- Nhưng cách đây rất xa. Không hiểu mình chạy một mạch có tới nơi đuợc không? Song cũng chẳng hề chi, ta mà mỏi mệt thì bọn mặt dơi tai chuột kia cũng kiệt lực.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão ngửng đầu lên trông mặt trời để phân biệt phương hướng rồi chạy xéo tắt qua khu đồng lúa mạch nhằm góc đông bắc lao đi.
Lão chạy được hơn mười dậm lại lên đường lớn.
Bỗng có ba con tuấn mã lướt qua bên mình. Lão tức quá cất tiếng thóa mạ:
- Mẹ cha nó!
Lão đề khí chạy thật lẹ rượt tới phía sau liền nhảy vọt lên cao đá người cưỡi ngựa xuống đất rồi hạ mình vào lưng ngựa.
Lão đặt Lệnh Hồ Xung nằm ngang trên yên rồi vung xích sắt tạt ngang đánh luôn cả hai người kỵ mã kia cho rớt xuống.
Hai người này bị gãy xương cốt, khó lòng sống được. Cả ba người kỵ mã đều là hạng dân thường,
không phải khách võ lâm, nhưng họ vận xui gặp phải sát tinh thành ra uổng mạng.
Hai người cưỡi rớt xuống rồi. Hai con ngựa vẫn tiếp tục chạy theo.
Hướng Vấn Thiên lại vung dây xích ra cuốn lấy dây cương. Sợi dây xích ở trong tay lão có thể huy động theo ý muốn chẳng khác gì một cánh tay rất dài.
Lệnh Hồ Xung thấy Hướng Vấn Thiên giết hại người vô tội thì không khỏi ngấm ngầm thở dài.
Hướng Vấn Thiên cướp được ba con ngựa rồi tinh thần phấn khởi. Lão cao hứng ngửa mặt lên trời cười ha hả nói:
- Tiểu huynh đệ! Bọn mặt dơi tai chuột không đuổi kịp chúng ta được nữa rồi.
Lệnh Hồ Xung cười ruồi nói:
- Bữa nay chúng không đuổi kịp thì ngày mai chúng lại đuổi nữa.
Hướng Vấn Thiên phát cáu lại văng tục:
- Mẹ kiếp! Ðuổi con mẹ nó! Ta sẽ giết sạch cả lũ.
Lão ruổi ngựa chạy trên đường lớn chừng mười mấy dậm rồi rẽ vào đường núi để tiếp tục đi về phía Ðông Bắc.
Con đường này thông lên đỉnh núi mỗi lúc một lên cao. Sau đường dốc quá ngựa không trèo được.
Hướng Vấn Thiên bỗng cất tiếng hỏi:
- Tiểu huynh đệ có đói không?
Lệnh Hồ Xung gật đầu hỏi lại:
- Tiền bối có mang theo lương khô ư?
Hướng Vấn Thiên đáp:
- Không có lương khô. Uống máu ngựa cũng được.
Lão liền nhảy xuống ngựa đưa năm ngón tay cấu vào cổ con vật cho thủng một lỗ. Máu chảy ra như suối.
Con ngựa đau quá hí lên rất thảm, nó muốn đứng thẳng lên, nhưng tay trái Hướng Vấn Thiên ấn nó xuống chẳng khác sức nặng ngàn cân đè lên lưng thì nó còn nhúc nhích làm sao được?
Hướng Vấn Thiên thò miệng vào uống máu ngựa ừng ực mấy hơi rồi nói:
- Tiểu huynh đệ uống đi!
Lệnh Hồ Xung thấy tình trạng này trong lòng rất kinh hãi.
Hướng Vấn Thiên hỏi:
- Không uống máu ngựa thì lấy sức đâu còn tái chiến?
Lệnh Hồ Xung hỏi lại:
- Còn đánh nữa ư?
Hướng Vấn Thiên hỏi:
- Ngươi sợ rồi chăng?
