pacman, rainbows, and roller s
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 144 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 104 - Lão cao gầy mặc áo bạch bào

↓↓

Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm:

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Những người này truy tầm lão mặc áo bào trắng, hiển nhiên đều không biết lão ở đâu. Vậy mà ai cũng đuổi theo một hướng mới thật là kỳ.


Chàng đi được hơn mười dặm rồi xuyên qua một khu rừng tùng. Ðột nhiên trước mắt chàng hiện ra một đám đất bằng phẳng, đầu người lố nhố đen sì, ít ra đến sáu bảy trăm người.


Khu hoang dã này rất rộng. Sáu bảy trăm người mới chiếm mất một mảnh nhỏ xíu.


Một con đường lớn thẳng tắp dẫn đến đám đông Lệnh Hồ Xung theo đường lớn tiến về phía trước.


Chàng đi gần tới nơi thấy giữa đám đông là một tòa lương đình nhỏ bé.


Ðoàn người vây quanh lương đình nhưng đều đứng cách xa chừng mấy trượng, chứ không ai lại gần.


Quán lương đình này ở giữa vùng thoáng đã để làm chỗ nghỉ chân cho khách bộ hành, cách kiến trúc sơ sài hủ lậu.


Lệnh Hồ Xung tiến vào gần thêm chừng hơn mười trượng thì thấy trong quán rõ ràng có một lão già mặc áo bào trắng đang ngồi một mình bên cái bàn gỗ uống rượu. Chàng chưa trông rõ lưng lão có đeo cái loan đao hay không. Lão ngồi mà đã cao bằng người thường đứng, đủ biết thân hình lão cao lắm.


Lệnh Hồ Xung thấy lão bị bao nhiêu cừu địch bao vây mà vẫn thản nhiên uống rượu, bất giác đem lòng kính phục vô cùng. Những anh hùng hảo hán mà trước nay chàng được nghe tiếng chưa thấy ai hào khí ngất trới như vậy.


Lệnh Hồ Xung tiếp tục từ từ tiến lại trà trộn vào đám đông.


Bao nhiêu người trong trường đều chăm chú nhìn lão áo trắng không chớp mắt, nên Lệnh Hồ Xung tới nơi chẳng ai để ý đến.


Lệnh Hồ Xung ngưng thần nhìn lão áo trắng thấy dưới cằm lão mấy chòm râu bạc lơ thơ chùng xuống trước ngực. Tay lão cầm ly rượu. Mắt đăm đăm nhìn ra phía xa xa tận chỗ chân trời xanh dính với đất vàng. Lão không ngó tới bọn người vây quanh một lần nào. Bây giờ chàng mới nhìn rõ sau lưng lão thì quả nhiên có cài một thanh trường đao hình cánh cung.


Lệnh Hồ Xung không biết tên họ cùng lai lịch lão thế nào? Chàng lại không hiểu vì lẽ gì bọn người võ lâm tìm lão để làm khó d? Chàng cũng không hay lão ở phái chính hay phái tà, nhưng khâm phục lão ở chỗ hào khí ngất trời tưởng chừng bên mình chẳng có một ai. Bất giác chàng đi tới chỗ đồng bệnh tương liên, tỏ ý thương mến, rảo bước tiến về phía trước dõng dạc lên tiếng:


- Xin chào tiền bối. Tiền bối uống rượu một mình không ai bầu bạn sao khỏi có điều tịch mịch?


Vậy vãn bối xin vào bồi tiếp mấy chung.


Chàng vừa nói vừa tiến vào lương đình, chắp tay vái chào lão áo trắng, ngồi xuống một bên.


Lão kia ngoảnh đầu nhìn lại. Hai tia mục quang lấp loáng như điện chớp ngó Lệnh Hồ Xung từ đầu đến gót chân. Lão thấy chàng tay không binh khí, mặt lại ốm o, mà là chàng thiếu niên chưa từng quen biết. Trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, lão chỉ kịt nũi một tiếng chứ không trả lời.


Lệnh Hồ Xung cầm hồ rượu rót vào chung trước mặt lão rồi lại rót đầy vào một chung khác cho mình. Ðoạn chàng nâng chung rượu lên nói:


- Xin mời tiền bối.


Chàng uống ừng ực một hơi cạn sạnh. Thứ rượu này rấn mãnh liệt, uống vào miệng như dao cắt, lại tựa hồ than đỏ trôi vào bụng.


Lệnh Hồ Xung cất tiếng khen:


- Rượu ngon quá!


