XtGem Forum catalog
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 70 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 12 - Thiết Đảm Trang vô phương biện bạch - Hồng Hoa Hội thị vũ dương uy

↓↓

-Quái lạ thật! Sao bọn Hồng Hoa Hội mỗi lúc một đông thêm, mà võ gnhệ tên nào tên nấy đều ghê gớm cả như vậy?

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lúc đó An-Kiện-Cường đã đứng dậy được, chụp một cái ghế khác toan nhảy lại liều mạng. Châu-Trọng-Anh thấy thế vội quát lớn:


-Đồ nhi! Mau dừng tay lại! Không được liều mạng làm càn!


Nghe sư phụ nói vậy thì An-Kiện-Cường lập tức dừng lại đứng yên chờ lệnh. Nhìn đứa đồ đệ của mình mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi, dáng người hết sức thểu não, Châu-Trọng-Anh thương xót chẳng cùng. Ông thầm nghĩ giá con trai mình mà có chút nghĩa khí như đứa học trò này thì cho dù chết ông cũng vui lòng để nhắm mắt. Hướng về đám người Hồng Hoa Hội, Châu-Trọng-Anh nói:


-Các vị anh-hùng Hồng Hoa Hội! Xin dừng tay lại cho lão phu được trình bày một đôi lời.


Dương-Thanh-Hiệp cùng Vệ-Xuân-Hoa thấy thế vội dừng tay lại. Nhưng Từ-Thiện-Hoằng chợt la lớn lên:


-Phải tiểu tâm (#4)! Coi chừng mắc kế xảo quyệt!


Từ-Thiện-Hoằng vừa dứt lời thì quả nhiên cây cương xuyên của Vạn-Khánh-Nhuận từ đâu quất tới, nhắm thẳng vào mặt Vệ-Xuân-Hoa. Vạn-Khánh-Nhuận sợ Hồng Hoa Hội và Thiết-Đảm-Trang liên kết với nhau thì hắn và Đổng-Triệu-Hòa sẽ nguy tai. Vì vậy, hắn quyết không để cho bên nào có cơ hội đàm phán với nhau. Thấy Hồng Hoa Hội đã nghi phe hắn và Thiết-Đảm-Trang đã cấu kết với nhau nên hắn càng muốn nhân cơ hội để tiếp tục kế ly gián.


Vệ-Xuân-Hoa tuy dừng tay nhưng mắt luôn luôn đề phòng chung quanh. Vì vậy, cương xuyên của Vạn-Khánh-Nhuận vừa đánh tới chàng chỉ đứng yên một chỗ mà chẳng thèm né tránh hay lui lại, dùng song câu của mình phóng ra, vừa đỡ vừa phản công. Vạn-Khánh-Nhuận không ngờ địch thủ ra tay thần tốc như vậy, cương xuyên của hắn vừa chạm vào song câu của Vệ-Xuân-Hoa đã thất cánh tay như tê chồn lại. Vừa kịp thâu cương xuyên về thì saong câu đã nhắm vào người hắn đánh tới. Vạn-Khánh-Nhuận phải nhảy lùi lại đàng sau mấy bước mới tránh được nguy hiểm.


Khi ấy Từ-Thiện-Hoằng đã cứu tỉnh được Lạc-Băng liền đưa tay chỉ vào mặt Châu-Trọng-Anh mà mắng rằng:


-Lâu nay trong giới giang hồ đều đồn rằng Thiết-Đảm-Trang Châu-Trọng-Anh là người đại nhân đại nghĩa, quý bằng hữu hơn châu báu, xem nghĩa khí hơn tánh mạng. Nhưng ngờ đâu nay gặp mặt thì mới biết mi chỉ là phường độc ác bất lương, tiển nhân hèn hạ. Mi không dám công khai giao đấu mà chỉ dùng ngụy kế để ám hại đối phương. Đâu có thứ anh-hùng nào đê tiện như vậy!


