
- Ðể ta cùng đi với ngươi.
Lâm Bình Chi cùng Nhạc Linh San dắt tay nhau đi xa.
Hai người nấp ở phía sau cửa sổ vẫn nín hơi, đứng yên không nhúc nhích.
Sau một lúc cả Nhạc Linh San lẫn Lâm Bình Chi mỗi người đều bưng một thau nước tiến vào Phật đường. Hai người lấy bảy tám trang kinh Phật mở ra dúng vào thau nước.
Lâm Bình Chi càng nóng nảy hơn, gã giơ những trang giấy vừa dúng xuống nước soi vào ánh đèn thì chẳng thấy tự tích chi hết.
Hai người coi thử hơn hai mươi trang đều chẳng thấy chi khác lạ.
Lâm Bình Chi thở dài nói:
- Thôi đừng thử làm chi nữa, trong kinh Phật chẳng thấy một chữ nào khác.
Chàng vừa nói dứt lời thì hai người nấp ở ngoài cửa sổ quanh ra phía trước không một tiếng động, đẩy cửa bước vào.
Lâm Bình Chi giật mình kinh hãi quát hỏi:
- Ai?
Hai người nhảy xổ vào nhanh như gió.
Lâm Bình Chi giơ tay lên toan chống đỡ thì dưới nách chàng đã bị đối phương phóng chỉ điểm trúng.
Nhạc Linh San mới rút trường kiếm ra được một nửa thì hai ngón tay địch nhân đã đâm tới trước mắt nàng.
Nhạc Linh San đành rời tay khỏi đốc kiếm, vung chưởng lên gạt.
Tay mặt người kia giơ lên chụp luôn ba cái nhằm vào cổ họng nàng.
Nhạc Linh San kinh hãi vô cùng lùi lại hai bước thì lưng đã tựa vào góc bàn thờ không còn đất để lui thêm nữa.
Người kia liền giơ tay trái lên nhằm đập xuống đầu nàng.
Nhạc Linh San vội giơ hai tay lên để hất ra. Không ngờ phát chưởng của người kia định đập xuống đầu nàng chỉ là một hư chiêu. Hắn giơ một ngón tay phải điểm ra. Mé lưng bên trái Nhạc Linh San bị trúng phát chỉ, nàng phải nằm ghẹ xuống bên bàn thờ, không nhúc nhích được nữa.
Những cử động trong nhà đều lọt vào mắt Lệnh Hồ Xung. Chàng cảm thấy tính mạng Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi chưa đến nỗi nguy ngập trong lúc nhất thời, nên không vội ra tay cứu viện và muốn chờ xem lai lịch hai người bí mật này.
Một người lạ mặt nhìn ngang nhìn ngửa trong Phật đường. Còn một người lôi chiếc bồ đoàn lên xé làm hai mảnh. Người kia phóng chưởng đánh vỡ tan cái mõ thành bảy tám mảnh.
Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San bị kiềm chế không nói được mà cũng không cử động được thấy chưởng lực hai người này sắc như đao xé đứt bồ đoàn lại đập tan mõ gỗ. Hiển nhiên chúng cũng đến tìm "Tịch Tà kiếm phổ".
Lâm Bình Chi nghĩ thầm trong bụng:
- Chúng ta đã tìm kiếm biết bao nhiêu ngày không ngờ đến kiếm phổ dấu trong bồ đoàn hoặc trong chiếc mõ.
Bỗng thấy bồ đoàn bị xé rách, mõ bị đập tan mà bên trong chẳng có vật, gì gã mới yên lòng.
Hai người kia đều vào trạc ngoài năm mươi tuổi.
Một lão đầu trọc tếu, còn một lão tóc bạc phơ, cả hai lão cử động cực kỳ thần tốc.
Chỉ trong khoảnh khắc bao nhiêu đồ vật và bàn thờ đều bị chúng đập vỡ tan tành.
Sau hai người thấy không còn vật gì để đập nữa liền ngó lên bức ảnh Ðạt Ma lão tổ treo trên xà nhà.
Lão trọc đầu vung tay trái lên toan kéo bức ảnh xuống thì lão tóc bạc giơ tay ra cản lại quát lên:
- Khoan đã! Ông bạn hãy nhìn ngón tay lão.
Lệnh Hồ Xung, Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San cũng đưa mắt nhìn theo lên bức ảnh thì thấy tay trái hình Ðạt Ma đặt ở sau lưng tựa hồ đang nắm kiếm quyết, còn ngón tay phải trỏ lên nóc nhà.
Lão trọc đầu hỏi:
- Ngón tay trỏ đó có chi là lạ?
Lão tóc bạc đáp:
- Ta cũng không biết. Nhưng cứ thử coi xem.
Rồi lão tung mình nhảy vọt lên đúng vào chỗ ngón tay trỏ bức ảnh Ðạt Ma chỉ lên nóc nhà.
Cát bụi cùng ngói vỡ trút xuống ầm ầm.
Lão đầu trọc hỏi:
- Có gì đâu nào?
Lão vừa nói được bốn tiếng thì một vật tròn tròn từ trên nóc nhà chuồn qua lỗ hổng rớt xuống.
Mọi người nhìn kỹ lại thì ra một tấm áo cà sa của nhà sư.
Lão tóc bạc liền giơ tay ra đón lấy đem soi gần vào ánh đèn, bỗng lão mừng quá rú lên:
- Ðây... đây rồi!
Lão mừng như người phát điên nên thanh âm run lên.
Lão trọc đầu hấp tấp hỏi ngay:
- Cái... cái gì thế?
Lão tóc bạc đáp:
- Xuống đây mà coi!
Lệnh Hồ Xung đứng ngoài cửa sổ chú ý nhìn vào thì thấy trong áo cà sa có lốm đốm những chữ nhỏ.
Lão trọc đầu hỏi:
- Chẳng lẽ đây là "Tịch Tà kiếm phổ" ư?
Lão tóc bạc đáp:
Chương trước | Chương sau