Tả Lãnh Thiền phóng chưởng nhằm đánh vào sau lưng Nhậm Ngã Hành.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhậm Ngã Hành xoay tay lại vừa phóng chưởng phản kích vừa hô lớn:
- Hay lắm! Ðây là cuộc đấu thứ hai.
Tả Lãnh Thiền chợt phóng quyền, chợt phát chưởng, lúc phóng chỉ, lúc chụp tới.
Chỉ trong khoảnh khắc lão đã biến đổi đến hơn chục chiêu số.
Nhậm Ngã Hành bị Tả Lãnh Thiền đánh tới tấp mười mấy chiêu, lão chỉ có phần thủ chứ không phản kích được.
Nguyên lão vừa đấu với Phương Chứng đại sư ba chiêu tối hậu, tuy là dùng trí mà cũng phải đem hết sức bình sinh không thì chẳng tài nào chụp được huyệt đản trung, điểm trúng huyệt tâm phòng của đại sư vì nội lực đối phương thâm hậu phi thường, mấy chiêu này lão đã phải tận tâm kiệt lực.
Tả Lãnh Thiền là tay cơ biến nhìn rõ sự trạng biết đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, nên chẳng từ ngại mang tiếng là dùng lối xa luân chiến thừa cơ đánh tràn vào.
Nên biết Nhậm Ngã Hành mà thắng được Phương Chứng đại sư là nhờ ở sự trá ngụy. Lão đã tính trúng vào chỗ lòng dạ từ bi của đối phương, nên hạ độc thủ đánh Dư Thương Hải.
Một là mọi người đứng xa cả, dù muốn cứu cũng không đến kịp, hai là chưởng môn các phái đối với lão Dư chẳng có thâm tình gì mấy thì còn ai mạo hiểm liều mình xông vào cứu lão nữa, chỉ có mình Phương Chứng đại sư nhất định ra tay.
Trước trường hợp này, phương trượng chùa Thiếu Lâm liền công kích lão Nhậm để giải mối nguy cho Dư Thương Hải.
Lão Nhậm không đỡ gạt và cũng không né tránh phát chưởng của Phương Chứng đại sư, lại xoay tay chụp vào yếu huyệt đối phương.
Ðây là một sự mạo hiểm đến cùng cực của Nhậm Ngã Hành vì hai chưởng đánh vào sau gáy không cần đụng tới đích mà chưởng phong quạt đến nơi cũng đủ làm cho đầu óc lão vỡ tan tành.
Lúc Nhậm Ngã Hành bắt lấy Dư Thương Hải tức là lão đã đem tính mạng ra đánh cuộc. May ở chỗ lão đánh cuộc với một vị cao tăng cửa Phật lòng dạ từ bi.
Nhà sư vừa thấy song chưởng sắp đánh vỡ sọ đối phương liền thu hồi chưởng lực.
Phương Chứng đại sư người đang lơ lửng trên không phóng hai chưởng ra rồi lại đem toàn lực thu lại thì dù có là cao thủ tuyệt đỉnh cũng để sơ hở trước ngực và bụng, thành ra Nhậm Ngã Hành quả nhiên điểm trúng yếu huyệt và khiến nhà sư té nhào. Tuy nhiên, lão Nhậm cũng bị chưởng lực hùng hậu của đại sư xô tới sau gáy làm cho đau đớn vô cùng. Luồng chân khí từ huyệt đan điền không sao chuyển vận lên được.
Những người bàng quang đều đã nhìn rõ Nhậm Ngã Hành thắng Phương Chứng trong trường hợp nào.
Xung Hư đạo trưởng đỡ Phương Chứng đại sư dậy, giải khai huyệt đạo cho nhà sư rồi thở dài nói:
- Phương trượng sư huynh vì lòng nhân từ mà bị gian nhân ám toán.
Phương Chứng nói:
- A Di Ðà Phật! Nhậm thí chủ tâm cơ minh mẫn, y đấu trí chứ không đấu lực. Lão tăng thua y rồi.
Nhạc Bất Quần lớn tiếng la:
- Nhậm Giáo chủ thi hành thủ đoạn gian trá, dù có thắng cũng chẳng quang minh chính đại chút nào, không phải là hành vi của bậc chính nhân quân tử.
Hướng Vân Thiên cười hỏi:
- Trong Triêu Dương thần giáo của bọn tại hạ cũng có bọn chính nhân quân tử ư? Nếu Nhậm giáo chủ mà là chính nhân quân tử thì cũng hòa mình vào dòng nhơ nhớp các vị rồi, còn tỷ đấu cái gì?