Bỗng nghe một đại hán đứng ngoài lương đình cất giọng ồm ồm quát:


- Gã tiểu tử kia chạy lẹ lên! Chúng ta sắp liều mạng với lão này, ngươi đừng ngồi trong đó làm vướng chân tay bọn ta.


Lệnh Hồ Xung cười đáp:


- Tại hạ uống rượu với lão tiền bối đây, có gì bận cho các vị đâu?


Chàng lại rót một chung nữa, vừa ngửa cổ nốc ừng ực, vừa giơ ngón tay cái lên nói:


- Hảo tửu!


Một thanh âm lạnh lẽo từ mé tả lại cất lên:


- Thằng lỏi kia tránh ra! Ðừng ngồi đó nữa mà lại chết oan. Chúng ta vâng lệnh Ðông Phương giáo chủ đi bắt tên phản đồ Hướng Vấn Thiên. Kẻ nào quấy rối sẽ bị chết thảm hết chỗ nói.


Lệnh Hồ Xung nhìn về phía phát ra thanh âm thấy người nói câu này là một hán tử sắc mặt lợt lạt, người bé loát choắt mà gầy khẳng gầy kheo.


Ðứng bên hán tử này là một bọn hai ba trăm người, có trai có gái, cả tăng lẫn tục. Người nào cũng mặc áo xanh. Còn đai lưng thì đủ mầu sặc sỡ. Hán tử nhỏ bé gầy nhom kia thắt dây lưng mầu hoàng thổ, khác hẳn với mầu sắc trong đám hai ba trăm người này.


Lệnh Hồ Xung chợt nhớ tới ngày ở ngoài thành Hành Dương chàng thấy trưởng lão Ma giáo là Khúc Dương cũng mặc áo xanh, chàng còn nhớ mang máng lão cũng thắt dây lưng vàng, liền tự hỏi:


- Anh chàng bé nhỏ gầy nhom kia nói là vâng lệnh Ðông Phương giáo chủ truy nã bạn đồ. Thế thì họ đều là giáo chúng Ma giáo hay sao? Phải chăng gã hán tử gầy nhom này cũng có một địa vị tương đương với Khúc Dương, tức là một vị trưởng lão?


Chàng lại rót một chung rượu nữa ngửa cổ uống hết, rồi khen:


- Hảo tửu!


Ðoạn chàng nhìn lão già áo trắng tên gọi Hướng Vấn Thiên nói:


- Hướng lão tiền bối! Vãn bối uống của tiền bối ba chung rượu, xin có lời đa tạ.


Bỗng nghe mé đông có tiếng người quát:


- Thằng lỏi này là Lệnh Hồ Xung, khí đồ của phái Hoa Sơn.


Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn, nhận ra người nói đó là đại đệ tử phái Thanh Thành tên gọi Hầu Nhân Hùng.


Bây giờ chàng mới nhìn kỹ lại thì thấy bên cạnh gã còn vô số nhân vật trong Ngũ nhạc kiếm phái.


Một tên đạo sĩ dõng dạc lên tiếng:


- Lệnh Hồ Xung! Sư phụ ngươi bảo ngươi nhập bọn với yêu quái quả đã không sai. Tên Hướng Vấn Thiên này tay đã nhuộm đầy máu anh hùng hiệp sĩ. Ngươi đến gần hắn làm chi? Nếu ngươi không cút đi thì bọn ta sẽ chém ngươi nát ra như tương.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Người nói đó có phải là sư thúc phái Thái Sơn không? Tại hạ cùng Hướng tiền bối đây vốn không quen biết. Song các vị mất trăm người bao vây một mình lão thì còn ra thế nào? Ngũ nhạc kiếm phái có bao giờ đi đôi với Ma giáo? Sao cả hai phe lại hợp nhất để đối phó với một mình Hướng tiền bối? Làm như vậy há chẳng để anh hùng thiên hạ cười cho ư?


Ðạo sĩ kia tức giận hỏi lại:


- Chúng ta liên thủ với Ma giáo bao giờ? Bọn Ma giáo truy nã tên bạn đồ của họ là một việc. Còn chúng ta tìm tên ác tặc này để báo thù cho bạn đồng môn đã chết về tay hắn là việc khác. Ai làm việc người ấy, chả liên quan gì đến nhau.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Hay lắm! Hay lắm! Chỉ mong các vị lấy một chọi một. Tại hạ ngồi đây uống rượu coi chơi cho vui.


Hầu Nhân Hùng quát lên:


- Ngươi là cái thá gì mà dám hỗn xược? Chúng ta hãy đập chết thằng lỏi này trước rồi hãy đòi nợ lão họ Hướng kia.