Lệnh Hồ Xung bỗng nổi hào khí cười ha hả nói:
- Lão bảo tại hạ sợ ư?
Rồi cũng thò miệng vào cổ ngựa cho máu chảy vào cổ họng rồi nuốt xuống.
Lúc huyết ngựa bắt đầu chảy vào miệng thì mùi tanh sặc sụa xông lên mũi, nhưng sau khi uống mấy ngụm rồi chàng cũng không thấy khó ngửi lắm như trước nữa.
Lệnh Hồ Xung uống luôn một hồi mười mấy ngụm cho đến lúc phình bụng mới nhả ra.
Hướng Vấn Thiên lại tiếp tục chõ miệng vào uống nữa, nhưng chẳng được mấy hơi, con ngựa không chống nổi, hí lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
Hướng Vấn Thiên vung chân đá nó xuống khe suối.
Lệnh Hồ Xung thấy vậy không khỏi kinh hãi vì con ngựa này nặng ít ra sáu bảy trăm cân mà thân hình lại to lớn, thế mà Hướng Vấn Thiên đá văng đi coi nhẹ như không, chẳng mất một chút hơi sức. Kình lực ở chân lão dĩ nhiên là ghê gớm, mà công phu cất nhắc vật nặng cũng như đồ nhẹ càng ít người bì kịp.
Tiếp theo Hướng Vấn Thiên lại đá con ngựa thứ hai đi. Ðoạn lão quay lại vung một chưởng chém đứt một chân sau con ngựa rồi chém luôn giò sau nữa của nó. Có điều hai tay lão bị xích sắt cột, nên lúc tay phải phóng ra, tay trái cũng chuyển động. Chưởng lực của lão tuy lợi hại, song tư thế không được nhẹ nhàng.
Con ngựa này thét lên những tiếng thê thảm rầm trời. Nó bị Hướng Vấn Thiên đá lăn xuống khe núi vẫn còn hí vang không ngớt.
Hướng Vấn Thiên bảo Lệnh Hồ Xung :
- Tiểu huynh đệ giữ lấy một đùi này mà ăn dần, có thể làm bữa đủ trong mười ngày.
Bây giờ Lệnh Hồ Xung mới biết lão chặt đùi ngựa để làm lương thực chứ không phải chỉ vì tính tàn nhẫn hiếu sát mà thôi. Chàng theo lời đón lấy một đùi ngựa.
Hướng Vấn Thiên cũng cầm một đùi trèo lên đỉnh núi. Chàng đi theo sau lão.
Hướng Vấn Thiên đi rất chậm, song Lệnh Hồ Xung mất hết nội lực. Chàng mới đi chưa đầy nửa dặm đã thụt lại sau một quãng khá xa. Chàng thở lên hồng hộc sắc mặt xanh lè.
Hướng Vấn Thiên đành dừng bước để đợi chàng.
Lệnh Hồ Xung tiếp tục đi chừng hơn một dậm, rồi không sao lê bước được nữa. Chàng đành ngồi xuống bên đường nghỉ chân.
Hướng Vấn Thiên cười nói:
- Tiểu huynh đệ! Ngươi thật là con người kỳ lạ. Nội lực kém cỏi như vậy mà trúng phải chưởng lực "Ðại âm dương thủ" của thằng cha Lâm Hậu vẫn không sao thì còn trời nào hiểu được?
Lệnh Hồ Xung nhăn nhó cười đáp:
- Ai bảo không việc gì? Lục phủ ngũ tạng tưởng chừng lộn nháo lộn nhào. Tại hạ không biết bị nội thương đến bao nhiêu thứ? Có điều tại hạ cũng rất lấy làm kỳ ở chỗ sao mình còn chịu đựng được đến nay mà vẫn chưa chết? E rằng bất cừ lúc nào tại hạ cũng có thể đi đến chỗ nằm liệt, muốn bò dậy cũng không được.
