Old school Easter eggs.
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 123 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 129 - Trong hẻm núi, phái Hằng Sơn bị khốn

↓↓
Lệnh Hồ Xung giữa lúc ấy xoay người lại, chàng thấy mũi kiếm trỏ vào trước ngực mình liền lớn tiếng quát:


- Ngươi ... Ngươi làm gì thế này? Ta đây là mệnh quan của triều đình mà ngươi dám vô lễ thế sao?


Chúng bây đâu! Bắt lấy mụ nữ ni này cho ta!


Dù chàng quát tháo om sòm thì ở chốn hoang sơn dã lĩnh này cũng có ai nhìn tới.

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mấy tên nữ đệ tử nhỏ tuổi bưng miệng mà cười, vì chúng thấy chàng ra oai ở nơi đây thì thật là một trò hoạt kê hết chỗ nói.


Một tên ni cô cười nói:


- Quan gia! Bọn tiểu ni có việc gấp phải đi ngay, phiền quan gia tránh sang bên đường một chút.


Lệnh Hồ Xung lớn tiếng quát:


- Cái gì mà quan gia với chẳng quan gia? Ta đây đường đường là một viên Tham tướng. Các ngươi phải kêu ta bằng tướng quân mới hợp lý.


Bảy tám cô đệ tử vừa cười vừa la:


- Bẩm tướng quân đại nhân! Xin tướng quân tránh đường cho.


Lệnh Hồ Xung cười ha hả đứng phưỡn ngực ra chiều đắc chí.


Ðột nhiên chàng trượt chân té nhào.


Bọn đệ tử la hoảng:


- Coi chừng


Rồi hai người nắm lấy tay chàng.


Lệnh Hồ Xung lại trượt xuống một chút nữa rồi mới đứng lên được. Chàng văng tục thóa mạ một cách rất hách dịch:


- Mẹ kiếp! .. Ðường đất gì mà trơn thế này? Bọn địa phương quan toàn là hạng cơm toi, không biết điều động dân phu để tu sửa con đường nhỏ này.


Người chàng tuột xuống nằm co ro dựa vào vách núi. Chỗ sườn núi này hơi lõm vào một chút. Bọn nữ đệ tử liền thi triển khinh công lướt qua bên mình chàng.


Có người cười nói:


- Ðáng lý địa phương quan phải phái tám tên phu đưa một cỗ kiệu lớn để khiêng tướng quân đại nhân qua ngọn núi này mới hợp lý.


Có người nói:


- Tướng quân thì cưỡi ngựa chứ ai lại ngồi kiệu bao giờ?


Người trước nói:


- Nhưng tướng quân này khác với quan thường, cưỡi ngựa sẽ bị té nhào.


Lệnh Hồ Xung tức mình quát lớn:


- Những quân này quen miệng nói càn. Có bao giờ tướng quân lại cưỡi ngựa mà ngã được?


Tháng trước một con lão hổ đáng chết nhảy ra. Ta từ trên lưng ngựa tuột xuống bị thương ở cạnh sườn, nhưng chẳng có chi đáng kể.


Bọn nữ đệ tử nổi lên tràng cười rộ.


Lệnh Hồ Xung thấy một tấm thân mảnh dẻ lướt qua chính là Nghi Lâm. Chàng liền đúng dậy đi theo nàng. Thế là những người phía sau bị ngăn chặn.


May mà Lệnh Hồ Xung tuy cất bước trầm trọng, thở lên hồng hộc, ba bước lại trượt, năm bước lại nhào, nhưng chàng đi khá mau lẹ.


Bọn đi sau có kẻ cười ngặt nghẽo, có người lại oán thán, miệng lảm nhảm:


- Ông tướng này thật là đáng... Hỡi ơi! Mỗi ngày không biết ổng té bao nhiêu lần?


Nghi Lâm quay lại hỏi:


- Nghi Thanh sư tỷ! Sư tỷ đừng thúc giục ổng, dể ổng hoang mang trong dạ rồi lại té nhào.


Ðường núi dốc thế này, té xuống không phải chuyện đùa.


