Châu-Ỷ nói:
bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
-Em hiểu ra rồi! Nếu y chết thì có nghĩa đó là thuốc độc.
Bây giờ hai người nói anh anh em em có vẻ tự nhiên mà không còn thấy ngượng ngập gì nữa mà xem ra còn có chiều thân mật nữa là đàng khác.
Châu-Ỷ để ý quan sát sắc diện Tào-Ty-Bằng xem có phản ứng gì hay không. Tào-Ty-Bằng gượng cười nói:
-Lương y như từ mẫu (#5), phải có lương tâm chứ lẽ nào lại đi hại người!
Châu-Ỷ nghe nói cả giận hét lớn:
-Đừng có đạo đức giả! Mi với tên Đường mắc mưa phải gió kia bàn chuyện toan hãm hại người anh em của ta, ta đã nghe hết cả rồi! Các ngươi rắp tâm định giết người để đoạt ống sáo vàng chứ gì? Người có ống sáo vàng ấy là gì với chúng ta mi có biết không?
Từ-Thiện-Hoằng nghe vội hỏi đầu đuôi. Châu-Ỷ thuật lại cặn kẽ câu chuyện nàng nghe được tại kỹ viện Bạch-Mai-Khôi. Sau đó, nàng gọi bào lão lại nói cho biết đã đâm chết tên Đường mắc mưa kia để trả thù cho con trai bà ta. Bà lão nghe nói cảm động, nước mắt tuôn ra như mưa.
Từ-Thiện-Hoằng lại hỏi thăm về người con gái giả trai đi chung với Kim-Địch Tú-Tài đó là ai.
Châu-Ỷ rút đao chĩa vào yết hầu Tào-Ty-Bằng hỏi:
-Mi mau khai tất cả sự thật, không thì chết!
Tào-Ty-Bằng run lẩy bẩy nói:
-Hai hôm, Đường lục gia lại nhà tìm tôi cho hay có hai người đến nhà ông ta xin tá túc. Một người thì bị thương, còn một người thì mặt mày xinh đẹp. Ban đầu ông ta định từ chối nhưng sau thấy chàng trai ấy có những nét khác thường, giống như là phụ nữ hơn thì lại động lòng, dục tâm phát động nên ưng chịu. Khi thấy hai người không chịu ngủ chung một phòng thì ông ta lại càng nghi ngờ nhiều hơn nữa. Sau đó ông ta nhờ tôi đến nhà bắt mạch cho người bị thương và quan sát hộ kỹ lưỡng người mà ông ta nghi là gái giả trai. Sau khi bắt mạch cho chàng trai bị thương, tôi có dịp để ý đến người ông ta nghi ngờ là gái giả trai thì tôi quả quyết rằng ông ta đã đoán đúng.
Châu-Ỷ hỏi:
-Tên Đường mắc mưa kia đến nhờ mi bào chế thuốc có đúng không?
Tào-Ty-Bằng nghe hỏi sợ toát cả mồ hồi, chắp tay vái dài Châu-Ỷ, van xin:
-Tội tôi đáng chết! Xin cô nương dung tha tánh mạng.
Từ-Thiện-Hoằng hỏi:
-Chàng trai ấy hình dáng ra sao?
-Mặt mũi rất là khôi ngô, vóc dáng nho nhã, tuổi chừng 22 hay 23 gì đó, có mang theo một cây sáo bằng vàng. Chính vì lẽ đó mà Đường lục gia động lòng tham muốn chiếm đoạt nên mới nhờ tôi bào chế thuốc. Chàng trai này bị đến bảy, tám nhát kiếm nên thương tích trầm trọng lắm.
Từ-Thiện-Hoằng lại hỏi:
-Những vết thương ấy có nguy hại đến tánh mạng hay không?
-Thương tích tuy nặng nhưng chỉ là ngoại thương nên khéo trị thì hết ngay.
Từ-Thiện-Hoằng thấy Tào-Ty-Bằng nói chuyện tự nhiên thì biết thuốc không có độc liền bưng chén lên uống cạn.
Tào-Ty-Bằng tuy lòng dạ thâm hiểm nhưng thật xứng đáng với hai chữ danh y. Từ-Thiện-Hoằng chỉ uống có hai chén đã thấy bệnh tình thuyên giảm đi hơn một nửa. Châu-Ỷ thấy thế vui mừng hớn hở ra mặt.
Từ-Thiện-Hoằng nói:
-Chàng trai có ống sáo vàng kia nhất định là Thập-tứ đương-gia Dư-Ngư-Đồng chứ không còn ai khác nữa. Đêm nay thừa lúc tối trời mình đi dò xét thử... em... đồng ý không?