Châu-Trọng-Anh biết Từ-Thiện-Hoằng hiểu lầm, nhưng nghe những lời nhục mạ quá đáng ấy thì ông ta cực kỳ uất ức. Châu-Trọng-Anh đã hết sức kiên nhẫn, trước sau vẫ cố giữ lấy thái độ hòa nhã. Nhưng sức chịu đứng con người chỉ có giới hạn. Ông ta giận dữ nhìn Từ-Thiện-Hoằng nói hét lên:


-Bọn Hồng Hoa Hội các người thật là khinh người thái thậm! Bộ chúng bây tưởng Châu-Trọng-Anh này sợ chúng bây đó hả? Còn ngươi là cái thá gì mà dám buông những lời vô lễ mục hạ vô nhân đến thế? Thật ta chứ thấy ai hồ đồ, lỗ mãng như ngươi! Thế mà cũng lên được chức đương-gia trong hội à!


Nói xong, Châu-Trọng-Anh hét lên một tiếng như hổ gầm như không còn chịu đựng được nữa. Ông ta cởi áo ngoài đưa cho An-Kiện-Cường cầm lấy rồi nói như thách thức:


-Đồ nhi! Mau lui ra! Để ta thử sức với đám người vô lại, không biết lẽ phải, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu này xem bản lãnh chúng đến đâu mà dám lớn lối tự vỗ ngực xưng tên là anh hùng hào kiệt, không coi ai ra gì cả, muốn nói sao thì nói!


Xoay qua mấy nguời Hồng Hoa Hội, ông ta nổi trận lôi đình, không còn dùng lời nói hòa nhã như khi nãu nữa:


-Còn đám Hồng Hoa Hội kia! Chúng bây muốn một đấu một hay là cùng nhau xông cả lại mà tiến lên một lượt đều được hết!


Nói xong Châu-Trọng-Anh cầm đại đao bước tới thủ thế, chuẩn bị ứng chiến. Mặc dù mới đến và đã đụng độ An-Kiện-Cường cùng với đám người Thiết-Đảm-Trang, Dương-Thanh-Hiệp vẫn thấy có điều gì bí ẩn bên trong vụ này mà chưa nghĩ ra được. Giờ lại được chứng kiến cử chỉ uất ức, thái độ giận dữ của Châu-Trọng-Anh, chàng lại càng nghi ngờ thêm nhiều nữa. Nghĩ vậy Dương-Thanh-Hiệp một mình tiến ra định nói vài lời. Nhưng Châu-Trọng-Anh tưởng chàng bước ra thi đấu nên ông ta lên tiếng trước:


-Tôn giá là ai? Xin cho lão phu được biết danh tánh.


Thấy Châu-Trọng-Anh râu tóc bạc phơ, tướng mạo hiên ngang, trông oai phong lẫm liệt, Dương-Thanh-Hiệp bỗng sinh lòng ngưỡng mộ, không dám khinh mạn. Chàng vòng tay lễ phép thưa:


-Thưa lão tiền bối! Kẻ hậu sinh đây là Thiết-Tháp Dương-Thanh-Hiệp...


Dương-Thanh-Hiệp chưa kịp nói thêm điều gì thì Lạc-Băng đã gọi lớn, tru tréo:


-Bát ca! Hơi sức đâu mà nói chuyện phải trái với hắn! Lão già này đã bày độc kế ám hại Văn tứ ca đó!


Câu nói Lạc-Băng vừa chấm dứt thì Vệ-Xuân-Hoa đang đánh với Vạn-Khánh-Nhuận liền bỏ dở trận đấu, múa song câu nhảy lại nhắm bụng Châu-Trọng-Anh đánh tới.


