pacman, rainbows, and roller s
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 145 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 103 - Xót người yêu tỏ dạ quan hoài

↓↓
Doanh Doanh đón lấy thanh trường kiếm rồi khẽ nghiêng đầu lại nhìn Lệnh Hồ Xung.


Lệnh Hồ Xung nổi lên tràng cười ha hả, phưỡn ngực ra.


Doanh Doanh cất tiếng hỏi:


- Ngươi chết đến gáy rồi, còn cười gì nữa?

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Chính vì tại hạ chết đến nơi nên mới thích cười.


Doanh Doanh giơ trường kiếm lên, co tay lại thủ thế như sắp phóng tới. Ðột nhiên cô xoay mình đi dùng hết sức liệng kiếm ra.


Trong bóng tối thanh trường kiếm lóe lên một đạo hào quang rồi rớt xuống đất tận ngoài xa, đánh choang một tiếng.


Doanh Doanh dậm chân nói:


- Mọi điều đều vì ngươi không tốt mà ra, khiến cho bao nhiêu người trên chốn giang hồ chê cười, cho ta là đồ bỏ, không ai chơi với phải tìm trăm phương ngàn kế để cầu cạnh ngươi. Ngươi... có điều chi kém cỏi mà làm lụy cho ta từ đây trở đi không dám nhìn thấy ai nữa?


Lệnh Hồ Xung lại cười khanh khách.


Doanh Doanh tức giận nói:


- Ngươi còn cười ta nữa ư?


Ðột nhiên cô khóc oà lên.


Cô khóc khiến cho Lệnh Hồ Xung trong lòng hối hận. Bao nhiêu anh hùng hảo hán đối với cô đều ra vẻ cực kỳ kinh sợ, nên cô sinh lòng kiêu ngạo. Huống chi cô là đàn bà con gái, bản tính hay thẹn thò mà nay bỗng thấy mọi người đều nói cô thích mình, trách nào cô chẳng không vui? Có bảo bọn Lão Ðầu Tử đem tin này đồn đại ra ngoài vị tất đã vì thực lòng muốn giết ta mà chỉ vì muốn giữ tiếng. Cô đã nói vậy thì chẳng còn ai nghi ngờ hiện cô đang ở với ta một chỗ.


Chàng liền đứng lên ôn tồn nói:


- Ðúng là tại hạ hư hỏng, làm thương tổn đến thanh danh của cô nương. Vậy tại hạ xin cáo từ.


Doanh Doanh đưa tay áo lên lau nước mắt hỏi:


- Ngươi đi đâu bây giờ?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Bất luận nơi nào, tới đâu hay đó.


Doanh Doanh lại hỏi:


- Ngươi đã nhận lời đi theo bảo vệ cho ta, sao bây giờ lại bỏ đi một mình?


Lệnh Hồ Xung mỉm cười đáp:


- Tại hạ thật chẳng biết trời cao đất dài là gì. Nói như vậy chẳng bõ cô cười cho. Võ công cô nương đã cao thâm đến trình độ đó thì cần chi người bảo vệ? Dù đến cả trăm gã Lệnh Hồ Xung cũng không bằng một mình cô nương.


Chàng nói rồi trở gót đi ngay.


Doanh Doanh vội la lên:


- Ngươi không đi được!


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Tại sao vậy?


Doanh Doanh đáp:


- Bọn Tổ Thiên Thu đã đem tin đó đồn đại ra ngoài thì chỉ trong mấy ngày trên chốn giang hồ chẳng ai không biết. Khi đó mọi người đều tìm kiếm ngươi để hạ sát. Bước đường chỗ nào cũng đầy nguy hiểm chông gai thì đừng nói hiện ngươi đang bị trọng thương, dù ngươi có lành mạnh đi nữa cũng khó lòng tránh khỏi mối họa sát nhân.


Lệnh Hồ Xung cười rồi nói:


- Lệnh Hồ Xung này có chết vì lời nói của cô nương thì chẳng còn chi là đáng tiếc.


Chàng tiến lại lượm thanh kiếm tra vào vỏ, rồi thấy mình kiệt lực không trèo núi dốc được liền thuận đường đi xuống khe núi.


Doanh Doanh thấy chàng đi mỗi lúc một xa liền chạy theo lớn tiếng gọi:


- Này! Ngươi đừng đi nữa!


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Tại hạ ở với cô nương một chỗ chỉ tổ làm phiền cho cô. Chi bằng bỏ đi là hơn.


Doanh Doanh ngập ngừng:


- Ngươi... Ngươi...


Cô cắn chặt lấy môi, tâm thần cực kỳ xao xuyến vì thấy Lệnh Hồ Xung vẫn không dừng bước. Cô chạy thêm mấy bước nữa hỏi:


- Lệnh Hồ Xung! Ngươi định bắt buộc ta phải nói ra miệng mới vừa dạ chăng?


Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi lại:


- Cô nương nói gì tại hạ không hiểu?


Doanh Doanh cắn môi đáp:


- Ta bảo bọn Tổ Thiên Thu phao tin ra ngoài là để cho ngươi vĩnh viễn ở bên mình ta, không được rời khỏi nửa bước.


Cô nói mấy câu này rồi người run lẩy bẩy đứng không vững.


Lệnh Hồ Xung rất lấy làm kỳ hỏi:


- Cô nương muốn tại hạ bầu bạn ư?