Lệnh Hồ Xung coi cặp mắt sâu thẳm của nàng chẳng khác hi hai dòng suối biếc. Bộ mặt trái xoan dưới ánh mặt trời càng đẹp lộng lẫy.


Chàng nhớ lại ngày trốn tránh phái Thanh Thành truy kích, nàng đã ôm mình từ trong thành Hằng Sơn chạy ra. Lúc đó chàng cứ giương mắt bần thần nhìn nàng, lòng chàng lại nỗi lên một mối tình êm dịu, bất giác miệng lẩm bẩm:


- Trên sườn núi cao kia có bọn cường địch mai phục gia hại nàng. Mạng ta sống chết chẳng kể làm chi, nhưng quyết bảo vệ cho nàng được an toàn.


Nghi Lâm ngó thấy cặp mắt của chàng đã không có tinh thần mà vẻ mặt lại quê mùa cục mịch, nhưng nàng cũng nhìn chàng khẽ gật đầu và lộ ra một nụ cười hiền hòa.


Nàng nói tiếp:


- Nghi Thanh sư tỷ! Nếu tướng quân đây có trượt chân té nhào thì sư tỷ đỡ y cho lẹ.


Nghi Thanh cười hỏi:


- Y nặng thế này ta đỡ sao thế nào được?


Nguyên giới luật phái Hằng Sơn rất nghiêm ngặt. Bọn nữ đệ tử không được cười cười nói nói với người ngoài một cách bừa bãi,. Nhưng một là Lệnh Hồ Xung khéo giỡ trò hề, không ngớt làm vui cho họ. Hai là quanh đây không có bậc trưởng bối lại giữa lúc đêm khuya thì có bỡn cợt mấy câu cũng chẳng hề gì, lại khiến tinh thần thêm phấn khởi.


Lệnh Hồ Xung làm mặt giận nói:


- Những cô nhỏ này ăn nói không biết đường khinh trọng. ta đây đường đường là một vị tướng quân, nhớ lại ngày trước giết giặc ở chốn sa trường, oai phong lẫm liệt sát khí đằng đằng. Các cô mà ngó thấy thì, ha ha .. tất phải phục lăn ra. Con đường núi nhỏ mọn này đã ăn thua gì té thế nào đuợc. Các cô nói thế là bạ đâu nói đấy. úi chao! Chết rồi!..


Tưởng chừng chân chàng xéo phải hòn đá, người chàng chúi hẳn xuống sát đất. Chàng mà rớt xuống thì ở chỗ dốc núi nguy hiểm này còn khiến cho nhiều người phái Hằng Sơn phải bị thương lây.


Chàng liền giơ hai tay ra vẫy loạn lên.


Mấy cô nữ đệ tử ở phía sau Lệnh Hồ Xung thét lên lanh lảnh.


Nghi Lâm vội xoay mình lại, vươn tay ra.


Lệnh Hồ Xung liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng.


Nghi Lâm đề khí vân kình kéo mạnh một cái. Ðồng thời Lệnh Hồ Xung chống tay trái xuống đất đẩy mạnh lên mới đúng thẳng dậy được. Thái độ chàng coi rất bối rối.


Mấy cô nữ đệ tử đứng ở phía sau không nhịn dược bật lên tiếng cười khúc khích.


Lệnh Hồ Xung nói chữa thẹn:


- Bản tướng đi đôi giày ủng này leo núi rất là bất tiện. Giả tỷ bản tướng cũng đi giày vải gai như các cô thì làm gì mà té được. Vả lại bản tướng bất quá trượt chân nằm xoài ra, chứ có phải là ngã thực sự đâu? Thế thì có gì đáng cười?


Nghi Lâm từ từ buông tay ra nói:


- Phải đấy! Tướng quân đi giày ủng trèo núi quả là bất tiện thực.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Dù là bất tiện, song mình làm Tham tướng vẫn phải đi ủng cho có vẻ oai phong. Nếu cũng đi giày cỏ dép gai như các cô là người bách tính thì còn chi là thể diện?


Bọn nữ đệ tử nghe chàng nói vậy lại cười ồ cả lên.


Lúc này mấy toán sau cũng lục tục kéo đến chân núi, còn toán đi đầu thì gần tới chỗ cao nhất trên sườn núi.


