80s toys - Atari. I still have
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 150 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 110 - Huyền Thiên Chỉ biến nước thành băng

↓↓
Lệnh Hồ Xung thấy trong nhà la liệt những vò rượu, bình rượu, bầu rượu, chung rượu bầy ra trước mắt, liền nói:


- Những loại rượu tiền bối tàng trữ nào phải chỉ có ba thứ mà thôi. Ðây là Thiện hưng nữ nhi hồng, trân quí cực phẩm! Kìa rượu Bồ đào ở Thổ lồ phồn bên Tây Vực phải cất bốn lần mới được. Trên đời hiện nay tìm đâu cho thấy.


Ðan Thanh tiên sinh vừa kinh hãi vừa mừng thầm hỏi ngay:


- Rượu Bồ đào ở Thổ lồ phồn ta đóng kín vào trong thùng gỗ mà sao lão đệ vừa ngửi đã biết ngay?

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lệnh Hồ Xung cười đáp:


- Thứ hảo tửu này đừng nói là đóng vào thùng, dù chôn sâu xuống đất mấy trượng cũng chẳng thể lấp được mùi hương của nó.


Ðan Thanh tiên sinh lại la lên:


- Giỏi lắm, giỏi lắm! Thế thì bây giờ chúng ta hãy uống thứ rượu Bồ đào phải ướp, phải cất bốn lần này mới xong.


Lão liền lấy một thùng gỗ ở trong góc nhà ra. Thùng gỗ để lâu màu gỗ đã đen lại. Trên mặt thùng viết đầy những chữ Tây Vực ngoằn ngoèo. Nắp gỗ gắn bằng keo sơn đóng ấn tỏ ra rất trịnh trọng.


Ðan Thanh tiên sinh thò tay vào nắp gỗ khẽ nậy lên. Lập tức hương rượu tỏa ra ngào ngạt khắp cả gian nhà.


Thi Lệnh Oai trước nay không nhắp môi một giọt rượu, hắn vừa ngửi thấy mùi hương sực nức bất giác ra chiều ngây ngất.


Ðan Thanh tiên sinh vẫy tay cười nói:


- Ngươi ra đi! Ngươi ra đi! Nếu còn đứng đó thì say đến ngã lăn ra bây giờ.


Lão bày ba cái chén lên mặt bàn rồi bưng thùng rượu rót ra.


Thứ rượu này đỏ như máu, rót cao hơn miệng chén mà vẫn không tràn ra giọt nào.


Hướng Vấn Thiên reo thầm trong bụng:


- Hay quá! Võ công lão này ghê gớm thật! Lão ôm cái thùng gỗ nặng hơn đến trăm cân để rót rượu vào chén nhỏ xíu đầy thế kia không để tràn ra ngoài thì thật là tuyệt!


Ðan Thanh tiên sinh cắp thùng rượu vào nách. Tay trái nâng chén lên nói:


- Nào mời!


Cặp mắt lão đăm đăm nhìn vào mặt Lệnh Hồ Xung để coi vẻ mặt chàng nếm rượu.


Lệnh Hồ Xung nâng chén rượu lên uống một nửa, thưởng thức mùi vị. Mặt chàng đổ lớp phấn rất dày nên vẫn trơ ra tựa hồ chẳng thích thú cho lắm.


Ðan Thanh tiên sinh nghĩ thầm trong bụng:


- Chẳng lẽ tay sành rượu này cho là thứ rượu của ta hãy còn tầm thường chẳng có chi kỳ lạ.


Lệnh Hồ Xung nhắm mắt lại hồi lâu mở ra nói:


- Lạ thiệt! Lạ thiệt!


Ðan Thanh tiên sinh hỏi ngay:


- Ðiều chi quái lạ?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Vụ này thật là khó hiểu. Vãn bối không sao đoán ra được...


Ðan Thanh tiên sinh cặp mắt chiếu ra những tia sáng vui mừng, ngập ngừng nói:


- Lão đệ muốn hỏi...


