Duck hunt
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 149 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 25 - Tiếng đàn thánh thót nghe văng vẳng - Tình nghĩa sơ giao đượm chứa chan

↓↓

-Huynh đài vừa mới ở ngoài biên ải về đây.

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trần-Gia-Cách đáp:


-Quả thật tiểu đệ vừa ở ngoài biên giới xứ Hồi về đây. Sao huynh đài biết được?


Đông-Phương-Nhĩ nói:


-Tiếng đàn của huynh đài có âm điệu hùng tráng khoáng đạt của binh giả. Bao nhiêu phong quang ở vùng đại mạc đều thâu cả vào trong mấy đường tơ. Khúc Bình sa lạc nhạn này tiểu đệ đã được nghe qua không dưới vài trăm lần. Nhưng thật chưa có ngón đàn nào sánh nổi với huynh đài.


Trần-Gia-Cách nghe nói hân hoan vô cùng. Chàng cảm tưởng như mình đã gặp được người tri âm vậy.


Đông-Phương-Nhĩ lại nói:


-Tiểu đệ có một điều chưa sáng tỏ muốn hỏi huynh đài, ngặt vì chúng ta chỉ mới gặp nhau nên chưa dám mạo muội.


Trần-Gia-Cách nói:


-Huynh đài có việc chi muốn biết xin cứ hỏi tự nhiên, đừng khách sáo.


Đông-Phương-Nhĩ nói:


-Trong tiếng đàn của huynh đài như có tiếng binh khí khua chạm mà tâm trạng của huynh như chứa chất thiên binh vạn mã. Nếu không phải là bậc võ tướng nắm binh quyền hay bậc nguyên-soái chỉ huy tướng sĩ thì không đời nào có được cái khí phách hiên ngang ấy. Nhưng tướng mạo của huynh đài thì thanh nhã như một vị công tử con nhà vương tướng, hay là một trạng nguyên khoa bảng nhiều hơn. Đó là điều tiểu đệ thắc mắc.


Trần-Gia-Cách nói:


-Tiểu đệ là một thư sinh lỡ bước giang hồ, văn không thông, võ không thạo. Những điều huynh đài khen tặng thật làm cho đệ phải hổ thẹn vô cùng.


Đông-Phương Nhĩ cho rằng Trần-Gia-Cách khiêm tốn, lại hỏi tiếp:


-Huynh đài hẳn là con nhà thế gia chứ không phải hạng tầm thường. Dám hỏi huynh đài làm quan đến tước gì, hiện đang được bổ nhiệm nơi đâu? Đã lập nên công danh gì chưa?


Trần-Gia-Cách đáp:


-Gia nghiêm (#5) bất hạnh qua đời. Tiểu đệ chỉ là hạng tầm thường, không có duyên phận với nẻo công danh.


Đông-Phương-Nhĩ nói:


-Cứ nghe khẩu khí của huynh đài cũng đủ hiểu là người tài cao học rộng. Chắc nền học chánh không người nào có mắt nên khoa trường của huynh đài mới lận đận đấy thôi.


Trần-Gia-Cách nói:


-Không phải thế đâu. Tiểu đệ không chuộng lợi danh.


Đông-Phương-Nhĩ nói:


-Quan Tuần-phủ Triết-Giang đâu là chỗ thâm giao với tiểu đệ. Ngày mai huynh đài thử đến đó một lần không chừng có điều lợi ích cũng nên.


Trần-Gia-Cách nói:


-Hảo ý huynh đài chiếu cố, tiểu đệ xin cảm tạ. Tiếc thay, tiểu đệ không có ý định làm quan.


Đông-Phương-Nhĩ nói như tìm cách thuyết phục:


-Chẳng lẽ huynh đài nỡ để cho tài năng mai một, uổng phí đi đời người hay sao?


Trần-Gia-Cách nói như quả quyết:


-Làm quan để bóc lội sát hại dân lành thì chẳng thà cùng với dân chịu cảnh lầm than.


Vừa nghe qua câu nói, Đông-Phương-Nhĩ chợt biến sắc. Ba người hầu thấy Đông-Phương-Nhĩ xám mặt vội tiến lên một bước.


Đông-Phương-Nhĩ khẽ lắc nhẹ bả vai một cái, rồi bỗng nhiên cười nói:


-Huynh đài thật là bậc cao thượng, bọn phàm phu tục tử chúng tôi không sao sánh kịp.


Cả hai người tiếp tục cuộc đối thoại, khi đồng ý, khi đối chọi nhưng càng nói chuyện lại càng thêm vẻ thân mật.


Đông-Phương-Nhĩ lại hỏi:


-Huynh đài ở biên giới xứ Hồi về đây chắc trên đường đã nghe thấy nhiều việc lắm?


