Hắc Bạch Tử nói:
- Phong huynh đệ! Ta đi với lão đệ. Ðồng huynh! Ðồng huynh dùng cơm trước đi! Chúng ta qua bên một lát rồi trở về ngay.
Hướng Vấn Thiên lắc đầu quầy quậy đáp:
- Cuộc tỷ đấu này các vị quyết chí thủ thắng. Phong huynh đệ của tại hạ tuy kiếm pháp tinh thâm nhưng thiếu kinh nghiệm lâm địch. Nếu tại hạ không đứng ngoài lược trận thì Phong huynh đệ có bị thua, tại hạ cũng chẳng can tâm bội phục.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hắc Bạch Tử nói:
- Ðồng huynh nói vậy là có dụng ý gì? Chẳng lẽ chúng ta còn có chuyện man trá được chăng?
Hướng Vấn Thiên đáp:
- Bốn vị trang chúa ở Cô Sơn Mai trang đều là bậc hào kiệt, tại hạ ngưỡng mộ danh vọng từ lâu, mười phần đã tin tưởng rồi, nhưng Phong huynh đệ lại đi tỷ kiếm với một người nào khác thì thực tình mà nói, tại hạ không biết một ai ngoài bốn vị trang chúa lại còn cao nhân nào nữa? Xin hỏi nhị trang chúa, người ấy là ai? Nếu họ cũng là anh hùng hiệp sĩ quang minh lỗi lạc như bốn vị trang chúa thì tại hạ mới yên lòng được.
Ðan Thanh tiên sinh nói:
- Võ công cùng danh vọng người này cũng tương tự như bốn anh em ta không kém.
Hướng Vấn Thiên nói:
- Các đồng đạo võ lâm có danh vọng tương đương với bốn vị trang chúa chỉ đếm ở đầu ngón tay là hết, chắc tại hạ phải biết y.
Ngốc Bút Ông nói:
- Tên họ người này không tiện nói với Ðồng huynh.
Hướng Vấn Thiên nói:
- Nếu vậy tại hạ nhất định phải đứng ngoài theo dõi cuộc chiến, bằng không thì bãi bỏ cuộc tỷ thí này đi.
Ðan Thanh tiên sinh nói:
- Sao Ðồng huynh lại cố chấp thế? Ta thấy việc Ðồng huynh lâm trường chỉ có hại chứ không có lợi cho Ðồng huynh. Người này ẩn cư đã lâu không thích để người ngoài thấy mặt.
Hướng Vấn Thiên hỏi vặn:
- Thế thì Phong huynh đệ sao lại tỷ kiếm với y được?
Hắc Bạch Tử nói:
- Cả hai bên đều bịt mặt chỉ để hở đôi mắt, không ai nhìn rõ mặt ai.
Hướng Vấn Thiên hỏi:
- Ba vị trang chúa cũng bịt mặt hay sao?
Hắc Bạch Tử đáp:
- Phải rồi! Người này tính khí rất cổ quái! Nếu không thì y không chịu động thủ.
Hướng Vấn Thiên nói:
- Nếu vậy tại hạ cũng che mặt là xong.
Hắc Bạch Tử ngần ngừ một chút rồi nói:
- Ðồng huynh đã quyết ý đòi tới trường quan chiến thì đành thế này vậy. Xin Ðồng huynh ưng chịu một điều là thủy chung không được lên tiếng.
Hướng Vấn Thiên nói:
- Giả câm giả điếc thì có khó gì?
Hắc Bạch Tử đi trước dẫn đường. Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung theo sau. Ngốc Bút Ông và Ðan Thanh tiên sinh đi sau rốt.
Lệnh Hồ Xung nhận thấy họ đưa mình theo lối cũ đi về phía nhà đại trang chúa.
Khi tới trước cửa, Hắc Bạch Tử khẽ gõ ba tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Một người đầu trùm khăn đen ngồi đó. Cứ trông quần áo cũng đủ biết là Hoàng Chung Công.
Hắc Bạch Tử tiến lại trước lão ghé tai vào nói nhỏ mấy câu.
Hoàng Chung Công lắc đầu tỏ ra không muốn để Hướng Vấn Thiên tham dự cuộc đấu.
Hắc Bạch Tử lại nói nhỏ mấy câu nữa, Hoàng Chung Công vẫn lắc đầu quầy quậy.
Hắc Bạch Tử liền quay ra nói:
- Theo ý đại ca ta thì tỷ kiếm là chuyện nhỏ mà gây hận với vị bằng hữu kia là chuyện lớn. Vậy đành bãi bỏ cuộc đấu kiếm này.
Năm người khom lưng hướng về phía Hoàng Chung Công, thi l cáo từ ra khỏi phòng.
Ðan Thanh tiên sinh hậm hực nói:
- Ðồng huynh! Ðồng huynh thiệt kỳ quá! Chẳng lẽ cả bọn ta kéo ùa vào để uy hiếp một mình Phong lão đệ hay sao? Vì Ðồng huynh đòi đến quan chiến mà cuộc tỷ đấu tuyệt thú phải bãi bỏ khiến cho mọi người đều cụt hứng.