Châu-Trọng-Anh ung dung vận nội lực vào hai cánh tay, dùng đại đao quạt ngang vào song câu của Vệ-Xuân-Hoa một cái. Toàn thân Vệ-Xuân-Hoa bị rúng động, hai cánh tay như tê hẳn lại. Chỉ qua một chiêu thử sức, Vệ-Xuân-Hoa đã biết ngay đối thủ của chàng là một nhân vật phi phàm, võ công tuyệt đỉnh hơn mình rất xa. Tuy nhiên, vốn là người dũng cảm, chưa bao giờ biết khiếp sợ, không coi cái chết vào đâu cả, nên Vệ-Xuân-Hoa tiếp tục tiến lên, dùng song câu tấn công không ngừng.


Dương-Thanh-Hiệp thấy Vệ-Xuân-Hoa tấn công Châu-Trọng-Anh thì trong bụng than thầm. Chàng định tìm lời lẽ hỏi cho ra sự tình thì Lạc-Băng lại xen vào và Vệ-Xuân-Hoa chưa chịu tìm hiểu lý lẽ đã ra tay! Mới một chiêu đầu, chàng dư biết Vệ-Xuân-Hoa không phải là đối thủ của Châu-Trọng-Anh. Nhưng vì có phần nể trọng vị trang chủ Thiết-Đảm-Trang nên chàng lại không muốn hợp sức với Vệ-Xuân-Hoa để làm chuyện rắc rối thêm. Nhìn hai bên trao đổi vài hiệp, Dương-Thanh-Hiệp thấy ngay Châu-Trọng-Anh không có ý sát hại Vệ-Xuân-Hoa lại càng yên tâm. Nhìn Vạn-Khánh-Nhuận đứng nhìn trận chiến với vẻ đắc ý, Dương-Thanh-Hiệp không nhịn được bèn xoay qua tấn công hắn. Chàng vốn đã khinh thường Vạn-Khánh-Nhuận từ lúc hắn đánh lén định ám hại Vệ-Xuân-Hoa, giờ lại thấy hắn nhìn trận ác chiến ra chiều thỏa mãn thì bỗng hiểu thêm được vài phần nên quyết định nhảy vào đánh với hắn một phen.


Đầu kia, Chương-Tấn một mình đấu với Mạnh-Kiện-Hùng một lúc khá lâu mà vẫng chưa phân thắng bại. Lúc ấy An-Kiện-Cường đã lấy lại được sức lực sau một hồi lâu nghỉ mệt nên một tay lau mồ hôi, một tay rút cây đao khác trong giá ra rồi nhảy vào hợp sức với Mạnh-Kiện-Hùng và Châu-Ỷ cùng đánh Chương-Tấn.


Từ-Thiện-Hoằng đứng hồi lâu quan sát, biết Chương-Tấn chỉ đấu ngang tay được với hai người thì không cách nào thắng nổi ba người. Vệ-Xuân-Hoa thì không đủ tài đương cự với Châu-Trọng-Anh, mỗi lúc bị đẩy lui dần. Từ-Thiện-Hoằng nhận thấy bản lãnh trang-chủ Thiết-Đảm-Trang hết sức cao diệu, thủ pháp quá ư lợi hại, nếu thật sự muốn lấy mạng Vệ-Xuân-Hoa thì thật không phải là chuyện khó. Chỉ vì Châu-Trọng-Anh hạ thủ lưu tình cho nên Vệ-Xuân-Hoa mới cầm cự được bấy nhiêu lâu. Thế nhưng Vệ-Xuân-Hoa vẫn vô tình, hoặc giả vờ không biết mà mặc sức đánh tới, không chịu lui bước.


Vừa đánh cầm chừng, Châu-Trọng-Anh nghĩ thầm:


-"Hắn tuổi trẻ hăng máu nên một khi lâm trận chỉ biết đánh mà không nhận thức được điềi lợi hại. Nếu ta cứ tiếp tục nhường tay cho hắn thì trận đấu biết bao giờ kết thúc được đây? Chi bằng giáo dục hắn một phen cho hắn mở rộng tầm mắt ra mà học hỏi thêm kinh nghiệm thì hơn."