Doanh Doanh đáp:


- Ðúng thế! Bọn Tổ Thiên Thu phao tin ra rồi, thì ngươi chỉ có đường kề cận bên mình ta mới bảo toàn được tính mệnh. Không ngờ ngươi là một thằng nhãi không cần đến chuyện sống chết, không biết sợ sệt là gì. Thế ra ta đã làm hại ngươi.


Lệnh Hồ Xung cảm động nghĩ thầm:


- Té ra cô này thực tình thương yêu ta, nhưng cô nhất định chết thôi chứ không chịu nhìn nhận trước mặt bọn hán tử kia.


Chàng liền quay trở lại đi tới trước mặt Doanh Doanh, nắm lấy tay cô. Trời giá lạnh mà lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. Chàng khẽ nói:


- Sao cô nương lại khổ não như vậy?


Doanh Doanh đáp:


- Ta sợ lắm.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Cô sợ gì?


Doanh Doanh đáp:


- Ta sợ thằng lỏi ngốc dại không chịu nghe lời ta dấn thân vào chốn giang hồ nguy hiểm, chỉ ngày mai là bị chết về tay những kẻ hèn hạ giá trị không đáng một đồng.


Lệnh Hồ Xung thở dài hỏi:


- Bọn họ đều là hán tử sốt sắng, đối với cô nương hết dạ trung thành, mà sao cô lại khinh miệt họ thế? Hơn nữa dù ở sau lưng cũng không chê cười cô bao giờ. Cô nương có nghe bọn Kế Vô Khả Thi, Lão Ðầu Tử và Tổ Thiên Thu khi họ nói chuyện với nhau đã tỏ ra cung kính đến thế nào không?


Doanh Doanh đáp:


- Chúng không nói ra miệng nhưng cười thầm trong bụng đó.


Lệnh Hồ Xung thấy cô không chịu phục thiện, nên chàng không lý luận nữa, đành nói cho xuôi:


- Cô nương không cho tại hạ bỏ đi thì tại hạ ở lại bầu bạn với cô nương là xong. Hỡi ôi! Nếu tại hạ bị người ta chặt thành mười mấy khúc thì cũng chẳng lấy chi làm thú vị.


Doanh Doanh thấy Lệnh Hồ Xung chịu lời ở lại thì nừng rỡ như mở cờ trong bụng, nói theo:


- Sao không nói thẳng ngay là đau khổ không chịu nổi mà còn bảo chẳng lấy chi làm thú vị?


Lúc nói câu này, mặt cô nghiêng gần lại. Dưới ánh sao lờ mờ, nước da trắng nõn của cô phản chiếu lại tựa hồ phát ra một làn ánh sáng êm dịu.


Lệnh Hồ Xung động tâm nghĩ thầm:


- Cô này so với tiểu sư muội còn xinh đẹp hơn nhiều, nhưng sao lòng ta... vẫn chẳng thể nào


quên được nàng?


Doanh Doanh không biết chàng đang nghĩ tới Nhạc Linh San liền hỏi:


- Cây đàn ta tặng cho ngươi đâu? Mất rồi phải không?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Ðúng thế! Dọc đường không có tiền xài, tại hạ đành gửi đàn lại cầm cho nhà hàng.


Chàng vừa nói vừa tháo cái bọc trên lưng xuống, mở lấy cây dao cầm đưa ra.


Doanh Doanh thấy chàng gói cất cẩn thận tỏ ra kính trọng đồ vật mà cô đã tặng cho, thì rất lấy làm hoan hỉ hỏi:


- Mỗi ngày ngươi chưa nói dối được vài câu thì không vừa dạ hay sao?


Cô cầm đàn lên khẽ dạo mấy ngón, rồi đi vào khúc "Thanh tâm phổ thiện trú". Ðoạn cô cất tiếng hỏi:


- Ngươi học được khúc này rồi chứ?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Tại hạ hãy còn kém cô nương xa lắm!


Chàng lẳng lặng nghe khúc đàn tao nhã dưới ngón tay tiên dìu dặt, trong lòng khoan khoái vô cùng!


Lệnh Hồ Xung nghe một lúc cảm thấy tiếng đàn của cô hiện nay khác ngày cô còn ở trong ngõ Lục Trúc, thành Lạc Dương nhiều lắm. Tiếng đàn vui vẻ như chim hót líu lo đầu cành trong trẻo như dòng suối ngọc tuôn ra. Cũng như những tiếng tơ đồng mà người ta du dương như muốn đi vào või mộng.


Bất giác chàng lẩm bẩm:


- Tuy cùng một khúc nhạc mà âm điệu tiết tấu lại khác nhau xa. Té ra khúc "Thanh tâm phổ thiện trú" này vẫn còn nhiều biến hóa.


Bỗng nghe tiếng đàn vọt lên cao đánh "tang" một tiếng rồi đứt sợi dây ngắn nhất.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Mặn mòi vị biển

Mặn mòi vị biển

Vân bần thần nhìn ra biển, biển xanh ngút ngàn tầm mắt. Những con sóng quặn trào trồi

24-06-2016
Ngộ yêu tuổi 21

Ngộ yêu tuổi 21

(truyenngan.ccom.vn - Tham gia viết bài cho tập Truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Buồm và mái chèo

Buồm và mái chèo

Buồm và mái chèo Chiếc thuyền đánh cá đang giương cánh buồm trắng của mình đi

24-06-2016
Chuyện tình hôm qua

Chuyện tình hôm qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Đôi bạn nhiều chuyện

Đôi bạn nhiều chuyện

Audio - Huy nè? Dì ghẻ có ghẻ thật không ? - Thảo ngu quá! Môi đỏ, mắt xanh, da trắng,

28-06-2016