Ngốc Bút Ông nói:
- Nhị ca phải tốn bao nhiêu hơi sức mới được đại ca chấp thuận thế mà Ðồng huynh lại phá tan mất.
Hướng Vấn Thiên cười nói:
- Ðược rồi! được rồi! Vậy tại hạ xin nhượng bộ không theo dõi cuộc tỷ đấu. Có điều các hạ phải giữ cho thật công bằng, không nên lừa gạt Phong huynh đệ của tại hạ.
Bọn Hắc Bạch Tử ba người cả mừng đồng thanh hỏi:
- Ðồng huynh coi anh em ta là hạng người nào? Có lý đâu chúng ra lại lừa gạt Phong huynh đệ?
Hướng Vấn Thiên cười nói:
- Phong lão đệ! Tiểu huynh ra ngoài kỳ thất chờ lão đệ. Bọn họ úp úp mở mở không hiểu định giở trò gì. Lão đệ cần phải đề cao cảnh giác gia tâm đề phòng mới được.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Trong Mai trang toàn là những bậc cao sĩ đâu có phải hạng người trá ngụy mà lo?
Ðan Thanh tiên sinh cười nói:
- Ðúng thế! Phong lão đệ nào phải như Ðồng huynh lấy tâm địa kẻ tiểu nhân đo bụng dạ người quân tử.
Hướng Vấn Thiên đi ra ngoài cửa mấy bước rồi quay lại vẫy tay nói:
- Phong lão đệ! Lão đệ ra đây cho tiểu huynh dặn mấy câu để khỏi mắc lừa người ta.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Hướng đại ca thật quá cẩn thận. Mình đây nào phải đứa con nít lên ba mà để kẻ khác lừa gạt một cách d dàng?
Chàng ngó bọn Ðan Thanh tiên sinh vừa cười vừa đi về phía Hướng Vấn Thiên thì khi khi chàng gần tới nơi Hướng Vấn Thiên nắm lấy tay chàng.
Lệnh Hồ Xung thấy trong tay mình có một gói giấy vo tròn. Chàng nắn xem thì bên trong là một vật rất cứng.
Hướng Vấn Thiên cười hề hề kéo chàng lại gần ghé tai nói nhỏ:
- Lão đệ gặp người kia rồi thì làm ra vẻ thân mật, ngấm ngầm nhét vào tay y gói giấy này. Cái đó rất quan hệ, lão đệ chớ có sơ suất nghe!
Hắn nói mấy câu này bằng một giọng rất trịnh trọng, song ngoài mặt vẫn tươi cười. Sau cùng hắn nổi lên một tràng cười khanh khách.
Sự thực câu nói của Hướng Vấn Thiên không có liên quan gì đến bọn Hắc Bạch Tử, song bọn này lại cho là hắn có ý nói gì mình.
Ðan Thanh tiên sinh hỏi:
- Có gì đáng cười đâu? Kiếm pháp Phong lão đệ dĩ nhiên là rất cao minh. Còn kiếm pháp Ðồng huynh thế nào bọn ta chưa được thỉnh giáo.
Hướng Vấn Thiên cười đáp:
- Kiếm pháp của tại hạ tầm thường lắm, chẳng có chi đáng thỉnh giáo cả.
Hắn nói xong khệnh khạng đi luôn.
Ðan Thanh tiên sinh cười nói:
- Hay lắm! Bây giờ chúng ta lại vào ra mắt đại ca.
Bốn người tiến vào cầm đường của Hoàng Chung Công.
Hoàng Chung Công không ngờ bọn này ra đi còn quay trở lại nên đã bỏ khăn trùm đầu ra rồi.
Hắc Bạch Tử nói:
- Thưa đại ca! Bọn tiểu đệ đã thuyết phục Ðồng huynh kia rồi, y ưng chịu không vào quan chiến nữa.
Hoàng Chung Công nói:
- Vậy là hay lắm.
Lão lại lấy khăn đem trùm lên đầu.
Ðan Thanh tiên sinh mở rương gỗ lấy ra ba tấm khăn đen đưa cho Lệnh Hồ Xung một tấm và bảo chàng:
- Cái này của các hạ, Phong lão đệ trùm đầu đi.
Lão quay vào nói với Hoàng Chung Công:
- Ðại ca! Ðại ca cho tiểu đệ mượn cái áo gối.
Lão nói rồi tiến vào nội thất. Một lát lão trở ra, trên đầu đã bịt bằng tấm áo gối vải xanh. áo gối có khoét hai lỗ thủng tròn để lộ cặp mắt đen láy.
Hoàng Chung Công gật đầu nhìn Hắc Bạch Tử nói:
- Nhị đệ! Nhị đệ cầm hai thanh kiếm gỗ xuống đi!
Hắc Bạch Tử liền mở rương lấy ra hai thanh kiếm gỗ.
Lệnh Hồ Xung tự hỏi:
- Sao lão lại bảo cầm kiếm gỗ xuống đi? Chẳng lẽ người kia ở dưới hầm nào chăng?
Hoàng Chung Công quay ra bảo Lệnh Hồ Xung:
Chương trước | Chương sau