Trần-Gia-Cách đáp:


-Cảnh trí Hàng-Châu muôn vạn dặm, nhãn giới không làm sao thâu thập hết thẳng tịch kỳ quan. Nhưng riêng có cảnh thiên tai trên sông Hoàng-Hà thì tiểu đệ được chính mắt trông thấy. Nghe những tiếng kêu la rên xiết của nạn nhân vô cùng thê thảm, tiểu đệ đau đớn xót xa vô vàn nên không còn lòng dạ nào mà lưu luyến những cảnh đẹp nên phải tạm dừng bước phiêu du mà vội vã trở về.


Đông-Phương-Nhĩ hỏi:


-Nghe nói nạn nhân thiên tai sông Hoàng-Hà đã nổi loạn cướp đoạt tất cả quân lương của đội Chinh Tây tại phủ Lan-Phong. Hẳn huynh đài cũng có nghe?


Trần-Gia-Cách giật mình nghĩ thầm:


-"Người này làm sao mà biết được nguồn tin ấy mau lẹ như vậy? Sau khi cướp đoạt kho lương, bọn ta về ngay lại Giang-Nam, suốt cuộc hành trình không hề nghe ai bàn tán. Thế mà người này lại biết tường tận không sai một mảy may."


Trần-Gia-Cách gật đầu nói:


-Việc ấy quả nhiên có thật. Nạn nhân không cơm không áo, con mất cha, vợ lìa chồng. Tất cả của cải, mùa màng đều tan nát theo giòng nước cuốn. Trước cảnh điêu linh đó, kẻ làm cha mẹ dân lại chẳng chút xót thương, mạnh ai nấy lo, còn lợi dụng cơ hội để vơ vét cho đầy túi tham mặc dân chết sống. Nguyên nhân chính vì thế mà ra.


Đông-Phương-Nhĩ khẽ rùng mình một cái, bâng quơ nói chuyện như bao đồng:


-Việc không phải đơn giản như thế đâu. Chính Hồng Hoa Hội tạo ra những khó khăn cho triều đình đấy!


Trần-Gia-Cách giả tảng hỏi:


-Hồng Hoa Hội là cái chi vậy?


Đông-Phương-Nhĩ đáp:


-Đó là một bang hội quy tụ toàn những kẻ bội nghịch tạo phản. Huynh đài chưa nghe đến sao?


Trần-Gia-Cách đáp:


-Tiểu đệ phung phí thì giờ, dành cả vào Cầm, Kỳ, Thi, Họa thì còn thiết chi đến việc đời nữa đâu mà hiểu biết! Một bang hội to lớn lừng danh như vậy mà mãi đến hôm nay mới được nghe, nghĩ càng thêm thẹn.


Khẽ nhún vai một cái, Trần-Gia-Cách lại nói:


-Triều đình được tin trên hẳn có biện pháp nặng nề với Hồng Hoa Hội chứ chẳng đùa!


Đông-Phương-Nhĩ nói:


-Tưởng cũng chẳng cần thiết lắm! Sá chi một nhóm người đó mà bận tâm.


Trần-Gia-Cách vẫn giữ nét mặt tự nhiên hỏi:


-Huynh đài căn cứ vào đâu mà kết luận như vậy?


Đông-Phương-Nhĩ đáp:


-Hiện nay minh-quân trị vì, triều chính trên dưới đều sáng suốt. Những người tài trí đều được bổ dụng vào chỗ xứng đáng. Triều đình chỉ cần đề cử một vài người tài giỏi lo việc là Hồng Hoa Hội bị tiêu diệt như trở bàn tay.


Trần-Gia-Cách nói:


-Xin đừng chê cười. Tiểu đệ không rõ triều chính nhưng nghe huynh đài nói chuyện thấy có vẻ hoang đường. Theo thiển kiến của tiểu đệ thì quan lại trong triều chỉ là bọn giá áo túi cơm, chắc đâu đã gánh vác được những trách nhiệm nặng nề như huynh đài vừa nói.


Trần-Gia-Cách vừa dứt lời thì cả Đông-Phương-Nhĩ và ba người kia lại một lần nữa biến sắc. Đông-Phương-Nhĩ nói:


-Huynh đài vẫn chưa thoát ra khỏi tầm kiến thức nho-sinh. Thôi, hãy khoan nói đến những lương tài của triều đình làm gì cho xa xôi. Chỉ mấy vị bằng hữu bên tiểu đệ đây cũng không phải hạng tầm thường. Tiếc vì huynh đài là văn nhân nếu không họ sẽ thi triển một vài tuyệt kỹ cho huynh đài trông thấy.


