Duck hunt
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 51 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 125 - Trả bản đàn, Chung Công tự vận

↓↓
Tần Bang Vĩ đã bị cây trường tiên mầu hồng quấn giữ chân trái toàn thân hắn liền bị kiềm chế. Tang Tam Nương lại đá luôn ba phát trúng vào ba nơi huyệt đạo, khiến hắn không nhúc chích được nữa.


Miệng hắn bị Tang Tam Nương bóp cho há ra rồi nhét viên "Tam thi não thần đan" vào. Hắn cố ý nhổ ra mà không được.


Tang Tam Nương lại đưa tay mặt ra bóp cổ họng Tần Bang Vĩ đánh "ặc" một tiếng. Thế là viên thuốc nuốt xuống bụng rồi.


Lệnh Hồ Xung thấy chân tay Tang Tam Nương cử động chân ngoăn ngoắt, ra vẻ rất thành thạo, bất giác chàng lẩm bẩm:

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thủ cước mụ này lanh lợi ghê thật.


Chàng có biết đâu mụ chuyên về công phu cầm nã và đánh xáp lá cà. Người nào đấu với mụ đứng gần quá thì dù bản lãnh có cao hơn mụ một bậc mà sơ ý một chút là bị mụ thừa cơ hạ ngay. Bữa nay là buổi đầu mụ qui đầu Nhậm Ngã Hành, dĩ nhiên mụ phấn khởi tinh thần một là để phô trương thủ đoạn, hai là để tỏ dạ trung thành và đắc lực với chủ mới.


Nhậm Ngã Hành lẩm nhẩm gật đầu ra chiều vừa ý.


Tang Tam Nương nét mặt vẫn thản nhiên, đứng sang một bên, thái độ khép nép kính cẩn.


Mọi người lúc nãy mới nghe Bảo Ðại Sở nói trong viên "Tam thi não thần đan" có đặt giống thi trùng cứng đơ vì bị chất thuốc kiềm chế, thì chắc rằng Tang Tam Nương vừa bóc lần vỏ bọc màu hồng tức là bỏ chất thuốc đó đi để con thi trùng hành hạ Tần Bang Vĩ.


Nhậm Ngã Hành lại đưa mắt nhìn bọn Hoàng Chung Công, Ngốc Bút Ông, Ðan Thanh tiên sinh ba người hiển nhiên để hỏi ý bọn họ có chịu uống "Tam thi não thần đan" hay không?


Ngốc Bút Ông không nói gì, lẳng lặng đến bên bàn cầm lấy một viên bỏ vào miệng nuốt.


Ðan Thanh miệng lẩm bẩm không hiểu y nói gì, rồi sau cũng lại lấy một viên uống.


Hoàng Chung Công nét mặt cực kỳ thê thảm, thò tay vào bọc móc ra một cuốn giấy, chính là bản nhạc "Tiếu Ngạo Giang Hồ". Y tiến lại trước mặt Lệnh Hồ Xung nói:


- Tôn giá võ lâm đã cao thâm lại lắm mưu nhiều trí, bày ra xảo kế cứu được Nhậm Ngã Hành thoát vòng tù ngục. Chà chà! Tại hạ bái phục sát đất. Bản cầm phổ này làm hại bốn anh em tại hạ đến thân tàn danh bại. Vậy xin đem nguyên vật trả về chủ cũ.


Dứt lời y liệng bản cầm phổ vào lòng Lệnh Hồ Xung.


Lệnh Hồ Xung đang ngẩn người ra thì thấy Hoàng Chung Công xoay mình trở lại bên bàn. Lòng chàng rất áy náy bụng bảo dạ:


- Việc cứu thoát Nhậm giáo chủ thoát khỏi chốn lao lung hoàn toàn nhờ ở mưu kế của Hướng đại ca, chính mình trước kia cũng chẳng hiểu gì ráo. Nhưng bọn Hoàng Chung Công đem lòng oán hận mình cũng là lẽ thường, mình chẳng còn cách nào giải thích được nữa.