Lệnh Hồ Xung ngắt lời:


- Trong đời vãn bối mới được uống thứ rượu này một lần ở thành Trường An, tuy nó cực kỳ thuần mỹ song trong rượu hơi có mùi chua. Theo lời lão sư ở tửu trang thì đó là vì lúc chuyển vận làm rượu sóng lên. Thứ rượu Bồ đào ở Thổ lồ phồn này bốn lần ướp, bốn lần cất mới thành, h một lần làm rung động là một lần kém đi. Từ Thổ lồ phồn đến Hàng Châu đường xa kể mấy vạn dặm, vậy mà sao rượu của tiền bối đây tuyệt không thấy mùi chua chút nào? Cái đó... cái đó...


Ðan Thanh tiên sinh nổi lên tràng cười khanh khách ra vẻ cực kỳ đắc ý nói ngay:


- Ðây là một bí quyết không tiết lộ ra ngoài. Ta phải dùng ba chiêu kiếm pháp để đánh đổi với một tay kiếm khách bên Tây Vực là Mạc Hoa Nhĩ. Lão đệ có muốn biết không?


Lệnh Hồ Xung lắc đầu đáp:


- Vãn bối được nếm thứ rượu này trong lòng rất lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Nó là bí quyết của tiền bối thì vãn bối không dám hỏi tới nữa.


Ðan Thanh tiên sinh giục:


- Uống đi! Uống nữa đi!


Lão lại rót ra thêm ba chén, nhưng thấy Lệnh Hồ Xung không hỏi đến bí quyết thì ngứa ngáy khó chịu nói:


- Thực tình bí quyết này nói ra không đáng một đồng chẳng có chi ly kỳ.


Lệnh Hồ Xung biết mình càng không muốn nghe thì lão lại càng muốn nói. Chàng liền xua tay đáp:


- Xin tiền bối đừng nói ra. Tiền bối đã phải đánh đổi bằng ba kiếm chiêu thì nhất định không phải chuyện tầm thường. Tiền bối đã trả nó bằng một giá rất đắt mà vãn bối học được một cách d dàng thì trong lòng cực kỳ áy náy. Người ta thường nói: Không có công trạng thì đừng huởng lộc...


Ðan Thanh tiên sinh ngắt lời:


- Lão đệ bầu bạn với ta uống rượu lại nói rõ được lai lịch của thứ rượu này thế là công lao lớn lắm. Lão đệ phải nghe bí quyết mới được.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Vãn bối được tiền bối tiếp kiến đã là may mắn. Huống chi tiền bối còn ban cho mỹ tửu đến cực phẩm thì lòng cảm kích nói sao cho xiết? Thì nào còn...


Ðan Thanh tiên sinh ngắt lời:


- Ta nguyện ý nói cho lão đệ nghe, hà tất lão đệ phải bận tâm.


Hướng Vấn Thiên cất tiếng khuyên chàng:


- Ðây là mỹ ý của tứ trang chúa. Phong huynh đệ không nên khước từ.


Ðan Thanh tiên sinh nói:


- Phải lắm! Phải lắm!


Lão cười híp mắt nói tiếp:


- Ta còn muốn khảo nghiệm lão đệ một phen nữa. Lão đệ có biết rượu này đã cất bao lâu?


Lệnh Hồ Xung nâng chén rượu lên uống cạn, phân biệt mùi vị hồi lâu rồi thủng thẳng đáp:


- Thứ rượu này còn một chp64 lạ nữa tựa hồ đã cất đến 120 năm mà lại giống như mới cất 12, 13 năm mới kỳ. Mùi vị mới mẻ mà có chỗ thấm thía rất lâu, tức là trong cái cũ có cái mới trong cái mới có cái cũ. Ðem nó so với thứ rượu ngon thông thường cất đã trên trăm năm, nó còn có một phong


vị khác.


Hướng Vấn Thiên khẽ nhún vai nghĩ bụng:


- Chú này lòi đuôi rồi! Một đằng 120 năm với một đằng 12, 13 năm, quãng cách thời gian có dư trăm năm thì sao lại so sánh với nhau được?