Nghĩ vậy, Châu-Trọng-Anh múa qua múa lại vài đường cho giãn gân cốt. Vệ-Xuân-Hoa hăm hở định phóng song câu vào yết hầu Châu-Trọng-Anh. Song câu chưa rời tay, Vệ-Xuân-Hoa đã thấy đại đao của Châu-Trọng-Anh chém thẳng vào hông mình. Quá kinh khiếp, Vệ-Xuân-Hoa vội vàng lui lại để tránh lưỡi đao thì Châu-Trọng-Anh liền dùng chuôi đại đao gạt mạnh song câu của chàng sang một bên. Vệ-Xuân-Hoa không gượng được, toàn thân lảo đảo ra sau cơ hồ ngã gục xuống.


Không những Vệ-Xuân-Hoa, mà cả Từ-Thiện-Hoằng đứng ở ngoài lược trận cũng phải thất kinh. Đao pháp của Châu-Trọng-Anh đã tinh diệu, nội lực lại càng thâm hậu hơn nữa!


Biết Vệ-Xuân-Hoa không thể nào đánh Châu-Trọng-Anh một mình được nên Từ-Thiện-Hoằng bèn múa đao nhảy vào trợ lực.


Tuy mang tiếng hai đánh một, nhưng kỳ thực Vệ-Xuân-Hoa và Từ-Thiện-Hoằng chẳng những không chiếm được thế thượng phong mà trái lại còn bị lép vế hoàn toàn.


Châu-Trọng-Anh sử đại đao thật ung dung, uyển chuyển, khi gạt khi đỡ, khi đâm khi chém tựa như chẳng chút phí sức. Biết rằng hai đối thủ quyết chiến chỉ đợi mình lỡ chiêu sểnh miếng là lập tức ra tay sát hại, thế nhưng Châu-Trọng-Anh vẫn giữ được phong độ kẻ cả, không ra tay đả thương người nào dù đã có rất nhiều cơ hội.


Đánh được vài chục hiệp, cả Vệ-Xuân-Hoa lẫn Từ-Thiện-Hoằng đều thấm mệt, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm nhưng Châu-Trọng-Anh vẫn tỉnh như không. Một già đấu với hai trẻ, niên kỷ và sức lực cách biệt nhau quá nhiều, nhưng khí thế hai bên có vẻ như đảo ngược lại. Vệ-Xuân-Hoa và Từ-Thiện-Hoằng phải thầm phục bản lãnh cao siêu của trang chủ Thiết-Đảm-Trang. Giới giang hồ tôn gọi ông ta là anh hùng không phải là vô cớ.


Binh khí của Vệ-Xuân-Hoa và Từ-Thiện-Hoằng mội lần chạm vào cây đại đao của Châu-Trọng-Anh là tóe lửa ra, dội ngược trở lại, tê nhức cả tay chân, mình mảy. Mà lối đánh của Châu-Trọng-Anh với hai người trông giống như biểu diễn võ thuật nhiều hơn là sát phạt. Nhiều bàng quang đứng ngoài xem thấy ông ta như đùa giỡn với Vệ-Xuân-Hoa và Từ-Thiện-Hoằng hơn là ác đấu. Bỗng Từ-Thiện-Hoằng lớn tiếng gọi:


-Ngũ ca và Lục ca! Hai anh mau phóng hỏa đốt Thiết-Đảm-Trang trước đi rồi hạ hồi phân giải!


Sở dĩ Từ-Thiện-Hoằng nghĩ ra mưu kế này là để hư trương thanh thế co Châu-Trọng-Anh bấn loạn tinh thần khi nghĩ đến sự an toàn của sơn trang ắt không còn bụng dạ nào để chiến đấu thì may ra hai người còn có được cơ hội.


Hai người Từ-Thiện-Hoằng vừa giả vờ gọi là hai anh em song sinh Thường-Thích-Chí và Thường-Bá-Chí, đứng vào hàng thứ 5 và thứ 6 trong Hồng Hoa Hội. Hai người này không có mặt tại Đại-Hương-Đường khi Lục-Phỉ-Thanh đem tin Văn-Thái-Lai đến An-Tây.


