Quần đệ tử phái Hằng Sơn ngó theo chàng chân bước loạng choạng đi về phía Nam rồi vây lấy Ðịnh Tĩnh sư thái nhao nhao lên.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Một cô hỏi:
- Thưa sư bá, ông tướng ấy lai lịch như thế nào?
Cô khác hỏi:
- Ông ta điên thật hay giả vờ?
Người khác hỏi:
- Bản lãnh y cao cường thật hay là gặp vận hên, đánh bừa đánh bãi mà trúng địch nhân?
Lại còn cô nữa hỏi:
- Ðồ nhi coi chừng ông tướng này dường như chưa lớn tuổi. Phải vậy không?
Ðịnh Tĩnh sư thái thở dài quay lại ngó mấy cô đệ tử trúng ám khí thì thấy vết thương sau khi rịt thuốc màu đen đã hồng trở lại, mạch chạy nhanh hơn, không còn nguy hiểm nữa. Chính phái Hằng Sơn cũng có thuốc trị rất linh nghiệm, rồi sau sẽ chữa thêm. Bà liền giải khai huyệt đạo cho năm tên giáo chúng Ma giáo rồi thả họ về.
Ðoạn bà bảo quần đệ tử:
- Bây giờ các ngươi hãy lại chỗ gốc cây kia nghỉ một lúc.
Rồi bà ngồi xuống phiến đá lớn, nhắm mắt nghĩ thầm:
- Lúc người này xông vào trận địa Ma giáo thì tên trưởng lão cầm đầu bọn chúng đã động thủ với y.
Thế mà chỉ trong khoảnh khắc y điểm huyệt được năm người. Chiêu thức của y không rõ là bộ môn của phái nào trong võ lâm hiện nay. Thật ta chưa từng thấy nhân vật nào lợi hại như vậy. Chắc y phải là đệ tử của một cao nhân dị sĩ. Nếu những nhân vật như vậy mà là bạn chứ không phải thù thì là cái may lớn cho phái Hằng Sơn vậy.
Ðịnh Tĩnh trầm ngâm hồi lâu rồi sai đệ tử lấy nghiên bút và một tấm lụa mỏng bà viết thơ.
Bà viết xong cất tiếng gọi:
- Nghi Chất đâu? Lấy con bồ câu đem đây.
Nghi Chất là đệ tử chân truyền của Ðịnh Tĩnh sư thái dạ một tiếng rồi bắt con chim ở trong lồng trúc cô đeo trên lưng ra.
Ðịnh Tĩnh sư thái cuộn mảnh lụa nhỏ lại nhét vào trong ống trúc nhỏ đậy nắp lại. Bà lại sai đốt nhựa lên và dùng sắt nhỏ cột vào chân chim gắn lại cho cẩn thận.
Bà lâm râm nói nhỏ mấy câu rồi liệng chim lên không.
Con bồ câu vỗ cánh bay đi. Mới trong khoảnh khắc nó chỉ còn là một chấm nhỏ xa tít.
Ðịnh Tĩnh sư thái từ lúc viết thơ đến lúc thả bồ câu, cử động chậm chạp, khác hẳn với lúc bà xông xáo vào trận địch, thân thủ mau lẹ phi thường.
Ðịnh Tĩnh ngửa mặt lên trời trông cho đến khi cái chấm đen biến vào đám mây trắng mà bà vẫn còn ngửa cổ nhìn hoài.
Mọi người không một ai dám lên tiếng, vì biết rằng cuộc chiến vừa rồi tuy nhờ được ông tướng trò hề xen vào đánh giúp được địch, song thực ra cục diện hãy còn nghiêm trọng vô cùng.
Mọi người đã thoát chết mà Ðịnh Tĩnh sư thái vẫn chua yên tâm họ biết phong thư bà viết đó, để đem tình trạng cuộc chiến trình bày với chưởng môn bản phái là Ðịnh Nhàn sư thái.
Sau một lúc lâu, Ðịnh Tĩnh sư thái nhìn một cô bé chừng 15,16 tuổi, vẫy tay một cái.
Cô bé này lập tức đúng dậy chạy đến trước bà khẽ gọi:
- Sư phụ!