Lão băn khoăn chỉ lo Ðan Thanh tiên sinh sẽ bất mãn về câu của chàng. Ngờ đâu tiên sinh cười ha hả rất lớn thổi hất tung chòm râu dài cho chổng ngược lên, cất giọng oang oang:


- Hảo huynh đệ! Hảo huynh đệ! Tay này quả nhiên gớm thiệt! Bí quyết của ta là ở chỗ đó! Ta nói cho lão nghe: tay kiếm hào bên Tây Vực kia là Mạc Hoa Nhĩ tặng cho ta mười vò rượu Ðồ đào ở nước Thổ lồ phồn mới ba lần ướp, ba lần cất và đã để lâu 120 năm. Chục vò rượu này được tải đến Hàng


Châu bằng 20 con ngựa Ðại Uyển. Về tới Hàng Châu ta mới đem ướp và cất lại một lần nữa. Mười vò rượu ngon cất lấy một thùng. Bấm đốt tay tính lại từ ngày đó đến nay đã được 12 năm rưỡi. Thứ rượu ngon này vận tải quan san muôn dậm mà vẫn không chua. Mùi rượu trong cái cũ có cái mới, trong cái mới có cái cũ là ở chỗ đó.


Hướng Vấn Thiên cùng Lệnh Hồ Xung vỗ tay reo:


- Té ra thế! Té ra thế!


Lệnh Hồ Xung nói tiếp:


- Cần được thứ rượu này thì có phải đem 10 chiêu kiếm pháp ra mà đổi cũng còn là rẻ. Vậy mà tiền bối mất có ba chiêu đã đổi được thì thật là món hời hiếm có ở đời.


Ðan Thanh tiên sinh rất đỗi hả hê nói:


- Lão đệ đúng là tri kỷ của ta! Ngày đó đại ca cùng nhị ca ta đem lòng oán hận vì đã đổi kiếm chiêu lấy rượu, khiến cho tuyệt chiêu của Trung Nguyên truyền ra đến đất Tây Tạng. Còn tam ca khi đó chỉ cười ruồi chứ không nói gì, song ta e rằng trong lòng y cũng bất phục. Chỉ có mình lão đệ là biết ta


được giả hời. Hay lắm! Chúng ta lại uống chén nữa.


Lệnh Hồ Xung uống cạn chung nữa rồi nói:


- Tứ trang chúa! thứ rượu này còn có một cách uống đáng tiếc hiện giờ không thể làm được.


Ðan Thanh tiên sinh vội hỏi:


- Cách uống đó thế nào? Tại sao lại không làm được?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Nước Thổ lồ phồn là đất nóng nhất trong thiên hạ. Nghe nói ngày trước Ðường Huyền Trang sang Tây Trúc lấy kinh phải đi qua Hỏa Diệm Sơn tức là nước Thổ lồ phồn...


Ðan Thanh tiên sinh nói xen vào:


- Phải rồi! Nơi này nóng quá thiệt. Về mùa hạ suốt ngày người ta phải dầm mình vào trong thùng


nước lạnh mà hãy còn thấy nóng. Ðến mùa đông thì lại rét quá, lạnh buốt thấu xương. Vì khí hậu đặc biệt nên trái bồ đào khác hẳn mọi nơi.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Khi vãn bối uống thứ rượu này tại thành Trường An đã gặp mùa đông mà vị lão sư trong tửu trang còn sai gia nhân lấy một khối băng lớn để đặt chung rượu lên. Rượu ngon có hơi lạnh thấm vào thành ra một mùi vị khác. Hiện giờ đang buổi sơ hạ lấy đâu ra được băng để hấp rượu?


Ðan Thanh tiên sinh nói:


- Khi ta ở Tây Vực cũng gặp mùa hạ, Mạc Hoa Nhĩ cũng đã nói đến chuyện dùng băng hấp rượu mới là tuyệt diệu. Lão đệ! Cái này cũng d thôi. Lão đệ ở đây với ta quá nửa năm là đến mùa đông chúng ta sẽ thưởng thức lần nữa.


Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:


- Có điều phải chờ lại lâu ngày kể cũng nóng ruột.


Hướng Vấn Thiên xen vào:


- Ðáng tiếc là một giải Giang Nam không có nhân vật nào luyện "Âm hàn chưởng", "Âm phong trảo" là những công phu thuần âm. Nếu không thì....


Lão chưa dứt lời Ðan Thanh tiên sinh đã la lên:


- Có chứ! Có chứ!


Lão nói xong đặt thùng rượu xuống hối hả chạy ra.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Gió

Gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") "Khi một

25-06-2016
Bài học lớn

Bài học lớn

Có làm thì mới có ăn Không dưng ai dễ đem phần đến cho. *** Một người đàn bà ăn

26-06-2016