Trước đó, lúc Vu tổng đà-chủ còn sinh tiền đi cùng với Văn-Thái-Lai vào thâm cung hội kiến với vua Càn-Long có đặc phái hai anh em họ Thường đến gấp Triệu-Gia-Đô để theo dõi hành tung bọn công-sai của Thanh-Đế.


Quả nhiên mưu kế của Từ-Thiện-Hoằng phần nào hữu hiệu. Chàng vừa lên tiếng thì Thiết-Đảm-Trang trở nên hỗn độn. Ai nấy đều lo sợ phập phồng, tạo nên một cảnh vô cùng huyên náo.


Thế nhưng Châu-Trọng-Anh vẫn không hề bị rối loạn tinh thần. Ông ta chỉ hơi giật mình, nhưng sau đó bình tĩnh lại được ngay. Nhưng dù muốn dù không, chiến thuật và chiến lược của Châu-Trọng-Anh cũng đã thay đổi. Ông ta muốn kết thúc trận đấu thật lẹ để chỉ huy người Thiết-Đảm-Trang đối phó với hỏa tai nếu có chứ lẽ nào để cho một công trình gây dựng mấy đời phút chốc trở thành tro bụi được.


Châu-Trọng-Anh khẽ nhíu mày, triển khai thần lực. Ông dùng một thế Tam đương khai thái chém liên tiếp ba chiêu thật lợi hại khiến Vệ-Xuân-Hoa và Từ-Thiện-Hoằng phải thối lui lại ba bước. Thừa cơ hội, Châu-Trọng-Anh phi thân ra ngoài mục đích đi dò xét xem có tìm được hai người phóng hỏa đốt sơn trang như lời Từ-Thiện-Hoằng vừa nói hay không.


Chẳng ngờ Châu-Trọng-Anh vừa đi ra thì Vệ-Xuân-Hoa cũng nhảy theo bám sát ông ta như hình với bóng. Song câu của chàng sau đó được tung ra đánh ngay vai Châu-Trọng-Anh. Nghe hơi gió, Châu-Trọng-Anh biết mình bị tập kích liền xoay đao lại chém ngược ra sau. Chỉ nghe một tiếng keng Song câu của Vệ-Xuân-Hoa đã bị dội ngược trở lại. Trong lúc Vệ-Xuân-Hoa còn đang loạng choạng thì tay trái Châu-Trọng-Anh đã tung ra một quyền mạnh mẽ vô cùng.


Vệ-Xuân-Hoa hết cả hồn vía, không ngờ bản lãnh Châu-Trọng-Anh còn ghê sợ hơn mình nghĩ nhiều. Chàng tung mình lên không như một trái phái thăng thiên tránh khỏi được rồi đáp nhẹ nhàng lại xuống đất. Châu-Trọng-Anh lại nhanh nhẹn co năm ngón tay lại như năm cái móc sắt, cấu ba ngón vào ngay bả vai Vệ-Xuân-Hoa.


Đây là thế đánh Tam hợp trong bài quyền Nhị lang đả hổ (#5) của phái thiếu-lâm. Đây là một tuyệt kỹ của phái Thiếu-Lâm, chỉ những cao thủ thượng thừa mới học được mà thôi.


Vệ-Xuân-Hoa biết Châu-Trọng-Pháp đao pháp nhưng chưa biết quyền thuật của ông ta lợi hại thế nào. Nay thấy ông ta cùng một lúc phối hợp được cả đao, quyền và trảo thì quả là một cao thủ hãn hữu trên đời.


Vệ-Xuân-Hoa không tài nào đỡ được, mà cũng không sao né tránh được nên vai phải bị Châu-Trọng-Anh chộp trúng. Vệ-Xuân-Hoa chỉ nghe nhói lên một cái rồi ngã gục xuống đất.