Bỗng nghe Hoàng Chung Công khẽ "hự" một tiếng rồi người y từ từ rũ xuống.


Ngốc Bút Ông và Ðan Thanh tiên sinh hốt hoảng đồng thanh la:


- Ðại ca! Ðại ca!


Rồi chạy lại nâng đỡ thì thấy trước ngực Hoàng Chung Công đã cắm lưỡi đao trủy thủ. Cặp mắt trợn tròn xoe, y tắt thở chết rồi.


Ngốc Bút Ông và Ðan Thanh líu lưỡi gọi:


- Ðại ca! Ðại ca!


Ðoạn khóc òa lên.


Vương Thành quát bảo:


- Hoàng Chung Công đã không tuân chỉ ý của giáo chủ lại còn sợ tội tự tử, thế là đáng gia tội lên một tầng nữa, các ngươi còn làm nhộn chi vậy?


Ðan Thanh mặt giận hầm hầm, quay phắt lại, toan nhảy xổ vào liều mạng với Vương Thành.


Vương Thành quát hỏi:


- Sao! Ngươi muốn làm phản chăng?


Ðan Thanh nhớ tới mình đã uống "Tam thi não thần đan", từ đây không được trái lệnh Nhậm Ngã Hành nữa. Bao nhiêu lửa giận tiêu tan liền, y đành cúi đầu gạt lệ.


Nhậm Ngã Hành nói:


- Hãy khiêng xác chết và tên phế nhân này ra ngoài kia rồi lấy rượu thịt ra đây. Bữa nay ta cùng Hướng huynh đệ và Lệnh Hồ huynh đệ uống say một bữa.


Ngốc Bút Ông dạ một tiếng rồi ôm thi thể Hoàng Chung Công đi. Ðoạn y sai gia nhân đem bát vào sáu chỗ ngồi.


Bảo Ðại Sở nói:


- Bày bàn ba chỗ thôi. Chúng ta ngồi cùng giáo chủ thế nào được?


Y vừa nói tay vừa dọn bàn giúp gia nhân.


Nhậm Ngã Hành nói:


- Bữa nay các vị cũng phải một phen tân khổ, vậy ra ngoài kia cùng nhau uống chén tẩy trần.


Bảo Ðại Sở, Vương Thành cùng Tang Tam Nương khom lưng đáp:


- Tạ ơn giáo chủ đã ban ân cho.


Rồi từ từ lui ra.


Lệnh Hồ Xung thấy Hoàng Chung Công tự tử, liền nghĩ đến y là một hảo hán nghĩa liệt, lại nhớ tới bữa trước y đã viết thư cho Phương Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm yêu cầu nhà sư này chữa bịnh cho mình, đúng là có hảo tâm với mình, lòng chàng bất giác nổi lên mối thương cảm.


Bỗng nghe Hướng Vấn Thiên cười nói:


- Lệnh Hồ huynh đệ! Hiền đệ nhờ có duyên mà học được "Hấp tinh đại pháp" của giáo chủ trong trường hợp nào? Hãy kể lại cho tiểu huynh nghe!


Lệnh Hồ Xung liền đem chuyện phát giác tự tích khắc trên tấm thiết bản trong trường hợp nào, Hắc Bạch Tử đến khẩn cầu mình truyền công ra sao, chàng tự mình luyện tập thế nào nhất nhất thuật lại.


Hướng Vấn Thiên cười nói:


- Cung hỉ! Cung hỉ hiền đệ. Bấy nhiêu cơ duyên phải đủ hết nếu khiếm khuyết một điều cũng không được. Thế mới biết: cố ý trồng hoa hoa chẳng nảy, vô tâm tiếp liễu liễu xanh om.


Nhậm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung cũng cạn chén theo.


Nhậm Ngã Hành cười nói:


- Vụ này thiệt nguy hiểm vô cùng! Khi ta khắc bí quyết thần công vào tấm thiết bản vị tất đã có hảo tâm gì đâu. Bí quyết thần công tuy là sự thật, song nếu không được chính ta chỉ điểm phương pháp tán công, mà cứ theo yếu quyết khắc trên thiết bản tự mình rèn luyện thì nhất quyết phải đi vào đường tẩu hỏa nhập ma, cả ngàn người không một ai chạy thoát. Thế mà Lệnh Hồ huynh đệ luyện được thành công thì quả đó lòng trời.


