Ngờ đâu bọn Ma giáo vẫn im hơi lặng tiếng không nghĩ gì đến chàng.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chỉ trong khoảnh khắc, bảy tên đệ tử phái Hằng Sơn đi đầu đã tới trước mặt chàng.
Dưới ánh trăng tỏ, bọn nữ đệ tử thấy rõ một vị quân quan nằm duỗi dài dưới đất.
Ðường sơn đạo nầy chỉ lọt một người đi, hai bên đều vách núi dựng đứng. Nếu muốn trèo lên tất phải bước qua người Lệnh Hồ Xung.
Bọn nữ đệ tử kể ra chỉ khẽ nhún mình là nhảy qua được, nhưng hiềm vì nam nữ hữu biệt, bảy cô mà nhảy qua một người đàn ông thì thật vô lễ.
Một nữ ni đúng tuổi trong đám liền cất tiếng dõng dạc.
- Phiền quan gia cho mượn đường đi!
Lệnh Hồ Xung ú ớ mấy tiếng rồi đột nhiên nổi lên tiếng gáy o o.
Vị nữ ni này pháp danh là Nghi Hòa, nhưng tính tình mụ lại chẳng hòa chút nào. Mụ thấy võ quan này đang đêm ngủ giữa đường đi đã là một chuyện bê bối, lại còn giả tảng ngáy ầm ầm cố ý ngăn cản lối đi thì tức giận vô cùng, nhưng mụ cố nén, nhắc lại:
- Nếu quan gia không tránh đường thì bắt buộc bọn ta phải nhảy qua đó.
Lệnh Hồ Xung vẫn ngáy o o rồi cất giọng ngái ngủ đáp:
- Trên đường này rất nhiều yêu ma quỉ quái không đi được đâu...-! -! ...Bể khổ mênh mông... quay lại là thấy bờ.
Nghi Hòa sửng sốt nghe chàng nói câu này dường như có ý nghĩa bí ẩn.
Một tên nữ ni khác kéo áo Nghi Hòa. Rồi cả bảy người đều lùi lại mấy bước.
Một người khẽ nói:
- Sư tỷ! Dường như người này tính tình cổ quái.
Lại một người khác nói:
- Không khéo hắn là gian nhân bên Ma giáo. Họ chực sẵn ở đây để khiêu chiến với chúng ta.
Người thứ ba nói:
- Bọn Ma giáo quyết không ai làm quan quân của triều đình. Dù họ có giả dạng thì cũng cải trang cách khác.
Nghi Hòa nói:
- Bất chấp hắn là hạng người nào. Nếu còn bướng không chịu nhường lối thì chúng ta cứ việc nhảy qua.
Ðoạn mụ rảo bước tiến về phía trước, lớn tiếng quát:
- Nếu quan gia không chịu nhường lối thì bọn ta đành đắc tội .
Lệnh Hồ Xung liền vươn vai ngáp dài rồi uể oải ngồi dậy. Chàng chỉ sợ Nghi Lâm nhận ra mình, phải quay mặt vào sườn núi lưng hướng về chúng đệ tử phái Hằng Sơn. Chàng chống tay vào vách núi người lắc lư như kẻ say rượu cất giọng ấm ớ:
- Rượu ngon rượu ngon quá!
Giữa lúc này tốp đệ tử thứ hai của phái Hằng Sơn cũng tới nơi. Một tên tục gia nữ đệ tử cất tiếng hỏi:
- Nghi Hòa sư tỷ! Người nầy đến đây làm chi vậy?
Nghi Hòa chau mày gắt lên:
- Ai biết được hắn làm gì?
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng:
- Vừa rồi mổ chó ăn vào thành ra chướng bụng, lại uống nhiều rượu quá chỉ chực buồn nôn. Trời ơi! Nguy rồi! Ðến phải mửa ra mất!
Rồi chàng nôn oẹ liên hồi, tưởng chừng mửa ra nhiều lắm.