Nhưng may mắn thay cho Vệ-Xuân-Hoa, Châu-Trọng-Anh không có ý đả thương chàng nên ông ta sử dụng có hai thành công lực nếu không có lẽ chàng đã bị trọng thương rồi. Đó là Châu-Trọng-Anh còn chưa đánh vào chỗ nhược!


Vệ-Xuân-Hoa không những chẳng biết ơn nhân nhượng của Châu-Trọng-Anh mà còn tức lồng lộn đến sôi máu. Mặc dù bả vai đau nhức khôn tả, chàng vẫn không chịu lui mà tiếp tục nhảy tới liều mạng ăn thua đủ.


Thấy địch thủ ép mình mãi, Châu-Trọng-Anh lại múa quyền đánh thêm mấy chiêu nữa. Thấy quyền Châu-Trọng-Anh hình như đả gia tăng thêm mấy thành công lực, Vệ-Xuân-Hoa hồn phi phách tán, nhảy ra sau mấy bước để tránh né chứ không dám đón đỡ. Không muốn chàng gây khó khăn cho mình, ông ta lại đánh tiếp thêm mấy quyền đẩy lui chàng thêm mấy bước nữa rồi phi thân ra ngoài tìm kẻ phóng hỏa.


Không ngờ Châu-Trọng-Anh vừa quay đi thì Vệ-Xuân-Hoa đã đưa song câu phóng ra một chiêu Thế phụng phí cao nhắm ông ta quất vùn vụt. Châu-Trọng-Anh cả giận lớn tiếng mắng:


-Này anh bạn trẻ kia! Tôi với anh không có mối thù giết cha chém chú , lại cũng không hề có oán cướp vợ đoạt con, sao đi theo làm phiền ép bức tôi dữ vậy? Đã mấy phen tôi nhân nhượng bỏ qua cho rồi, sao anh không biết điều tự lượng sức mình?


Vệ-Xuân-Hoa thản nhiên nói:


-Mi đã hại Văn tứ ca thì ta quyết liều mạng với mi. Nếu ta kém tài chết dưới tay mi thì cũng đành thôi chứ chẳng có gì ân hận cả. Vệ-Xuân-Hoa này chỉ biết có điều nhân nghĩa mà thôi; sống vì nhân nghĩa, chết cho nhân nghĩa, chứ không phải hạng người tham sinh húy tử (#6). Mi hiểu rõ rồi chứ? Cứ đánh thẳng tay đi, chứ đừng nhân nhượng gì hết!


Châu-Trọng-Anh thấy Vệ-Xuân-Hoa chỉ biết nóng máu mà liều mạng chứ không chịu tìm hiểu sự việc đen trắng thế nào đã toan dùng tuyệt kỹ dạy cho chàng một bài học nên thân nhưng nghĩ lại thương tình một người trẻ tuổi tài cao nên lại không nỡ. Ông ta liền gọi chàng mà bảo:


-Lão phu năm nay đã ngoài 60. Trong suốt cuộc đời hành hiệp cũng từng đụng độ không biết bao nhiêu là cao thủ nhưng chưa thấy ai liều mạng như mi! Lão phu vì thương tài nên không nỡ hạ thủ mà mì cứ mãi chấp nê là sao?


Vệ-Xuân-Hoa dửng dưng đáp:


-Ta chưa hề xin xỏ mi tha mạng! Cứ việc đánh hết tay đi, chứ đừng mong ta lui nửa bước. Muốn ta đừng theo mi nữa thì chỉ có một cách giết chết ta mà thôi!


Dứt lời, Vệ-Xuân-Hoa lại tiếp tục múa song câu tấn công tiếp. Từ-Thiện-Hoằng cũng nhảy vào nhắm ngay bụng Châu-Trọng-Anh chém một đao. Châu-Trọng-Anh không chút nao núng, múa đại đao, trên đỡ song câu của Vệ-Xuân-Hoa, dưới gạt đao của Từ-Thiện-Hoằng. Sau đó, ông ta vung đại đao chém Vệ-Xuân-Hoa một nhát, đồng thời lại đưa tay xỉa thêm một cái.