Ðịnh Tĩnh sư thái nhẹ nhàng xoa đầu vuốt tóc cô hỏi:
- Quyên nhi! Vừa rồi con có sợ không?
Cô bé gật đầu đáp:
- Hài nhi sợ lắm! May nhờ vị tướng quân kia phi thường dũng cảm mới đánh đuổi được bọn ác nhân đi.
Ðịnh Tĩnh sư thái tủm tỉm cười nói:
- Không phải ông tướng đó dũng cảm phi thường mà là bản lãnh y cao thâm khôn lường.
Cô bé hỏi:
- Thưa sư phụ! Bản lãnh ông cao lắm ư? Thế mà sao hài nhi thấy ông ra chiêu loạn xạ, không cẩn thận đến nổi đụng cả túi đao vào trán sưng vù lên. Rồi thanh yêu đao của ông han rỉ đến thế nào mà dính chặt vào túi không rút ra được?
Quần đệ tử thấy Ðịnh Tĩnh sư thái chuyện trò với tiểu sư muội Tần Quyên, liền bu quanh lại.
Nguyên Tần Quyên đã được Ðịnh Tĩnh sư thái thu làm đệ tử quan sơn. Cô thông minh linh lợi nên rất được sư phụ thương yêu.
Quần đệ tử phái Hằng Sơn mười phần thì hết sáu phần là người xuất gia làm ni cô, còn bốn phần là tục gia đệ tử.
Trong đám sau này có người đã lấy chồng vào hạng trung niên, có người đã thành bà già năm, sáu chục tuổi. Tần quyên là một cô gái nhỏ tuổi nhất trong phái Hằng Sơn.
Nghi Hòa hỏi xen vào:
- Có phải y ra chiêu bừa bãi đâu. Ðó là y giả vờ để giấu diếm võ công thượng thặng cho khỏi lộ hình tích. Như thế mới lại càng cao minh. Thưa sư bá! Sư bá coi vị tướng quân đó lai lịch ra sao? Thuộc môn phái nào?
Ðịnh Tĩnh sư thái từ từ lắc đầu đáp:
- Nếu ta mà đoán được đôi chút thì đã chẳng quan tâm lắm. Võ công người này chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ "cao thâm khôn lường" còn ngoài ra ta cũng chẳng hiểu chi hết.
Tần Quyên kéo áo bà nói:
- Sư phụ ơi! Sư phụ quan tâm điều chi? Làm sao mà phải quan tâm? Ông tướng đó chẳng đã giúp mình để đuổi hộ địch nhân rồi ư?
Ðịnh Tĩnh sư thái thở dài đáp:
- Nếu địch nhân cầm gươm giáo ra giao chiến thật mặt với chúng ta thì chẳng có chi đáng sợ.
Ðánh được thì địch nhân phải trốn chạy, mà đánh chẳng được thì bị địch nhân giết chết. Việc gì phải quan tâm? Nhưng nếu chúng ta bị bưng mắt thì chẳng khác chi kẻ đui mù, mỗi bước đường là nột bước kinh tâm, chẳng hiểu chân mình sẽ đặt vào đâu, có đặt vào đất liền hay lại đặt vào phiến băng trôi nổi, không chừng còn bước cả xuống vực sâu thẳm muôn trượng. Như vậy thì chẳng quan tâm sao được?
Tần Quyên gật đầu hỏi lại:
- Thưa sư phụ! Có phải phong thơ vừa rồi sư phụ gửi về cho chưởng môn sư thúc không? Liệu đến ngay được chăng?
Ðịnh Tĩnh sư thái đáp:
- Con chim bay đi đến am Bạch Vân ở Tô Môn là một trạm rồi đổi chim khác. Từ am Bạch Vân đến am Diệu Tướng ở Tế Nam lại đổi chim đến am Thanh Tĩnh ở Hà Khẩu lại đổi lần nữa. Tức là bốn con chim bồ câu tiếp sức mới đưa được thơ về đến núi Hằng Sơn.
Nghi Hòa nói:
- May mà chúng ta chưa bị tổn hại người nào. Mấy vị sư tỷ sư muội rịt thuốc giải rồi sau hai ngày thì không có gì đáng ngại nữa.