Nhạc Bất Quần cứng họng không nói gì được nữa.
Bỗng thấy Nhậm Ngã Hành tựa lưng vào cột gỗ rồi từ từ phóng chưởng ra gạt hết những quyền cước của Tả Lãnh Thiền đánh tới.
Tả Lãnh Thiền là minh chủ trong Ngũ nhạc kiếm phái, vốn tính tự phụ. Giả tỷ là lúc bình thời thì chẳng khi nào hắn nhân lúc Nhậm Ngã Hành sau khi đã kịch đấu với tay cao thủ đệ nhất phái Thiếu Lâm bị kiệt lực rồi còn ra khiêu chiến với lão để chiếm phần tiện nghi. Hắn làm như vậy chẳng khỏi bị người ta chê cười, nhất là lão lại làm tôn sư một phái.
Nhưng vừa rồi Nhậm Ngã Hành đánh ngã được Phương Chứng đại sư là lợi dụng chỗ hảo tâm của đối phương. Cái thắng này chẳng qua là một cái thắng gian trá, nên chưởng môn các phái chẳng ai là không tức giận. Lão Tả liền nhân cơ hội liều mình xông ra tấn công tới tấp, người ngoài cho là hắn vì phẫn kích quá độ, nên chẳng kể gì đến mối tỵ hiềm về xa luân chiến nữa.
Hướng Vân Thiên thấy Nhậm Ngã Hành không được một lát nào xả hơi, vội đến bên cây cột gỗ hỏi:
- Tả đại chưởng môn! Ðại chưởng môn dùng thủ đoạn hèn mạt để chiếm phần tiện nghi mà không sợ người ta cười cho ư?
Tả Lãnh Thiền đáp:
- Ðể ta đánh nhã lão Nhậm rồi sẽ đấu với ngươi. Ta chẳng sợ gì lối xa luân chiến của các ngươi đâu.
Rồi hắn vung quyền đánh tới Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành đưa tay trái lên gạt. Trong lòng lão lửa giận bốc lên vì mấy câu nói của Tả Lãnh Thiền, lão xẵng giọng quát hỏi:
- Bản lãnh kém cỏi của ngươi mà muốn đánh ngã Nhậm Ngã Hành này ư? Hướng lão đệ! Lão đệ cứ lui ra!
Hướng Vân Thiên đã biết Nhậm giáo chủ bản tính quật cường lại là người hiếu sự nên không dám trái lệnh liền đáp:
- Thuộc hạ xin tạm lui ra. Có điều lão họ Tả là đồ vô sỉ, thuộc hạ phải đá đít hắn một cái đã.
Y khoa chân lên nhằm đá vào mông Tả Lãnh Thiền.
Tả Lãnh Thiền tức giận hỏi:
- Các ngươi định hai người đánh một chăng?
Rồi hắn né người đi để tránh phát đá của Hướng Vân Thiên.
Ngờ đâu Hướng Vân Thiên làm bộ vung chân chứ không đá thật sự. Chân y chỉ giơ lên và khẽ chuyển động. Ðó là một hư chiêu mà khiến cho Tả Lãnh Thiền mắc bẫy.
Hướng Vân Thiên liền cười ha hả, cất tiếng thóa mạ:
- Chỉ có những tên khốn kiếp mới ỷ vào nhiều người để thủ thắng.
Rồi hắn tung người nhảy vọt về phía sau, đến đứng bên Doanh Doanh.
Tả Lãnh Thiền vì phải tránh phát đá mà ra chiêu tấn công Nhậm Ngã Hành lại một chút.
Những tay cao thủ động thủ đối chiêu chỉ sai một kẽ tóc là tình thế biến đổi.
Nhậm Ngã Hành nhân thời gian chớp nhoáng này đã hít mạnh được một hơi chân khí, nội tức liền lưu thông khoan khoái và lập tức tinh thần lại phấn chấn lên nhiều.
Nhậm Ngã Hành chỉ xả hơi trong chớp nhoáng là nội lực từ huyệt đan điền lại phát huy ra được.
"Binh binh binh"! Lão đánh ra ba chưởng liền.
Tả Lãnh Thiền cố sức hóa giải, nhưng trong lòng ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
- Thằng cha này lâu ngày không thấy mặt. Bây giờ công lực hắn cao thâm hơn trước rất nhiều. Bữa nay mình muốn thắng hắn thì phải đem toàn lực ra mà đối phó.
Chương trước | Chương sau