Bị tấn công hai chiêu một lượt, Vệ-Xuân-Hoa chưa biết phải làm sao chống đỡ thì Châu-Trọng-Anh đã biến ngón xỉa kia thành một chiêu Trơ hạ chẩu của phái Thiếu-Lâm, đánh vào ngay hông Vệ-Xuân-Hoa một quyền khá nặng. Mặc dù Châu-Trọng-Anh vẫn không có ý hại người, nhưng lần này ông có gia tăng thêm đôi phần công lực nên sau khi trúng phải chiêu này, Vệ-Xuân-Hoa nghe đau đớn lên tận cốt tủy, không dằn được, rống lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn xuống đất như một thân cây bị đốn, nằm im bất động, liệt hết cả tứ chi.


Vệ-Xuân-Hoa cố chống tay đứng dậy nhưng sức lực như đã mất hết nên ngã xuống lại. Chàng nhìn Châu-Trọng-Anh với ánh mắt căm thù nói:


-Ta dù thế nào cũng quyết một mất một còn với mi! Chỉ trừ khi ta chết...


Từ-Thiện-Hoằng thấy vậy ngắt lời:


-Cửu đệ! Em cứ lui ra! Để lão tặc cho ngu huynh!


Sau đó, Từ-Thiện-Hoằng lại hét lớn:


-Thập nhị đệ! Mau phóng hỏa đốt cửa sau! Đừng để cho một mạng nào của Thiết-Đảm-Trang thoát ra ngoài.


Lúc ấy Châu-Ỷ ruột rối như tơ vò. Phần hợp sức với Mạnh-Kiện-Hùng và An-Kiện-Cường mà đánh mãi vẫn không thắng được Chương-Tấn nên càng thêm tức giận. Nàng liếc nhìn, chợt trông thấy Lạc-Băng thì máu trong người sôi lên sùng sục, nói thầm trong bụng:


-"Đầu đuôi cũng chỉ tại con quỷ cái khốn nạn này mà rra cả. Ta phải giết nó trước rồi đến đâu thì đến!"


Nghĩ vậy, Châu-Ỷ liền bỏ Chương-Tấn, nhảy bổ lại phía Lạc-Băng, như quyết phải ăn tươi nuốt sống cho được mới thấy hả trong lòng.


Lạc-Băng từ lúc từ khi nghe Đổng-Triệu-Hòa nói Văn-Thái-Lai bị sát hại rồi thì chẳng khác nào như người mất trí, ngồi yên lặng trên ghế, lúc như tỉnh, lúc như mê.


Những trận đấu như long trời lở đất đang xảy ra trong đại sảnh Thiết-Đảm-Trang Lạc-Băng cũng chẳng để ý đến, chỉ thương khóc Văn-Thái-Lai mà thôi. Cho đến khi Châu-Ỷ bỏ Chương-Tấn đến trước mặt nàng giơ lưỡi đao sáng quắc ra thì Lạc-Băng mới giật mình. Khi lưỡi đao của Châu-Ỷ chém xuống, Lạc-Băng chỉ mỉm cười, hai mắt ướt đẫm mà chẳng chút phản kháng. Châu-Ỷ nhìn thấy thần sắc Lạc-Băng thê thảm quá, lại động lòng trắc ẩn nên không nỡ hạ thủ. Châu-Ỷ sau đó lấy Uyên-Ương Đao của Lạc-Băng trao cho nàng rồi nói:


-Đây! Hãy cầm lấy mà đấu với ta, chứ ngồi đó mà ăn vạ hoài hay sao?


