XtGem Forum catalog
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 132 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 19 - Huyết hận nhìn quanh đầy huyết hận - Oan gia ngoảnh lại vẫn oan gia

↓↓

Hai bên đều ra sức đẩy tới. Quả nhiên không đầy mấy khắc, cây thiết côn đã trở nên ngắn lại và được trả về hình dạng nguyên thủy của nó.

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mọi người ai nấy đều vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Hàn-Văn-Xung thấy đám hào kiệt thay phiên nhau xem món binh khí của hắn như đồ chơi thì vừa khin sợ, vừa buồn bã. Hắn tự nhủ thầm:


-"Thế mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân. Từ trước tới nay ta vẫn tự phụ cho võ công của mình là thiên hạ vô song, nhưng đối với bọn chúng thật quả là chưa đi đến đâu. May mắn mà chúng không ra tay, chứ nếu bọn chúng muốn giết ta thì thật là như trở bàn tay. Thôi! Ta cũng nguyện từ nay không thèm tranh đoạt danh lợi làm gì nữa mà quay về sống với nghề cày sâu cuổc bẩm cùng dân làng coi bộ còn sướng hơn.


Lúc đó Trần-Gia-Cách nói với mấy người rằng:


-Vui quá nhỉ? Có lẽ đủ rồi. Nếu chúng ta còn cố đôn thêm nữa thì e rằng nó phải ngắn hơn tình trạng nguyên thủy mà thôi.


Quay qua Hàn-Văn-Xung, Trần-Gia-Cách nói:


-Bọn ta vui thì vui thật, nhưng đùa giỡn với binh khí của Hàn huynh như vậy có lẽ làm Hàn huynh buồn lòng không ít. Chỉ tại quá cao hứng mà ra. Thôi, xin hãy bỏ qua mà tha thứ cho bọn ta nhé!


Lúc bấy giờ, mồ hôi Hàn-Văn-Xung ra như tắm, không dám hé môi nói một lời nào. Trần-Gia-Cách bỗng nghiêm mặt nhìn Hàn-Văn-Xung nói:


-Tiện đây muốn có một đôi lời khuyên giải. Không biết Hàn huynh có chịu nghe không?


Hàn-Văn-Xung nói bằng một giọng hết sức yếu ớt:


-Xin công tử cứ nói.


Trần-Gia-Cách nói:


-Từ xưa cổ nhân vẫn nói oán nên giải chứ không nên kết. Cái chết của lệnh sư huynh do anh ta tự chuốc lấy cho mình thôi, không thể nào trách Lục lão tiền bối được. Mong rằng Hàn huynh hãy nể mặt chúng tôi mà cùng với Lục lão tiền bối giảng hòa là hơn. Hàn huynh nghĩ sao?


Hàn-Văn-Xung vẫn ngồi im mà vẫn không biết phải trả lời làm sao. Trần-Gia-Cách lại nói tiếp:


-Tôi sẽ nhắn lời với gia huynh (#5) một số bạc lớn, vừa là để thưởng công vất vả cho Hàn huynh, vừa là để thường mạnh cho Tiêu tam gia để gia đình Tiêu tam gia tùy ý chi dụng. Như vậy tưởng cũng là ổn thỏa lắm rồi. Hàn huynh nghĩ sao xin co biết?


Hàn-Văn-Xung vẫn ngồi trầm ngâm không đáp. Trần-Gia-Cách trợn mắt, như lộ vẻ bực dọc, nói lớn tiếng:


-Nếu Hàn huynh vẫn cố chấp thì đây, tôi trả lại Thiết-càm sát để muốn tự tiện giải quyết thế nào thì giải quyết, bất tất phải nói lôi thôi làm chi cho thêm tốn thì giờ!


Vừa dứt câu, Trần-Gia-Cách thuận tay phóng mạnh cây Thiết-côn xuống đất. Cây Thiết-côn bị Trần-Gia-Cách phóng quá mạnh đến lút sâu xuống dưới lòng đất không còn trông thấy vết tích đâu nữa, chỉ còn một lỗ sâu hoắm mà thôi.


Hàn-Văn-Xung kinh hãi quá độ, gật đầu lia lịa, đáp:


-Thôi... Thôi! Thì tôi xin nghe theo lời dạy bảo của Trần công tử vậy.


Trần-Gia-Cách cả cười nói:


-Biết thức thời vụ mới là kẻ anh hùng. Chứ còn cứ giữ mãi thành kiến của mình thì nhiều lúc sẽ bỏ qua nhiều cơ hội tốt đó! Tôi rất vui lòng với quyết định sáng suốt của Hàn huynh.


Sau đó Trần-Gia-Cách gọi Tâm-Nghiện đem nghiên mực vào cho mình rồi tự tay viết một bức thư trao cho Hàn-Văn-Xung.


Hàn-Văn-Xung nhận thư xong nói:


-Vương tổng tiêu-đầu sở dĩ kêu gọi anh em đến Trấn-Viễn tiêu cục là để tải chi phiếu về Bắc-Kinh. Đến Bắc-Kinh sẽ phải bảo tiêu một số đồ của Hoàng-Thượng của vua ban, toàn là trân-châu bảo-ngọc, về Giang-Nam cho quý phủ của công tử. Mong rằng công tử ra một mệnh lệnh truyền đi ắt không kẻ nào dám đụng đến.