Lòng bàn tay Lệnh Hồ Xung toát mồ hôi lạnh ngắt, chàng đáp:


- May mà...


Chàng muốn nói: "May mà vãn bối đã bạt những bí quyết đó đi rồi".


Nhưng chàng lại nghĩ Nhậm Ngã Hành phải phí bao nhiêu tâm lực khắc bí quyết lưu lại cốt để hại người, nếu lão biết chàng đã bạt đi rồi tất sinh lòng tức giận. Chàng liền đổi giọng:


- May mà... nội lực của vãn bối đã mất hết, khỏi phải tán công, nếu không thì hậu quả chưa biết đến đâu mà lường. Hướng đại ca! Nhậm giáo chủ làm thế nào mà thoát ra khỏi hắc lao được? Ðến nay tiểu đệ vẫn chưa hiểu rõ.


Hướng Vấn Thiên cười khà khà móc trong bọc ra một vật nhét vào tay Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Cái này là cái gì?


Lệnh Hồ Xung thấy vật trong tay mình hình tròn mà rắn chắc. Ðúng là cái mà bữa trước Hướng Vấn Thiên đã đưa cho chàng để trao lại cho Nhậm Ngã Hành.


Lệnh Hồ Xung mở bàn tay ra nhìn lại thấy đó là một trái cầu bằng gang thép. Trên trái cầu có khảm một hạt cương châu. Chàng bấm hạt cương châu thì thấy nó chuyển động mấy vòng, rồi một sợi cương ty rất nhỏ thò ra. Sợi cương ty này một đầu dính liền vào hạt cương châu. Trên sợ cương ty lại có răng cưa. Ðó chính là một lưỡi cưa bằng thép chế tạo cực kỳ tinh xảo.


Lệnh Hồ Xung tỉnh ngộ nói:


- Té ra giáo chủ đã dùng sợi cương ty này để cắt đứt những xiềng khóa ở chân tay.


Nhậm Ngã Hành cười nói:


- Hôm ấy trong mấy tiếng cười lớn, ta đã dùng công lực thượng thặng làm chấn động bọn các ngươi năm người phải ngã lăn ra, rồi ta dùng cương ty cắt đứt xiềng khóa chân tay. Còn về sau ngươi đối với Hắc Bạch Tử thế nào thì ta đối xử với người cũng vậy.


Lệnh Hồ Xung cười nói:


- Té ra giáo chủ cũng đổi quần thay áo, rồi đem xiềng khóa sắt mắc vào chân tay vãn bối. Chẳng trách bọn Hoàng Chung Công không phác giác ra được.


Hướng Vấn Thiên nói:


- Kể ra việc lừa gạt bọn Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử không phải chuyện dễ dàng, nhưng sau khi bọn họ tỉnh lại, giáo chủ cùng ta đã ra khỏi Mai trang rồi. Bọn Hắc Bạch Tử thấy ta để lại kỳ phổ cùng thư họa thì mừng quá đỗi, khi nào còn nghĩ tới trong hắc lao đã xảy ra chuyện đánh tráo tù nhân?


Lệnh Hồ Xung nói:


- Thần cơ diệu toán của đại ca thật ít người bì kịp.


Rồi chàng nghĩ bụng:


- Té ra y đã sắp đặt đâu vào đấy, cố ý để lại những đồ thị hiếu khiến cho họ dễ bị mắc lừa. Nhưng không hiểu sao giáo chủ thoát nạn đã lâu mà không thấy đến cứu mình?