Hướng Vấn Thiên nói:
- Ðã vậy chúng ta nghỉ thêm lúc nữa.
Lệnh Hồ Xung muốn nói cho lão hay mạng sống chàng chẳng còn được bao lâu, bất tất phải chờ đợi chàng làm chi để địch đuổi tới nơi làm phiền cho lão. Nhưng chàng lại nghĩ rằng lão này là con người hào hiệp, quyết chẳng chịu bỏ rơi mình để trốn thoát lấy thân. Nếu chàng nói ra như vậy không khỏi
khiến lão coi thường mình.
Hướng Vấn Thiên ngồi xuống bên đường hỏi:
- Tiểu huynh đệ! Tại sao tiểu huynh đệ lại mất hết nội lực?
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười đáp:
- Vụ này nói ra thực đáng tức cười!
Ðoạn chàng đem những vụ mình bị thương ra sao, Ðào cốc lục tiên trút chân khí vào điều trị thế nào, sau gặp Bất Giới hòa thượng lại dùng nội lực chữa thương ra sao, lược thuật lại một lượt cho lão nghe.
Hướng Vấn Thiên nổi lên tràng cười ha hả. Tiếng cười vang động cả một vùng sơn cốc. Lão nói:
- Những câu chuyện quái dị này lão Hướng nay mới nghe là lần đầu.
Lão đang cười nói, bỗng nghe thấy những tiếng quát từ đằng xa vọng lại:
- Hướng hữu sứ! Hữu sứ không trốn thoát được đâu. Hay hơn hết là ngoan ngoãn nghe lời bọn ta quay về yết kiến giáo chủ.
Hướng Vấn Thiên vẫn cười khanh khách nói:
- Tức cười! Thật là tức cười! Cả Ðào cốc lục tiên lẫn Bất Giới hòa thượng đều là hạng ngu ngốc hồ đồ thứ nhất thiên hạ.
Lão cười ba tiếng nữa rồi đột nhiên sa sầm nét mặt, cất tiếng thóa mạ:
- Mẹ kiếp! Những quân chó đẻ lại rượt tới nơi.
Lão quơ hai tay ra ôm lấy Lệnh Hồ Xung vào lòng. Cái đùi ngựa không còn tay cầm, lão đành bỏ lại bên đường. Lão ôm Lệnh Hồ Xung lên rồi đề khí chạy thật nhanh.
Lúc này lão gia tăng cước lực chạy như tên bắn. Lệnh Hồ Xung lại tưởng chừng mình đằng vân giá võ.
Chỉ trong khoảnh khắc trước mặt chàng hiện ra một vùng mây trắng mịt mờ. Ðường đã đi vào trong lớp sương mù dầy đặc. Chàng lẩm bẩm:
- Hay lắm! Hay lắm!
Ðường lên núi hiểm trở thế này thì mấy trăm người kia chẳng thể nào ùa tới được, mà phải trèo từng người. Nếu xẩy ra cuộc động thủ sẽ thành thế lấy một chọi một. Như vậy Hướng tiên sinh và ta nhất định
đối phó được.
Những tiếng hô hoán ở phía sau mỗi lúc một gần. Hiển nhiên những người rượt trèo đây toàn là những tay cao thủ về khinh công. Tuy so với Hướng Vấn Thiên họ không bì kịp. Nhưng trong tay lão lại bồng một người thì việc dong ruổi trên đường dốc dĩ nhiên phải chậm lại khá nhiều.
Hướng Vấn Thiên chạy tới khúc quanh, lão đặt Lệnh Hồ Xung xuống, khẽ bảo chàng:
- Ðừng có lên tiếng!
Hai người cùng đứng dán mình vào vách đá.
Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng bước chân mỗi lúc một vang lên, bọn người đuổi theo đã gần tới nơi.
Chương trước | Chương sau