Trần-Gia-Cách nghe xong liền nói:


-Hàn huynh lãnh trách nhiệm hộ tống phẩm vật về tệ phủ, vậy thì chẳng hay Hàn huynh có biết đó là những món gì hay không?


Hàn-Văn-Xung đáp:


-Vương tổng tiêu đầu không nói rõ cho tôi biết. Nhưng điều tôi được biết chắc chắn là Hoàng-Thượng rất ân sủng đối với quý phủ. Cứ 10 ngày hay nửa tháng lại cho đài tải đầy dẫy trân-châu bảo ngọc một lần. Lần này số châu báu quá nhiều phải đưa về Giang-Nam để quý phủ sung vào kho mới tiện. Vì hàng hóa chuyến này quá nhiều, có thể nói là vô gía (#6) nên Thừa-Tướng phủ Bắc-Kinh mới giao trách nhiệm này cho Trấn-Viễn tiêu cục để không sợ rủi ro bị cướp dọc đường.


Trần-Gia-Cách sau đó gọi:


-Tâm-Nghiện! Em mau mời mấy vị tiêu sư của Trấn-Viễn tiêu cục kia ra cho ta!


Tâm-Nghiện vâng lời, dẫn Tiền-Chính-Luân cùng mấy người tiêu sư thuộc Trấn-Viễn tiêu cục ra. Hàn-Văn-Xung trông thấy y thì cả hai cùng há hốc nhìn nhau, không nói được một lời nào.


Trần-Gia-Cách nói:


-Hôm nay vì nể mặt Hàn gia nên sẵn lòng trả mấy người này lại cho Trấn-Viễn tiêu cục. Hàn gia cứ lãnh họ về luôn tiện. Lần này thì tha cho, nhưng lần sau còn tái phạm thì đừng trách chúng tôi sao vô tình đấy nhé!


Hàn-Văn-Xung thấy Trần-Gia-Cách biết dùng cả cương lẫn nhu không những chỉ trong võ thuật mà còn trong cách xử thế giao thiệp nữa thì không khỏi bội phục. Thế nhưng y vẫn không biết dùng lời lẽ nào để mà đối đáp cho được. Y cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Lục-Phỉ-Thanh mà nói đến chuyện oán thù nữa. Trần-Gia-Cách nói:


-Bây giờ anh em chúng tôi có việc phải đi trước. Quý vị cứ ở đây nghỉ chân, sáng ra khởi hành cũng tiện. Thôi! Xin cáo từ!


Sau đó, đám hào kiệt Hồng Hoa Hội lên ngựa rầm rộ kéo đi. Qua một đoạn đường, Lục-Phỉ-Thanh nói:


-Thưa Tổng-Đà-Chủ! Tôi nhận thấy để bọn tiêu sư ở đó có điều bất tiện! Thế nào chốc nữa đây, tiểu đồ (#6) cũng đi ngang qua gặp bọn ấy. Chúng đang hàm hận báo cừu nên thế nào cũng cùng tiểu đồ gây chuyện chứ chẳn không. Theo tôi thì ai nấy đi trước đi, để tôi ở lại sau chờ đón tiểu đồ để xem cớ sự thế nào.


Trần-Gia-Cách nói:


-Hay lắm! Lục tiền bối cứ tùy tiện mà hành động. Nếu tiện, xin Lục tiền bối cho lệnh cao đồ giúp một tay luôn thì quý hóa biết mấy.


Lục-Phỉ-Thanh cười:


-Tiểu đồ vẫn còn bồng bột lắm! Chắc không thể giúp gì được cho chúng ta đâu!


Dứt lời, Lục-Phỉ-Thanh quay ngựa trở lại lối cũ phóng đi như bay. Vì có quá nhiều người cho nên Trần-Gia-Cách không tiện hỏi đến chuyện có liên quan đến người đồ đệ của Lục-Phỉ-Thanh theo lời dặn lúc lâm biệt với Tiêu-Thanh-Đồng.


Vì lẽ ấy mà trong lòng Trần-Gia-Cách cảm thấy buồn rười rượi...


Chú thích:


(1-) Trà đàm: uống trà đàm đạo (vừa uống trà vừa nói chuyện).


(2-) Thất tung: mất dấu vết.


(3-) Bán tín bán nghi: nửa tin nửa ngờ.


(4-) Mục hạ vô nhân.


(5-) Gia huynh: anh nhà (của mình).


(6-) Tiểu đồ: đứa học trò nhỏ (khiêm xưng).


Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Vết lằn tuổi thơ

Vết lằn tuổi thơ

(khotruyenhay.gq) - Hai! Khấn ai đây? Câu hỏi của thằng Ba làm Hân suy nghĩ, có lần má

30-06-2016
Cuộn báo đi lạc

Cuộn báo đi lạc

Chúng tôi có một con chó cái dễ thương giống Labrador với bộ lông màu nâu sậm. Nó

30-06-2016
Nắng lên

Nắng lên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Niềm tin không lý do

Niềm tin không lý do

Tin vào con người là một chuyện khó khăn, nhưng chỉ bằng cách đó, chúng ta mới có cơ

29-06-2016
Sự hối hận muộn màng

Sự hối hận muộn màng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cuộc đời là

27-06-2016
Uống trà và Thôi khóc

Uống trà và Thôi khóc

"Khi em yêu Minh, anh bỗng cô độc kinh khủng. Thật sự quãng thời gian qua không dễ dàng

26-06-2016