Lệnh Hồ Xung cười nói:


- Muốn giết một mình Lệnh Hồ Xung này, hà tất phải bao nhiêu người động thủ? Một mình Hầu huynh lên đây là đủ.


Hầu Nhân Hùng ngày trước đã bị Lệnh Hồ Xung đá lộn từ trên tửu lầu xuống. Gã tự lượng võ công mình không bằng chàng nên không dám tiến vào động thủ. Gã có biết đâu ngày nay Lệnh Hồ Xung đã mất hết nội lực còn đâu được như ngày trước? Bọn người khác lại dường như úy kỵ Hướng Vấn Thiên bản lãnh cao cường, cũng không dám xông vào lương đình.


Hán tử gầy nhom phái Ma giáo la lên:


- Lão Hướng kia! Việc đã đến thế này nếu ngươi biết điều thì ngoan ngoãn đi yết kiến giáo chủ để xin lão nhân gia phát lạc cho khỏi phải chịu đau đớn khổ sở. Ngươi cũng là một kẻ anh hùng trong bản giáo chẳng lẽ còn muốn chiến đấu để phải tan xương nát thịt, khiến người ta cười cho thúi óc hay sao?


Hướng Vấn Thiên cười khành khạch một tiếng, nâng chung rượu lên uống một hơi.


Bỗng nghe những tiếng leng keng phát ra, Lệnh Hồ Xung thấy giữa hai tay lão cột một sợi giây lòi tói thì không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm:


- Té ra lão này là tù vượt ngục, giây cột tay vẫn chưa tháo ra được.


Chàng nổi dạ đồng tình, tự nhủ:


- Người này đã không thể kháng cự, vậy ra phải chống đỡ cho lão một phen rồi mình chết một cách hồ đồ ở đây cũng tiện.


Chàng liền đứng lên hai tay chắp sau lưng dõng dạc cất tiếng hỏi:


- Hướng tiền bối đây bị cột bằng dây lòi tói thì động thủ với các vị thế nào được? Tại hạ đã uống của lão gia ba chung rượu ngon, có nghĩa vụ phải giúp lão nhân gia chống cường địch. Vị nào muốn động đến Hướng tiền bối thì trước hết hãy giết Lệnh Hồ Xung này đi đã!


Hướng Vấn Thiên thấy Lệnh Hồ Xung dở điên dở khùng tự nhiên đứng ra đương đầu cho mình bất giác rất lấy làm thích thú lão khẽ nói:


- Tiểu tử! Vì lẽ gì ngươi lại giúp ta?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Giữa đường thấy chuyện bất bằng, rút đao tương trợ là lẽ thường.


Hướng Vấn Thiên hỏi:


- Ðao của ngươi đâu?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Tại hạ dùng kiếm, nhưng đáng tiếc lại không có kiếm.


Hướng Vấn Thiên hỏi:


- Kiếm pháp ngươi thế nào? Ngươi ở phái Hoa Sơn, ta e rằng kiếm pháp chưa được cao minh lắm.


Lệnh Hồ Xung cười nói:


- Kiếm pháp đã chẳng cao minh mà trong mình tại hạ lại bị trọng thương, nội lực mất hết, thế mới hỏng bét!


Hướng Vấn Thiên nói:


- Chẳng biết chi hết. Ðược rồi! Ðể ta lấy kiếm cho ngươi.


Bỗng thấy bóng trắng lấp loáng, lão đã xông vào giữa đám quần hào...


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chết vì gái

Chết vì gái

Chống chỉ định khi đang ăn uống, chỉ định cho một ngày mưa âm u não nề như ngày

27-06-2016
Mưa tháng tư

Mưa tháng tư

"Tôi chả hiểu sao, đã nói với bà bao lần rồi, là kêu đau đầu thì đừng có ôm

29-06-2016
Chút hương tình đầu

Chút hương tình đầu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Muốn khắc

27-06-2016
Tuổi 17

Tuổi 17

Nhưng Yến nào có yêu Khánh đâu, Khánh ơi là Khánh, Khánh cứ dồn hết tâm trí vào

23-06-2016
Love bus

Love bus

Hạnh phúc đôi khi như cơn gió, nếu ta không nắm giữ sẽ bay đi rất nhanh. *** 1. Hạnh

26-06-2016
Ngọn nến không cháy

Ngọn nến không cháy

Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa

01-07-2016
Bản năng đàn bà

Bản năng đàn bà

Trời nhập nhoạng tối, trên chiếc cup 82 cũ kỹ, chị ngồi sau ôm chặt đứa nhỏ bây

28-06-2016