Ðịnh Tĩnh sư thái mãi ngoẹo đầu ngẫm nghĩ nên Nghi Hòa nói gì cũng không đẻ tâm nghe.
Ðột nhiên bà quay vào nhìn Nghi Lâm giữa đám đông hỏi:
- Nghi Lâm! Ngươi bảo võ công của Lệnh Hồ Xung không bằng Ðiền Bá quang, mấy lần gã không đánh lại hắn. Phải vậy chăng?
Nghi Lâm chưng hửng, hai má ửng hồng.
Một khi nàng nghe ai đề cập đến tên Lệnh Hồ Xung là trống ngực đập loạn lên, tựa hồ có tật giật mình. Nàng tưởng chừng người ta đã nhìn thấu tâm can mình. Nhưng nàng lại có một cảm giác rất êm ái và muốn cho người ta lúc nào cũng nhắc đến chàng bất phân nhật dạ mới vừa lòng.
Ðịnh Tĩnh sư thái thấy nàng đỏ mặt lên ra chiều bẻn lẻn thì nghĩ bụng:
- Con nhãi này nghe đến tên Lệnh Hồ Xung là thần thái khác lạ. Phải chăng y động lòng trần tục?
Bà nhắc lại:
- Ta hỏi ngươi có đúng không?
Nghi Lâm kinh hãi ngửng đầu lên đáp:
- Ðúng thế! Võ công của Lệnh Hồ huynh quả không bằng Ðiền Bá Quang. Lúc y ra tay cứu đệ tử liền bị hắn đâm trúng mấy đao suýt nguy đến tính mạng.
Ðịnh Tĩnh sư thái gật đầu lẩm bẩm như nói để mình nghe:
- Lệnh Hồ Xung biết rõ gốc ngọn Ngũ nhạc kiếm phái ta. Gã lại cấu kết với Ma giáo thì mối họa không nhỏ. Nếu không phải tiết lộ tin tức thì làm sao bọn Ma giáo lại biết bọn mình qua Tiêu Hà Lĩnh vào lúc này?
Nghi Lâm nghe thế vội nói:
- Thưa sư bá! Y Lệnh Hồ sư huynh không thể biết được chúng ta qua Tiêu Hà Lĩnh vào lúc này.
Ðịnh Tĩnh trợn mắt nhìn nàng hỏi:
- Sao ngươi lại biết là gã không hay?
Nghi Lâm đáp:
- Lệnh Hồ sư huynh không hiểu lúc này hiện giờ ở nơi đâu. Không chừng y ở Tái Bắc, có khi y đến Quan Ðông rồi cũng nên. Sao y lại cấu kết với Ma giáo để hại bọn mình.
Ðịnh Tĩnh sư thái hắng giọng một tiếng vẻ mặt không vui bà nói:
- Nghi Lâm! Ngươi là người xuất gia lục căn phải thanh tịnh. Hơn nữa, ngươi đã quy y đầu Phật mà còn lầm đường thì hối không kịp đó.
Nghi Lâm chấp tay dập đầu khẽ đáp:
- Ðệ tử không dám!
Ðịnh Tĩnh sư thái thấy cặp lông mi dài của nàng lấp lánh hạt châu thì biết là mình đã quá nghiêm khắc. Lòng bà rất thương xót liền vỗ vai nói:
- Ðịch nhân chạy trốn xa rồi. Chắc trong nhất thời chúng chưa dám trở lại xúc phạm. Chúng ta gặp đại địch một cách đột ngột, e rằng mỏi mệt lắm rồi. Bây giờ hãy lấy lương khô ra ăn rồi qua rừng bên kia nằm nhủ dưới bóng cây một lúc.
Mọi người vâng lời. Có người chất bếp nấu nước uống.
Nguyên phái Hằng Sơn chuyến này xuống phía Nam giữ hành tung rất bí mật. Ngày nghỉ đêm đi.
Mấy chục người xuống tới đây mà nhân vật giang hồ chưa ai hay biết. Thế mà bọn Ma giáo đã được tin ở dây phục kích nên Ðịnh Tĩnh sư thái càng thêm phần kinh hãi.
Ðoàn người ngủ mấy giờ rồi dậy ăn cơm trưa.
Chương trước | Chương sau