Hướng Vấn Thiên đến trước kỷ đá bày cờ.
Lão đặt vào vị "bình" ở điểm lục tam một con cờ đen rồi lại đặt một con cờ trắng vào điểm cửu tam. Lão tiếp tục đặt vào điểm lục ngũ một con đen, điểm cửu ngũ một con trắng.
Hướng Vấn Thiên tiếp tục đặt cho đến con thứ 64, hai bên thành thế tỷ đấu kịch liệt.
Hắc Bạch Tử ngó thấy toát mồ hôi trán.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm kinh hãi, chàng thấy vừa rồi lão vận "Huyền thiên chỉ" hóa nước thành băng, thì biết công lực lão cao thâm đến thế nào! Ðánh cờ là chuyện nhỏ mà lão nhìn đến toát mồ hôi đủ rõ lão chẳng quan tâm gì đến việc khác cho khỏi loạn thần trí. Lão này say mê cờ đến trình độ điên
khùng mà Hướng Vấn Thiên chắc là tìm được nhược điểm của lão để tấn công.
Hắc Bạch Tử thấy Hướng Vấn Thiên ngồi lâu không đi cờ liền hỏi:
- Bây giờ đi thế nào?
Hướng Vấn Thiên mỉm cười đáp:
- Ðây là nước cờ mấu chốt. Theo cao kiến của nhị trang chúa nên đi nước gì?
Hắc Bạch Tử khổ tâm ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi:
- Quân này ư? Bỏ đi không được, xông ra không xong. Cái này... cái này...
Tay cầm một con cờ đen trên kỷ đá khẽ gõ lách cách. Hồi lâu lâu lắm mà thủy chung không biết đi nước nào.
Lúc này Ðan Thanh tiên sinh và Lệnh Hồ Xung đều đã uống hết 17,18 chén rượu Bồ đào.
Ðan Thanh tiên sinh thấy sắc mặt Hắc Bạch Tử mỗi lúc một xanh rờn liền nói:
- Ðồng lão huynh! "Ẩu huyết phổ" này chẳng lẽ làm cho nhị ca ta đến thổ huyết chăng? Bây giờ đi thế nào thì nói ra!
Hướng Vấn Thiên đáp:
- Ðược rồi con thứ 67 này đặt vào điểm thất tứ.
Hắc Bạch Tử vỗ đùi đánh đét một cái la lên:
- Hay quá! Con này đặt xuống đó thật là tuyệt diệu.
Hướng Vấn Thiên cười nói:
- Lưu Trọng Phủ đi nước này dĩ nhiên là hay, nhưng y chỉ là một tay diệu thủ ở nhân gian nên so với tiên mỗ ở Ly Sơn hãy còn kém xa lắm.
Hắc Bạch Tử vội hỏi:
- Vậy nước cờ tiên của Ly Sơn Tiên mỗ ra sao?
Hướng Vấn Thiên đáp:
- Nhị trang chúa hãy nghĩ đi!
Hắc Bạch Tử nghĩ hàng nửa ngày thấy đại cục hiển nhiên khó lòng vãn hồi liền nói:
- Ðã là nước cờ tiên thì bọn phàm phu tục tử chúng ta nghĩ ra thế nào được? Ðồng huynh đừng thử thách nữa.
Hướng Vấn Thiên tủm tỉm cười nói:
- Nước cờ thần cô diệu toán này quả nhiên phải thần tiên mới nghĩ ra được.
Hắc Bạch Tử vốn là tay cơ biến lại biết đường dò xét tâm lý đối phương một cách rất tinh vi. Lão thấy Hướng Vấn Thiên không chịu đem nước cờ trên nói ra một cách chóng vánh khiến cho người ta ngứa ngáy khó chịu thì đoán là y có mưu đồ chuyện gì liền hỏi:
- Lão huynh! Lão huynh cứ đem thê cờ này nói cho tại hạ nghe chẳng lẽ tại hạ lại không có điều chi đền đáp?
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Chắc Hướng đại ca biết nhị trang chúa đây có thần công Huyền thiên chỉ chữa được bệnh cho mình nên mới bầy trò này ra để cầu lão.
Hướng Vấn Thiên ngửng đầu lên cười ha hả nói:
- Tại hạ cùng Phong lão đệ tuyệt không có cầu cạnh bốn vị trang chúa điều chi. Nhị trang chúa
nói vậy chẳng hóa ra coi thường bọn tại hạ lắm ư?
Hắc Bạch Tử liền xá dài đáp:
- Tại hạ lỡ miệng, xin có lời từ tạ.
Hướng Vấn Thiên cùng Lệnh Hồ Xung vội đáp l.
Hướng Vấn Thiên nói:
- Bọn tại hạ đến Mai trang chỉ có ý muốn đánh cuộc cùng bốn vị trang chúa.
Hắc Bạch Tử cùng Ðan Thanh tiên sinh đồng thanh hỏi:
- Ðánh cuộc ư? Cuộc thế nào?
Hướng Vấn Thiên đáp:
- Tại hạ dám đánh cuộc là trong Mai trang không có nhân vật nào thắng được kiếm pháp của Phong lão đệ đây.
Hắc Bạch Tử cùng Ðan Thanh tiên sinh quay lại nhìn Lệnh Hồ Xung. Hắc Bạch Tử re vẻ thờ ơ không phê bình câu nào. Nhưng Ðan Thanh tiên sinh cười ha hả hỏi lại:
- Ðặt cuộc thế nào?
