Châu-Ỷ suốt một đêm không ngủ được, vừa đói bụng, vừa thẹn thùng ê chề giờ lại thấy Từ-Thiện-Hoằng làm bộ làm tịch chọc ghẹo mình cắn răng mím môi, nghĩ cách đối phó làm sao cho đích đáng. Nhưng nàng chưa kịp mở lời đã nghe Từ-Thiện-Hoằng nói với Châu-Trọng-Anh:
bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
-Châu bá phụ! Sợi dây thiết-đảm của bá phụ sao lại nằm ở chỗ này? Còn bầu rượu của tiểu điệt lại bể nát như cám vậy chứ? Không chừng đem qua có con khỉ nào trên cây ngửi thấy mùi rượu ngon ở Túc-Châu lén nhảy xuống uống thử chứ gì! Uống quá nên say, con khỉ con đó nhìn thấy sợi thiết-đảm của bá phụ nên cầm lên múa thử nhưng vì không biết múa thành ra giáng xuống bầu rượu làm bể nát. Con khỉ con này thật là thông minh và liếng thoắng! Nó đập bể nát bầu rượu của tiểu điệt thế mà tiểu điệt ngủ say sưa đến độ chẳng hay biết gì cả. Con khỉ con chơi kỳ cục thật!
Châu-Trọng-Anh nghe Từ-Thiện-Hoằng nói không nhịn được, cười lên sặc sụa nói:
-Hiền điệt diễu có duyên lắm! Nói khôi hài như thế thì đố ai mà không cười cho được! Ở vùng này làm gì có khỉ mà lão đệ bảo là khỉ con quấy phá!
Lạc-Băng cũng cười nói:
-Ở đây chắc chắn là không có khỉ rồi! Mà cho dù có cũng không phải là khỉ xuống phá thất ca đâu, đừng nghi oan! Nếu tôi không lầm thì đêm qua tiên nữ xuống phá thất ca bằng cách đập bể bầu rượu cho bõ ghét vì ai bảo thất ca nửa đêm còn ăn bánh thịt với uống rượu ngon báo hại tiên nữ không ngủ được!
Cả hai người ngồi cười nói như bắp rang. Họ chỉ nói bóng nói gió chơi chứ chẳng ai có ý xỉa xói gì đến Châu-Ỷ cả. Mà Châu-Ỷ cũng chẳng có gì phải buồn. Nàng chỉ giận Từ-Thiện-Hoằng gọi nàng là khỉ con nên định bụng sẽ trả thù.
Trước khi lên đường, Từ-Thiện-Hoằng lấy bánh nhân thịt mua ở Hạnh-Hoa tửu lâu đem ra mời mọi người ăn lót lòng. Riêng chỉ có Châu-Ỷ thà nhịn đói chứ nhất định không chịu ăn, cho dù Từ-Thiện-Hoằng hết sức ân cần mời mọc. Nàng nói thầm trong bụng:
-"Ăn làm gì cho hắn khinh! Nhịn đói một đêm còn được huống gì thêm mấy tiếng đồng hồ nữa!"
Khi đến Song-Tĩnh thì mặt trời chỉ mới lên cao được hơn nửa sào. Bốn người liền ghé vào một tiệm cơm nghỉ chân dùng bữa. Ăn uống no nê rồi, mọi người lại lên đường theo lộ trình Châu-Trọng-Anh phác họa từ chiều hôm trước.
Vừa ra khỏi Song-Tĩnh, thình lình Từ-Thiện-Hoằng và Lạc-Băng không hẹn mà cùng khom lưng xuống nhìn vào sát vách tường của một ngôi nhà cũ cỏ mọc rêu phong.
Châu-Ỷ đứng trước nên thấy rõ trên tường có gạch một hàng chữ và vẽ một lá bùa nét còn mới tựa như bút chưa ráo mực. Lá bùa và hàng chữ xen kẽ vào những nét vẽ và tuồng chữ trông y như của con nít nghịch ngợm vạch lên chơi. Nhưng chỉ có lá bùa và hàng chữ sắc xảo bên cạnh là dễ phân biệt nếu để ý cho kỹ.
Châu-Ỷ còn đang ngạc nhiên không hiểu gì thì Lạc-Băng bỗng vui mừng hớn hở reo lên như người bắt được của báu:
-Đây rồi! Hay quá! Tây-Xuyên Song-Hiệp đã tìm được tung tích của Văn tứ ca rồi! Họ để vội dấu hiệu lại cho chúng ta biết rồi lại tiếp tục truy tầm!
Chú thích:
(1-) Thiếu-Lâm có nhiều tông phái vì mỗi vị cao đồ của Đạt-Ma Tổ-Sư sau khi xuống núi lại thâu học trò và lập ra môn phái riêng biệt tuy rằng tất cả cùng chung một gốc.
(2-) Ấn chứng: dấu in làm chứng, ý nói để tìm những điểm tương đồng để truy ra gốc gác.
(3-) Nói một cách gọn hơn là "tứ tuần".
(4-) Âm phong: ngọn gió lạnh như từ cõi âm đưa lại.
(5-) Thánh ý: ý của vua.
(6-) Thánh chỉ: chiếu chỉ của vua, tức lệnh của vua.
(7-) Kiến bò bụng: tiếng lóng của "giới giang hồ Việt-Nam", ám chỉ "đói bụng".
Chương trước | Chương sau