Châu-Ỷ ngạc nhiên hỏi:
-Chàng là Thập-tứ đương-gia sao?
Từ-Thiện-Hoằng nói:
-Em không biết chàng ta à? Đã được thấy qua một lần rồi mà! Là cái chàng cầm đuốc đi vào với Tổng-Đà-Chủ và Vô-Trần Đạo-Nhân giữa lúc tối lửa tắt đèn không ai nhìn thấy được gì đó!
Châu-Ỷ nói:
-Ừ! Em... nhớ ra rồi! Chàng ta có một cây sáo bằng vàng, nhưng không biết tên là Dư-Ngư-Đồng. Nếu sớm biết thì đã đem chàng ta về đây cùng dưỡng bệnh chung với anh thì tiện biết mấy!
Từ-Thiện-Hoằng lại nói:
-Còn người ăn mặc giả trai kia không chừng có thể là Văn tứ tẩu của... anh... không chừng. Nhưng cũng lạ! Từ xưa đến nay Văn tứ tẩu nào có giả trai bao giờ!
Hôm sau, thấy Từ-Thiện-Hoằng đã gần như bình phục lại được, Châu-Ỷ bèn thả cho Tào-Ty-Bằng đi đồng thời từ giã bà lão. Sẵn có 400 lượng bạc lấy của Đường mắc mưa tại kỹ viện Bạch-Mai-Khôi, Châu-Ỷ trích ra một nửa tặng cho bà lão làm vốn để sinh sống, còn một nửa đem theo làm lộ phí dọc đường.
Đến một khách sạn, hai người vào mướn phòng. Ban đầu định mướn hai phòng nhưng sợ những cặp mắt tò mò chú ý, hai người đổi nay ý định mướn một phòng thôi. Mà hai người cũng chẳng còn đường lựa chọn vì khách sạn cũng chỉ còn lại đúng được một phòng trống.
Vừa vào đến phòng, đột nhiên Từ-Thiện-Hoằng đóng chặt cửa lại. Châu-Ỷ ngạc nhiên chưa kịp hỏi thì Từ-Thiện-Hoằng ghé tai nàng nói nhỏ:
-Cô nương không thấy có người của Trấn-Viễn tiêu cục ở đây sao?
Châu-Ỷ kinh ngạc hỏi:
-Trấn-Viễn tiêu cục à? Phải chăng là bọn người đã đốt cháy Thiết-Đảm-Trang và giúp bọn ưng khuyển bắt Văn tứ ca?
-Thì ngoài chúng ra còn ai nữa?
Lúc ấy tiểu nhị đem vào một mâm cơm rượu. Từ-Thiện-Hoằng thừa dịp ấy hỏi:
-Phải chăng đó là các vị của Trấn-Viễn tiêu cục đến đây mướn phòng?
Tiểu nhị đáp:
-Mấy vị ấy lần nào ra ải Đồng-Quan cũng ghé qua khách sạn chúng tôi mướn phòng cả.
Chờ cho tiểu nhị ra khỏi phòng, Từ-Thiện-Hoằng nói:
-Trong đám đó, tên Đổng-Triệu-Hòa là gian ác hơn hết. Đêm nay tôi nhất định phải giết hắn để trả thù cho tất cả!
Nhớ tới cái chết của em trai và cảnh Thiết-Đảm-Trang bị tàn phá, Châu-Ỷ liền rút đao phóng cửa xông ra. Từ-Thiện-Hoằng thấy thế vội níu áo nàng, nắm tay cản lại nói:
-Sao cô nương nóng nảy quá vậy? Làm việc gì cũng phải suy tín đắn đo lợi hại chứ! Chúng nó đông, chúng ta chỉ có hai người. Vạn bất đắc dĩ có điều gì có phải hỏng hết việc lớn không? Chờ đến nửa đêm ta hãy ra tay thì tiện hơn.
Châu-Ỷ vùng một cái nói:
-Anh lấy cái miệng mà nói có được không? Việc gì mà phải... níu... áo người ta vậy? Lại còn... nắm tay nữa! Lần sau không được như vậy nữa à nghe!
Từ-Thiện-Hoằng cười nói:
-Tại cô nương bao giờ cũng gấp rút, chỉ vụt một cái là biến đi mất rồi! Nếu không làm vậy thì làm sao mà giữ lại kịp được? Trách người ta thì cũng phải nghĩ lại mình chứ. Còn nhớ không? Cô nhỏ hơn tôi mà cũng đã từng gọi tôi là chú mày đó! Rủi người ta nghe được có phải kỳ lắm không?