Hướng Vấn Thiên đáp:
- Nếu bọn tại hạ thua cuộc thì xin dâng bức lụa đồ này cho Tứ Trang Chúa.
Lão nói rồi cởi chiếc bọc đeo ở trên lưng xuống mở ra. Trong bọc có hai cuốn trục. Một cuốn là bức họa đồ rất cũ kỹ. Góc trên bức họa đồ có đề một dòng chữ: "Bắc Tống Phạm Trung Lập khê sơn
hành lữ đồ".
Bức họa đồ vẽ một tòa núi cao ngất trời, nét mực đen láy, thanh thế rất hùng vĩ hiểm tuấn.
Lệnh Hồ Xung tuy không hiểu về hội họa song cũng biết đây là một bức tranh sơn thủy tuyệt tác.
Ngọn núi chót vót rậm rạp tuy vẽ ở trên giấy cũng khiến cho người ta không tự chủ được mà sinh lòng ngưỡng mộ.
Ðan Thanh tiên sinh bỗng la lên:
- Úi chà!
Hai mắt lão nhìn chằm chặp vào bức họa đồ không rời ra nữa. Hồi lâu lão mới hỏi:
- Ðây là chân tích của Phạm Khoan đời Bắc Tống. Lão huynh lấy được ở đâu vậy?...
Hướng Vấn Thiên chỉ tủm tỉm cười chứ không trả lời. Lão đưa tay ra từ từ cuộn lại.
Ðan Thanh tiên sinh nói:
- Khoan đã!
Lão kéo tay Hướng Vấn Thiên muốn ngăn trở không chông cho cuốn lại. Ngờ đâu tay lão vừa đụng vào cánh tay đối phương bỗng thấy một luồng nội lực nhu hòa mà hùng hậu xô tới đẩy bàn tay lão ra một cách nhẹ nhàng.
Hướng Vấn Thiên vờ như không thấy gì, tiếp tục cuốn họa đồ lại.
Ðan Thanh tiên sinh trong lòng nghi hoặc. Vừa rồi lão kéo tay Hướng Vấn Thiên chỉ sợ làm rách họa đồ, nên không vận nội lực. Nhưng lão thấy luồng nội kình hất tay mình ra, cũng đủ biết nội công của đối phương vào bậc thượng thừa thì trong lòng ngấm ngầm bội phục nói:
- Lão huynh! Té ra võ công của Lão huynh cực kỳ lợi hại! Có lẽ chẳng kém gì bọn ta.
Hướng Vấn Thiên đáp:
- Tứ trang chúa nói rỡn rồi. Chà! Bốn vị trang chúa ở Mai trang ngoại trừ kiếm pháp không kể còn thì bất luận môn công phu nào cũng là những tay vô địch hiện nay. Tại hạ là một tên vô danh tiểu tốt khi nào dám so bì với bốn vị trang chúa.
Ðan Thanh tiên sinh biến sắc hỏi:
- Sao lão huynh lại bảo ngoại trừ kiếm pháp? Chẳng lẽ kiếm pháp của ta chưa bằng y thật hay sao?
Hướng Vấn Thiên tủm tỉm cười đáp:
- Nhị vị trang chúa! Xin hai vị hãy coi bức này xem.
Rồi lão mở cuốn trục thứ hai thì đây là bức chi thảo mà nét bút linh động như rồng bay phượng múa.
Ðan Thanh tiên sinh rất lấy làm kỳ, khẽ bật tiếng la:
- Úi chà! Úi chà! Úi chà!
Lão la luôn ba tiếng "úi chà" rồi đột nhiên lớn tiếng kêu:
- Tam ca! Tam ca! Cái bảo bối mà tam ca coi quí như tính mạng đã có rồi đó.
Tiếng lão gọi rất vang dội. Làm rung động cả tường vách những bụi cát trên mái nhà rớt xuống tới tấp. Hơn nữa lão la lên một cách đột ngột khiến cho Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung đều giật mình kinh hãi.
Bỗng nghe có tiếng người từ đằng xa cất lên hỏi:
- Chuyện chi mà hốt hoảng như vậy?
Ðan Thanh tiên sinh la lên:
- Tam ca không đến mau mà coi thì người ta cuốn lại sẽ phải hối hận suốt đời.
Người bên ngoài hỏi vọng vào:
- Tứ đệ lại thấy một bức vẽ giả mạo nào rồi phải không?
Rèm cửa vén lên, một người tiến vào. Người này thấp lùn và béo mập, đầu lão hói mà bóng loáng, không mọc một sợi tóc nào. Tay mặt lão cầm một cây bút lớn. Vạt áo đầy vết mực. Lão tiến vào gần coi. Ðột nhiên cặp mắt trợn ngược lên. Lão nín thở nói:
- Bức này thật rồi! Ðúng là... bút thiếp của... Trương Húc đời Ðường... không ai làm giả được.
Chữ thảo trên tấm thiếp coi chẳng khác khinh công một tay cao thủ võ lâm lên cao rồi xuống thấp.
Tuy hành động mau lẹ nhưng không mất vẻ phong lưu tao nhã.
Trong 10 chữ thảo Lệnh Hồ Xung chưa chắc đã đọc được một. Nhưng chàng thấy phía dưới tấm thiếp có tên nhiều người để tặng. Trong đám này lại lắm người quan hàm rất cao cũng đoán được đây không phải là tấm thiếp tầm thường.
Ðan Thanh tiên sinh nói:
Chương trước | Chương sau