Old school Swatch Watches
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 101 - Nuôi hào kiệt, giai nhân bắt ếch

↓↓

Lệnh Hồ Xung phần khởi khí lực khẽ nâng đầu vai cô lên rồi tự mình lăn sang một bên, cười hỏi:

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Cô nương làm gì?


Chàng nói câu này rồi nổi cơn ho sù sụ, vừa ho vừa thổ mấy búng máu tươi.


Nên biết Lệnh Hồ Xung tính tình bộc trực, lớn mật làm ẩu. Nhưng chàng cũng không phải hạng người hiếu sắc khinh bạc. Chàng chỉ động tình trong lúc nhất thời hôn cô một cái rồi trong lòng lại hối hận ngay. Chàng bị cô tát cho một chưởng liền tự biết mình lỗi lầm, tuy ngoài miệng vẫn nói cứng, mà không dám dở thói gối tựa vai kề.


Cô kia thấy Lệnh Hồ Xung tự lăn ra xa, đang đỗi ngạc nhiên! Cô lại thấy chàng sau khi dùng sức phải thổ máu tươi, trong lòng càng ngấm ngầm hối hận, nhưng cô khó lòng mở miệng ngỏ lời ăn năn, chỉ cất giọng êm ái hỏi:


- Có phải... trước ngực ngươi đau lắm không?


Lệnh Hồ Xung vẫn giở giọng ỡm ờ:


- Ngực thì không đau, nhưng chỗ khác thì đau lắm!


Cô kia hỏi lại:


- Ðau ở chỗ nào?


Vẻ quan hoài lộ ra ngoài mặt.


Lệnh Hồ Xung xoa tay vào bên má bị tát vừa rồi đáp:


- Ðau ở chỗ này này!


Cô kia cười nói:


- Ngươi muốn ta xin lỗi chứ gì? ừ! ... ta xin lỗi ngươi đó!


Lệnh Hồ Xung lại cất giọng nghiêm nghị:


- Chính tại hạ mới có điều lầm lỗi. Xin bà bà min trách.


Cô kia thấy Lệnh Hồ Xung lại kêu mình bằng "bà bà" thì không nhịn được, bật lên tiếng cười khanh khách.


Lệnh Hồ Xung hỏi:


- Viên thuốc thối tha của nhà sư già đâu rồi? Thủy chung cô vẫn chưa uống phải không?


Cô kia đáp:


- Ta vẫn chưa kịp lượm lên.


Cô đưa ngón tay ra trỏ lên sườn đồi nói:


- Còn ở trên kia.


Cô ngừng lại một chút rồi tiếp:


- Ta theo lời ngươi, lát nữa sẽ lên nhặt lấy mà uống, bất luận nó có thối tha hay không.


Hai người ngồi tựa vào sườn núi. Giả tỷ là lúc bình thời thì vọt mình tới nơi được ngay. Nhưng lúc này hai người kiệt lực nên coi sườn đồi dốc thoai thoải mà chẳng khác gì muôn ngàn ngọn núi hiểm trở cao ngất trời không sao lên được.


Hai người đưa mắt nhìn lên sườn núi rồi cúi đầu xuống ngó nhau buông tiếng thở dài.


Cô kia nói:


- Ta tĩnh tọa một lúc, ngươi đừng quấy phá nghe.


Lệnh Hồ Xung dạ một tiếng rồi ngồi yên. Chàng thấy cô ta ngồi tựa vào bờ suối, hai mắt nhắm lại.


Ngón tay cái, ngón trỏ và ngón giữa bên tay mặt nắm pháp quyết rồi không nhúc nhích nữa.


Chàng lẩm bẩm:


- Phương pháp tĩnh tọa của cô này khác với mọi người ở chỗ cô không ngồi xếp bằng.


Lệnh Hồ Xung cũng muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc, nhưng chân khí nhộn nhạo, không sao yên tĩnh lại được.


Bỗng nghe mấy tiếng kêu "uôm uôm". Một con ếch xanh rất lớn, béo mập từ dưới khe suối nhảy lên.


Lệnh Hồ Xung cả mừng, nghĩ bụng:


- Mình vật lộn nửa ngày trời bây giờ bụng đã đói meo. Ta bắt con này ăn thì thật ngon lành hết chỗ nói.


Chàng vươn tay ra định vồ ếch. Ngờ đâu cánh tay mềm nhũn bất lực chụp sểnh.


Con ếch xanh kêu lên một tiếng rồi nhảy vọt đi, miệng vẫn kêu "uôm uôm" ra chiều đắc ý, lại tựa hồ mỉa mai Lệnh Hồ Xung thành người vô dụng.


Lệnh Hồ Xung buông tiếng thở dài.


Khe suối này rất nhiều ếch. Hai con khác lại nhảy qua mà chàng vẫn không có cách nào bắt được.


Ðột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn thò tới sau lưng chàng nhẹ nhàng nắm được một con ếch xanh. Thì ra cô kia sau một lúc tĩnh tọa đã hành động được. Tuy cô hãy còn mỏi mệt nhưng cô bắt ếch một cách dễ dàng.


Lệnh Hồ Xung hớn hở vui mừng nói:


- Tuyệt quá! Tuyệt quá! Chúng ta được một bữa ăn thịt ếch.