Hướng Vấn Thiên nhìn vẻ mặt đã đoán ra tâm ý chàng liền cười nói:


- Hiền đệ! Sau khi giáo chủ thoát nạn, còn nhiều việc khẩn cấp phải làm ngay và phải giữ kín không cho bọn đối đầu hay biết, nên đành để hiền đệ chịu khuất tất ở trong hắc lao dưới đáy hồ thêm ít bữa. Hôm nay chúng ta định đến cứu hiền đệ đây. May ở chỗ nhân họa thành phước, như vậy cũng đủ đền bù rồi. Ha ha! Ca ca chỉ còn việc xin lỗi chú nữa là xong.


Hắn nói xong rót đầy rượu vào chung cho cả ba người rồi tự mình uống trước một chung.


Nhậm Ngã Hành cười khanh khách nói:


- Ta cũng xin lỗi Lệnh Hồ huynh đệ.


Lệnh Hồ Xung bụng dạ khoát đạt, huống chi việc đã qua rồi, chàng không để tâm nữa, liền cười hỏi:


- Làm sao các vị lại xin lỗi, chính ra vãn bối phải thâm tạ hai vị mới đúng. Vãn bối trong mình bị nội thương chẳng có cách nào trị được, may nhờ thần công của giáo chủ mà tự nhiên hết bệnh, vãn hồi được sinh mạng. Ðó là cái ơn tái tạo.


Ba người cùng nổi lên tràng cười rộ ra chiều khoan khoái vô cùng.


Sau khi đã cạn mười mấy chung rượu rồi, Lệnh Hồ Xung cảm thấy Nhậm giáo chủ là người hào sảng, kiến thức cũng không phải hạng tầm thường. Ðáng là một vị đại anh hùng đại hào kiệt trên đời hiếm có, không thể lấy lẽ thường mà đo bụng dạ lão được.


Lúc trước chàng thấy Nhậm Ngã Hành đối xử với bọn Tần Bang Vĩ, Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử bằng một thủ đoạn tàn độc thì cũng có ý bất mãn, nhưng sau chàng nghe lão đàm luận một hồi, bao nhiêu mối bất bình dần dần tiêu tan hết.


Nhậm Ngã Hành uống cạn chung rượu rồi nói:


- Lệnh Hồ huynh đệ! Ta đối với bọn địch nhân thường ra tay cực kỳ thảm khốc, luật lệ của ta vô cùng nghiêm khắc. Có khi huynh đệ chưa quen chứng kiến phải lấy làm buồn. Nhưng huynh đệ thử nghĩ coi: Ta bị bọn chúng giam cầm trong hắc lao dưới đáy hồ đã lâu ngày, huynh đệ cũng đã nếm qua cảnh tù ngục cực nhục là thế nào rồi. Người ta đối với mình như vậy, thì mình đối với những tên bạn đồ kia khó mà nhân từ được.


Lệnh Hồ Xung gật đầu khen phải. Chàng chợt nhớ ra điều gì liền đứng dậy nói:


- Vãn bối có điều muốn thỉnh cầu, mong được giáo chủ ưng thuận.


Nhậm Ngã Hành hỏi:


- Ðiều chi?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Vãn bối tưởng lại buổi đầu tiên được gặp giáo chủ, Hoàng Chung Công đã nói giáo chủ mà thoát ra khỏi chốn lao lung trở lại giang hồ thì ngay một phái Hoa Sơn ít ra là bị chết hết quá nửa. Vãn bối còn được nghe chính miệng giáo chủ nói ra nếu còn gặp sư phụ vãn bối sẽ làm cho người phải cay cực không chịu nổi. Giáo chủ bản lãnh thông thần như vậy mà muốn gây sự với phái Hoa Sơn thì còn ai chống chọi được?...


Nhậm Ngã Hành ngắt lời:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Gió bấc mưa phùn

Gió bấc mưa phùn

Suốt từ ngày quen biết, sự bực bội luôn là cảm giác đeo bám cô gái, khiến cô gái

30-06-2016
Mãi mãi

Mãi mãi

Tại sao anh lại không để em chạm vào anh? Em cũng chẳng cần biết nữa, chỉ biết là em

24-06-2016
Thư tình viết muộn

Thư tình viết muộn

Sống với nhau hơn 60 năm, "sáu mươi năm cuộc đời" được 14 mặt con mà mình chưa bao

30-06-2016