Trần-Gia-Cách hớn hở đáp:


-Tuy tiểu đệ sức trói gà không chặt nhưng bình sinh rất khâm phục những trang anh hùng. Xin huynh đài cho họ biểu diễn cho tiểu đệ xem vài đường tuyệt kỹ, may ra có thể mở rộng được tầm mắt của tiểu đệ cũng nên.


Đông-Phương-Nhĩ quay qua hai người mặc áo lam nói:


-Bọn ngươi thử diễn vài trò chơi cho vui cho vị Lục gia này tiêu khiển.


Trần-Gia-Cách mỉm cười, nghĩ thầm:


-"Chờ họ biểu diễn vài ngón là ta có thể đoán được thuộc về môn phái nào."


Nghĩ đoạn, chàng vòng tay nói:


-Xin mời!


Một đại hán áo lam bước ra nói:


-Trên cây có con chim thướt đang cất tiếng gáy. Để tôi bắt nó xuống, khỏi làm bậi tai người nghe nhé!


Dứt lời, y khẽ vung tay áo lên một cái, một mũi phi tiêu bay tới chỗ con chim thướt đang đậu.


Ai nấy ngửa mặt lên nhìn, thấy rõ ràng phi tiêu vừa sắp sửa bắn trúng con chim thì không biết từ đâu bay lại một viên bùn nhắm vào mũi tên xẹt ngang làm mũi tên bắn trật đích. Con chim thướt giật mình, vỗ cánh bay đi mất.


Người trưởng-giả đứng sau lưng Đông-Phương-Nhĩ rất tinh mắt, thấy trên tay Tâm-Nghiện đang vò viên một vật gì thì hiểu ngay chính thằng nhỏ này đã chơi trò rắn mắt nên cất tiếng gọi:


-À, cậu bé này có công phu ghê gớm đến như thế kia! Xin mời tới gần đây... Tới gần đây!


Dứt lời, năm ngón tay của lão ta như năm vuốt nhọn của chim ưng nắm lấy cánh tay của Tâm-Nghiện kéo lại.


Trần-Gia-Cách nhìn thấy thế bỗng nhiên thầm kinh hãi vì nhận ra người này đang sử dụng đại lực Ưng-Trảo-Công của phái Cao-Dương. Tay của y trông có vẻ không lấy gì làm lanh lẹ nhưng uy lực chẳng khác gì bão táp.


Trần-Gia-Cách nghĩ thầm:


-"Người này thuộc cao thủ bậc nhất trên võ lâm chứ chẳng kém gì ai, không hiểu sao lại cam tâm làm thuộc hạ cho Đông-Phương-Nhĩ?"


Trần-Gia-Cách cầm quạt trên tay phe phẩy một cái, quạt xòe ra giữa khoảng cách Tâm-Nghiện và cao thủ kia.


Sợ làm rách cây quạt của người khách mà chủ nhân Đông-Phương-Nhĩ xem như bằng hữu nãy giờ, cao thủ kia sợ phạm vào tội bất kính nên vội vã rút tay về. Lão ta nhìn thấy điệu bộ Trần-Gia-Cách vẫn thản nhiên, không lộ vẻ gì là thi triển võ nghệ hay có ý thử sức với mình mới thấy yên tâm.


Đông-Phương-Nhĩ hết lời khen ngợi, cất tiếng hỏi:


-Tiểu huynh đệ này tuổi trẻ mà võ nghệ thật là cao cường. Huynh đài gặp gỡ ở đâu thế?


Trần-Gia-Cách đáp:


-Không! Nó có biết võ nghệ chi đâu! Chẳng qua lúc bé hay đi rong chơi, tập bắn chim sẻ bằng đạn bùn nên quen tay, hễ nhắm bắn là trúng đó thôi.


Đông-Phương-Nhĩ nghe nói vậy thì không đề cập đến chuyện đó nữa. Nhìn cây quạt trong tay Trần-Gia-Cách, Đông-Phương-Nhĩ hỏi:


-Chiếc quạt trong tay huynh đài có bút tự của ai viết tặng vậy? Có thể co đệ xem thử được không?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Trả Thù Gấu Chó

Trả Thù Gấu Chó

Tên truyện: Trả Thù Gấu ChóTác giả: Tokyo.Bu0nThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 16 chương
Số điện thoại ma

Số điện thoại ma

Hằng ngày, tôi vẫn nhắn tin vào cái sim điện thoại ma ấy. Vẫn tỉ tê hàng tá chuyện.

24-06-2016
Làm ơn

Làm ơn

Nhà cải cách giáo dục VVebster từng cho rằng nhân cách của mỗi con người được thề

01-07-2016
Kết thúc bất ngờ

Kết thúc bất ngờ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016