Bọn nữ đệ tử này đều là những người thanh khiết. Họ đã gia nhập phái Hằng Sơn là phái cữ ăn mặn cùng uống rượu. Họ vừa nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy đều bịt mũi lùi lại.
Lệnh Hồ Xung nôn oẹ mấy tiếng nhưng có nôn mửa gì đâu. Bọn đệ tử còn đang thì thào bàn tán thì tốp thứ ba lại tới nơi.
Bỗng nghe thanh âm êm đềm cất lên:
- Người này say quá rồi! Thật là tội nghiệp! Hãy để họ nghỉ một lúc rồi chúng ta sẽ đi cũng không muộn.
Lệnh Hồ Xung nghe thanh âm này, trong lòng cảm thấy rung động nghĩ thầm:
- Tâm địa Nghi Lâm tiểu sư muội quả là tâm địa lương thiện.
Bỗng nghe Nghi Hòa nói:
- Hắn cố ý gây sự mình chẳng cần phải tử tế làm chi.
Ðoạn mụ tiến lại quát:
- Tránh ra!
Ðồng thời mụ vung chưởng đánh vào vai bên trái Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung lảo đảo người đi, la lên:
- Trời ơi! Ðừng mà! Không được đâu!
Chàng chệnh choạng tiến lên mấy bước. Chàng đi lên như vậy thì cục diện lại càng tắc nghẽn.
Người chàng bít hết con đường sơn đạo nhỏ hẹp. Người đi sau trừ cách nhảy qua đầu chàng, không còn biện pháp nào khác.
Nghi Hòa cũng trèo lên theo, hét lớn:
- Tránh ra mau!
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Dạ dạ.
Rồi chàng lại đi lên mấy bước. Ðường núi càng lên cao càng chật hẹp hơn.
Ðột nhiên chàng lớn tiếng hô:
- Này này! Những ông bạn mai phục trên đó hãy để ý! Bọn người mà các bạn chờ đã tới nơi rồi.
Các vị xổ ra đánh thì chẳng một ai trốn thoát.
Bọn Nghi Hòa vừa nghe tiến hô lập tức lùi lại.
Một người nói:
- Chỗ này địa thế cực kỳ hiểm trở, nếu địch nhân mai phục ở đây đột nhiên tập kích thì khó mà chống chọi được.
Nghi Hòa nói:
- Nếu có mai phục thì sao hắn còn hô hoán làm chi? Binh pháp đã nói: "Hư mới là thực, thực lại là hư". Nhất định trên kia không có người. Nếu chúng ta sợ hãi lùi lại là để địch cười cho đó.
Hai vị nữ ni đúng chỗ khác đồng thanh:
- Phải đó! Ba chúng ta đi trước mở đường. Các sư muội hãy theo sau.
Ba người rút trường kiếm ra khỏi võ, thi triển khinh công chạy đến sau lưng Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung vừa thở hồng hộc vừa nói:
- Sườn núi này dốc quá! Hỡi ôi! Lão gia lớn tuổi rồi, cất bước không nỗi nữa.
Một tên nữ ni khác quát:
- Này này! Quan gia nép vào một bên nhường lối cho chúng ta đi trước được không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Người xuất gia không nên nóng nảy như vậy. Ði nhanh cũng đến mà đi chậm cũng đến nơi. Trời ơi! Các vị định đến quỉ môn quan thì đi chậm lại càng hay.
Nữ ni kia hỏi lại:
- Có phải quan gia thóa mạ bọn ta không?
Mụ vung kiếm phóng qua bên mình Nghi Hòa, nhằm đâm vào sau lưng Lệnh Hồ Xung.
Mụ chỉ muốn hăm chàng, chứ không có ý đả thương, nên mũi kiếm gần đụng người chàng mụ liền dừng lại không phóng tới nữa.
Chương trước | Chương sau