Lạc-Băng đỡ lấy Uyên-Ương Đao. Châu-Ỷ sau đó dùng đao của nàng nhắm ngay đầu Lạc-Băng chém nhẹ xuống. Nhưng lạ thay, Lạc-Băng vẫn không chịu đỡ mà chỉ nở một nụ cười thê lương. Châu-Ỷ thấy vậy thâu đao trở lại, buồn cười hỏi rằng:


-Đánh đi chứ! Còn chờ gì nữa?


Lạc-Băng đưa ngọn đoản đao bên tay trái lên đỡ, còn trường đao bên tay mặt thì chém lại cho có lệ, chẳng có chút nội lực nào. Châu-Ỷ không cần đỡ mà chỉ lấy tay chụp nhẹ lấy thanh đao của Lạc-Băng, thương hại nói:


-Ai lại đánh miễn cưỡng thế này? Đứng dậy mà đánh thật tình đi chứ!


Lạc-Băng cố gắng đứng dậy. Nhưng chưa nhấc được hai chân lên khỏi đất đã phải ngồi phịch xuống trở lại vì gót chân đau.


Kẻ đứng người ngồi. Kẻ đánh không ra chiêu thật tình. Người đỡ thì cầm chừng. Xem ra chẳng ai muốn hại ai, trông giống như một vở tuồng sân khấu hơn là một trận so tài. Châu-Ỷ bèn gọi lớn:


-Đánh đi chứ! Sao mà chứ giả ngây giả dại hoài vậy?


Lạc-Băng vẫn ngồi yên không động đậy. Dường như nàng có ý muốn được chết dưới đao của Châu-Ỷ hơn là giao đấu. Châu-Ỷ lắc đầu, vừa buồn cười vừa giận. Chợt nàng nghe Từ-Thiện-Hoằng la lới:


-Mau phóng hỏa nhanh lên!


Châu-Ỷ liền bỏ Lạc-Băng chạy ra ngoài xem xét tình hình. Mới vừa ra đến cửa, Châu-Ỷ nghe có tiếng người nói lớn:


-Mi tưởng chạy trốn thoát khỏi được sao?


Châu-Ỷ thấy có hai người ngay cửa chặn lại cửa, lấp kín đường ra. Một người với khuôn mặt lạnh như tiền, đôi mắt như hai luồn điện ngó nàng chăm chăm. Đôi mắt hắn như có ma lực trông hết sức ghê rợn. Châu-Ỷ hết sức kinh hãi, không dám ngó thẳng vào mặt hắn. Nàng lẩm bẩm:


-Thứ người gì mà quái gở thế này? Có lẽ quỷ hiện hồn thì đúng hơn!


Người ấy gật đầu, lạnh lùng nói:


-Có lẽ ngươi nói đúng đấy! Ta là quỷ sống, ngoại hiệu là Quỷ-Kiến-Sầu!


Thì ra đó là Thạch-Song-Anh, biệt danh là Quỷ-Kiến-Sầu, đứng thứ 12 trong Hồng Hoa Hội, chấp chưởng Hình-đường. Trước kia, Thạc-Song-Anh là cao đồ của phái Bát-Quái, sau khi gia nhập Hồng Hoa Hội lại được Tam đương-gia Triệu-Bán-Sơn truyền thụ thêm cho bản lãnh.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạn ơi, tôi vẫn đợi

Bạn ơi, tôi vẫn đợi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Người đàn

27-06-2016
Bồi hồi nghĩ về tết

Bồi hồi nghĩ về tết

Dù có sự khác nhau về vùng miền, về phong tục, tập quán của từng địa phương đi

23-06-2016
Gã

Vâng. Lại là gã. Chính gã chứ không phải ai khác. Gã lại đến tìm Linh. Cứ rảnh là

23-06-2016
Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Cô đáp không do dự. Cả người lảo đảo bước qua, giọng nói cũng đã ngà ngà say. Gió

30-06-2016
Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy, có biết bao nhiêu chuyện để giận hờn, có vô số cớ để trách

23-06-2016
Tình khúc mùa hè

Tình khúc mùa hè

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Bạn là

27-06-2016