Châu-Ỷ nghe nói bỗng nguýt chàng một cái nói:
-Thế chẳng lẽ đòi tôi phải gọi là anh sao?
Từ-Thiện-Hoằng nói:
-Thì lâu nay cô chẳng gọi anh đó là gì?
Châu-Ỷ thẹn thùng, đỏ hết cả mặt mày. Từ-Thiện-Hoằng thấy nàng xinh đẹp, duyên dáng vô cùng.
Nhìn mâm cơm, Từ-Thiện-Hoằng nói:
-Thôi, tôi đói bụng rồi. Mình ngồi xuống ăn cơm đi, kẻo đồ ăn nguội cả rồi.
Đoạn hai người ngồi xuống cùng nhau làm cạn mâm cơm rượu rồi ngồi nghỉ ngơi đến canh hai. Châu-Ỷ không còn nhẫn nại được nữa bèn nói:
-Chúng ta đi thôi! Nếu anh không chịu đi thì tôi cũng đi một mình đó!
Từ-Thiện-Hoằng mỉm cười khẽ gật đầu mở cửa sổ, phóng nhẹ ra ngoài. Chờ cho Châu-Ỷ ra tới, Từ-THiện-Hoằng nói nhỏ:
-Bọn chúng đông người, cô nương không nên nóng mà động thủ vội. Theo ý tôi thì chúng ta hãy dẫn dụ từng tên ra mà thanh toán dễ hơn.
Sau đó, hai người liền phi thân lên nóc nhà. Thấy căn phòng nơi hướng Đông có ánh đèn, Từ-Thiện-Hoằng cầm tay Châu-Ỷ phóng xuống đất nhẹ nhàng mà không gây ra một tiếng động nào. Châu-Ỷ dựa sát vào tường đến bên cửa sổ lén nhìn vào bên trong, còn Từ-Thiện-Hoằng thủ sẵn binh khí để bảo vệ.
Thình lình, Châu-Ỷ bỗng nhón gót một cái, đu mình lên cửa sổ, Từ-Thiện-Hoằng cả sợ bước tới kề vai cho Châu-Ỷ đứng, nhưng nàng lại trượt chân mà ngã xuống người Từ-Thiệng-Hoằng.
Từ-Thiện-Hoằng hốt hoảng hỏi nhỏ:
-Cái gì vậy?
Châu-Ỷ khẽ đáp:
-Mau! Mau ra tay lâp tức! Bọn chúng trói mẹ tôi! Mẹ tôi ở trong phòng này!...
Từ-Thiện-Hoằn nhăn mặt nói:
-Không được! Cô nương mà làm ẩu coi chừng nguy hiểm đến tánh mạnh của mẹ...
Chưa nói xong câu, Từ-Thiện-Hoằng đã lấy tay kéo Châu-Ỷ, dùng khinh công bay trở về phòng trọ.
Châu-Ỷ nóng ruột, thúc giục:
-Tính sao đây, nói đi! Mẹ tôi bị chúng trói ghì tay rong phòng. Tôi phải giải cứu mẹ tôi và tàn sát hết chúng nó!
Từ-Thiện-Hoằng trấn an:
-Tôi bảo đảm sẽ giải cứu được mẹ cô, nhất định không để cho chúng hại đâu!
Châu-Ỷ dựng ngược lông mày lên hỏi:
-Mà bao giờ mới cứu đây? Tôi muốn cứu ngay bây giờ kia!
Từ-Thiện-Hoằng bình tĩnh hỏi:
-Cô có thấy rõ ràng là chúng có cả thảy bao nhiêu người trong phòng không?
-Tôi không đếm kỹ, nhưng chắc là vào khoảng năm, sáu đứa.
Từ-Thiện-Hoằng ra chiều nghĩ ngợi. Châu-Ỷ nói:
-Nếu anh không đi cũng không sao. Tôi sẽ một mình đi cứu mẹ tôi!
-Tại sao cô nghĩ tôi lại không đi? Phải tính kế đã chứ! Nhỡ làm không nên việc còn có hại cho mẹ... mẹ cô chứ ích gì!
-Mà anh sợ cái gì?
-Nào tôi có sợ gì đâu? Tôi nghĩ đến biện pháp nào vừa cứu được mẹ cô, vừa giết hết được chúng nó trong một lúc.
-Cứu mẹ tôi trước đã! Còn chúng nó để giết sau cũng không muộn. Lần này không giết được thì cũng còn lần khác, hiểu chưa?
Đang lúc phân vân, thình lình nghe ngoài cửa có tiếng người rảo bước, Từ-Thiện-Hoằng liền ra dấu bảo Châu-Ỷ im lặng.
Chương trước | Chương sau