Lệnh Hồ Xung lớn tiếng la:


- Trên dãy núi này rất nhiều tên giặc cỏ cắp gà trộm chó. Nếu sơ ý không đề phòng là bị chúng vác gậy đánh lén để sang đoạt tiền tài, các cô là người xuất gia, trong mình tuy chẳng có gì quý giá, nhưng phải vất vả đi xin cúng đường mới được chút bạc vụn. Vậy phải coi chừng mới đừng để chúng cướp đoạt mất.


Nghi Thanh cười nói:


- Ðã có đại tướng quân của chúng ta ở đây, chắc những quân tiểu tặc không dám đến vuốt râu hùm đâu mà ngại.


Lệnh Hồ Xung bỗng la hoảng:


- Úi chà! Phải coi chừng đó! Bản tướng thấy dường như có kẻ đang ngấp ngó đấy.


Một tên nữ đệ tử nói:


- Ông tướng này thật khéo ba hoa. Chẳng lẽ bọn ta còn sợ những tên giặc cỏ đó sao?


Cô vừa dứt lời, đột nhiên nghe tiếng hai tên nữ đệ tử la hoảng:


- Úi chao!


Rồi từ trên sườn núi lăn long lóc xuống.


Hai tên nữ đệ tử khác vội chạy lên ôm lấy.


Mấy cô đệ tử phía trước bỗng la lên:


- Bọn tặc tử phóng ám khí đó! Hãy coi chừng!


Tiếng la chưa dứt, lại một cô nữa lăn xuống.


Nghi Lâm vội hô:


- Nằm rạp cả xuống. Coi chừng ám khí!


Mọi người đều hấp tấp cúi rạp xuống.


Lệnh Hồ Xung cất tiếng thóa mạ:


- Bớ quân giặc cỏ lớn mật kia! Chúng bây không biết có Lưu tướng quân ở đây hay sao?


Nghi Lâm kéo tay chàng vội nói:


- Tướng quân! Mau mau nằm rạp xuống đi!


Bọn nữ đệ tử phía trước móc ám khí ra. Nào Tụ tiến, nào Thiết bồ đề liệng lên tới tấp. Nhưng địch nhân ở tên sườn núi ẩn vào sau những tảng đá lớn, không nhìn thấy một tên nào lộ diện. Dĩ nhiên bao nhiêu ám khí đều bắn vào khoảng không, chẳng trúng một ai.


Người dẫn đầu quần đệ tử phái Hằng Sơn là Ðịnh Tĩnh sư thái được tin phía trước có quân địch động thủ. Bà vội tung mình nhảy lên, vọt qua đầu bọn nữ đệ tử. Khi tới phía sau lưng Lệnh Hồ Xung, bà lại nhảy vèo một cái qua đầu chàng.


Lệnh Hồ Xung la lên:


- Xả xui! Xả xui! Tài lợi đại cát!


Rồi chàng nhổ nước miếng mấy cái.


Bỗng thấy tay áo Ðịnh Tĩnh sư thái rộng thùng thình bay phất phới đang tiến lên để tấn công.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Vở kịch hai vai

Vở kịch hai vai

Tôi là một đứa con gái thuộc loại nửa mùa, tức là không già không trẻ, không xấu

28-06-2016
128 Căn (e980)

128 Căn (e980)

Thật ra có thích thì mới có ghét được chứ, đâu phải tự dưng mà ghét

28-06-2016
Đi bụi

Đi bụi

"Ở đâu cũng được, nhà là nơi có người thương..." *** Ngồi ở ngoài hiên có thể

24-06-2016
Rụng rơi những mộng

Rụng rơi những mộng

Một thằng nhỏ kém hơn mình chừng chục tuổi nghe ý tưởng đó phì cười. Nó hỏi sao

24-06-2016
Tri kỷ

Tri kỷ

Thứ đáng giá đến đâu cũng không đáng giá bằng tri kỷ. *** Ngày xưa có một phú

23-06-2016
Cafe buồn

Cafe buồn

Em thiệt tình không biết mình sai chỗ nào? Hay có gì không làm cổ vừa lòng mà cổ nở

24-06-2016