Cô kia lại tủm tỉm cười lại thò tay ra vồ ếch. Chỉ trong khoảnh khắc cô đã bắt được hơn hai chục con.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Bấy nhiêu là đủ rồi! Cô nương nhặt ít cành khô đốt lửa lên. Tại hạ lột da và rửa sạch đám ếch này.


Cô kia theo lời đi lượm cành khô. Còn Lệnh Hồ Xung rút trường kiếm ra, chặt đầu, moi gan, móc ruột lũ ếch.


Cô kia cười nói:


- Người xưa thường bảo: "Giết gà mà phải dùng đến dao mổ trâu". Ngày nay Lệnh Hồ đại hiệp dùng "Ðộc cô cửu kiếm" để làm thịt ếch.


Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:


- Ðộc cô đại hiệp ở dưới suối vàng như có linh thiêng mà biết truyền nhân đốn hèn dùng kiếm pháp của lão gia để giết ếch chắc lão phải tức...


Chàng nói tới chữ "tức" lập tức im bặt, vì chàng nghĩ bụng Ðộc cô cầu bại qua đời đã lâu thì sao mình lại bảo là phải tức đến chết được?


Cô kia cười nói:


- Lệnh Hồ đại hiệp!...


Lệnh Hồ Xung cầm con ếch lên lảo đảo không vững. Chàng nói:


- Hai chữ "đại hiệp" tại hạ không dám lãnh thụ. Trong thiên hạ làm gì có đại hiệp giết ếch?


Cô kia cười nói:


- Ngày trước có anh hùng giết chó thì ngày nay sao lại không có đại hiệp giết ếch? Hỡi ôi! Thanh Ðộc cô cửu kiếm thần diệu phi thường. Chả thế mà lão hòa thượng phái Thiếu Lâm đấu với ngươi không nổi. Lão bảo người truyền thụ kiếm pháp chi ngươi cũng là ân nhân của lão. Câu chuyện đó ra sao?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Vì sư trưởng truyền thụ kiếm pháp cho tại hạ cũng là một bậc tiền bối phái Hoa Sơn.


Cô kia lại hỏi:


- Vị tiền bối đó kiếm thuật thông thần mà sao trên chốn giang hồ không nghe ai nói đến danh hiệu lão?


Lệnh Hồ Xung ngập ngừng đáp:


- Cái đó... cái đó... tại hạ đã hứa lời với lão nhân gia quyết không tiết lộ hành tung của người.


Cô kia nói:


- Chà! Hiếm có nhỉ! Dù ngươi có nói ta cũng không thèm nghe đâu. Ngươi có biết ta là ai, lai lịch thế nào không?


Lệnh Hồ Xung lắc đầu đáp:


- Tại hạ không biết. Cả đến họ tên cô nương tại hạ cũng chưa hay.


Cô kia nói:


- Ngươi đã dấu ta thì ta cũng không nói cho ngươi hay.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Tuy tại hạ không biết rõ nhưng mười phần đã đoán ra được tám chín.


Cô kia hơi biến sắc mặt hỏi:


- Ngươi đoán được rồi ư? Ðoán thế nào?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Hiện giờ chưa biết chắc, nhưng đến tối là hiểu rõ ràng.


Cô kia lại càng kinh ngạc hỏi tiếp:


- Sao lại đến tối sẽ biết rõ?


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Ðến tối tại hạ ngửng đầu trông trời h thấy thiếu một vì sao nào, liền biết ngay cô là vì sao đó giáng hạ phàm trần. Cô nương giống một vị thiên tiên như đúc. Dưới trần gian làm gì có nhân vật thế này?


Cô kia đỏ mặt lên "hừ" một tiếng, nhưng trong lòng xiết nỗi hân hoan. Cô nói:


- Ngươi lại nói nhăng rồi.


Lúc này cô đã đốt lửa vào đống cành khô, liền xâu những con ếch đã chặt đầu mổ ruột vào cành cây để lên đống lửa mà nướng. Mỡ ếch nhỏ giọt xuống lửa phát ra những tiếng "xèo xèo". Mùi thơm ngào ngạt bốc lên.


Cô nhìn làn khói xanh khẽ nói:


- Tên ta là Doanh Doanh. Ta nói ngươi nghe không biết rồi ngươi có nhớ được chăng?


Lệnh Hồ Xung nói:


- Doanh Doanh! Cái tên nghe hay quá! Nếu tại hạ mà biết sớm tên cô là Doanh Doanh thì đã chẳng kêu bằng bà bà nữa.


Doanh Doanh hỏi:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Chiếc hộp kí ức

Chiếc hộp kí ức

18 tuổi, chúng tôi thật dễ dàng yêu thương một ai đó. Cũng dễ dàng bật cười vì

27-06-2016
Hà Nội đầu mùa gió

Hà Nội đầu mùa gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hà Nội

25-06-2016
Mở ngăn kí ức

Mở ngăn kí ức

Đời mới hai mươi Đời mới ra đời Thì cứ vui – Q.B., "Ngày hai mươi" *** Em, Anh

23-06-2016
Bác Sĩ Bảo Cưới

Bác Sĩ Bảo Cưới

Trích đoạn:Giống như bất cứ lần nào khác trong đời. Anh biết khi có một con người

21-07-2016 15 chương
Khó lắm...

Khó lắm...

Đã gần 10 giờ. Yên và Linh đang ngóng những chiếc xe tải. Từ sáng tới giờ kiếm

25-06-2016